Nghê Vân Huyên tỉnh dậy rất sớm, trong bóng đêm cô day day trán mình, có phần bất đắc dĩ, cô nhớ rõ cô uống không bao nhiêu, như thế nào lại dễ dàng bị hạ gục như vậy.
Cô vừa định vươn tay bật đèn lên, một cánh tay khác đã đè tay cô lại: "Ngủ tiếp đi!"
Cô lại tiếp tục nằm xuống, mà anh ôm cô vào trong lòng mình, cô giãy giụa một chút, nhưng không làm gì được.
"Em không ngủ được."
Từ trong bóng đêm anh mở hai mắt ra: "Về sau, cách người phụ nữ MạnhTư Nghiên kia xa một chút."
"Vì sao?"
"Em không biết là từ sau khi em quen chị ta thì tính cách của em trở nên khó chịu giống chị ta hay sao? Lẽ nào thật sự muốn học bản lĩnh đó của Mạnh Tư Nghiên hả?"
"Cô ấy có bản lĩnh gì đáng để em học tập?"
"Ỷ sủng mà kiêu, không biết ăn năn, cố chấp, không coi ai ra gì, lừa gạt tình cảm của người khác."
Nghê Vân Huyên nở nụ cười: "Bản lĩnh thật sự của cô ấy là cho dù cô ấy có những "bản lĩnh" như anh nói thì vẫn có thể nắm chắc người đàn ông bị cô ấy "lừa gạt" tình cảm trong tay, bản lĩnh đó mới đáng để em học tập. Chỉ là, em có thể tự mình hiểu mình, bản lĩnh đó không phải là thứ mà người bình thường như em học được."
"Nếu em thực sự tự mình hiểu mình, thì sẽ không nói như vậy với anh."
Nghê Vân Huyên không mở miệng, chui từ trong lòng anh ra, bật đèn lên. Cô nghiêng người sang bên kia, không hiểu sao trong lòng bắt đầu thấy khó chịu.
Lục Tử Chiếu cũng không tiếp tục mở miệng nữa, anh nhìn trần nhà, ánh sáng đèn treo phát ra từ trong chụp đèn, mang theo hình ảnh chiếc bóng có phần không rõ ràng dán lên trần nhà.
Sau đó, anh vươn tay tắt đèn, không kiên nhẫn kéo chăn.
Ánh mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này, khoảng cách xa xôi ấy làm mọi chuyện phiền muộn của cô đều tan biến, cô chỉ thản nhiên muốn nhìn xem bình minh đến trước mắt là như thế nào, là cắt xoẹt bóng tối như thế nào để chào đón ánh sáng sớm mai, cô muốn mở to mắt để phát hiện ra tất cả những điều đó.
Mà anh, cũng nghĩ tới mẹ mình – bà Cát Tư Dao đã tuyên bố rằng anh sẽ phải hối hận cả đời.
Kì thật, anh biết rõ hơn ai hết, anh sẽ không hối hận, anh đã nghĩ cho mình một kết cục xấu nhất, cũng đã tính trước kết cục của mình, không hi vọng nữa, cũng sẽ không thất vọng.
Mà rốt cuộc cô cũng thấy rõ, thì ra bầu trời biến đổi như vậy. Cô có phần phân biệt không rõ đâu là màu tím và đâu là màu màu xanh, luôn cảm thấy ở một thời điểm nào đó màu tím và màu xanh dường như hòa trộn lại với nhau. Bầu trời tối dần rồi đen nhạt, từ từ đến đen sẫm, sau đó chậm rãi chuyển thành xanh sẫm, sau đó dần dần xanh đen, hóa thành xanh, lại chưa chuyển thành xanh sáng hơn thì chân trời đã trắng nhạt, vì thế bình minh đến.
Mà lúc này cô lại buồn ngủ, lại ngủ.
Khi cô tỉnh lại, Lục Tử Chiếu đã mặc chỉnh tề rồi, dường như anh chú trọng đến cách ăn mặc của mình hơn bình thường.
Anh quét mắt qua từ trong gương, tay cài nốt cúc áo cuối cùng: "Em còn chưa định đứng lên?"
"Hình như anh càng ngày càng nhàn rỗi rồi đấy, nhàn đến mức ngay cả việc em rời giường cũng muốn quản."
Anh đứng trước giường, ánh mắt sâu xa: "Hôm nay không phải em phải đi thảm đỏ sao?"
Cô kinh ngạc nhìn anh.
"Anh đi cùng em, mau đứng lên."
Tay cô nắm chặt lấy ga giường, vì sao lần nào cô cũng phải coi lời anh như thánh chỉ mà thực hiện, dựa vào cái gì cô phải nghe theo lời anh.
Lúc này, vậy mà cô rất muốn đá anh một cú thật đau giống như Mạnh Tư Nghiên đá Kỷ Thiệu Quân, nhưng cô còn đủ lý trí, Lục Tử Chiếu không phải Kỷ Thiệu Quân, mà cô cũng không phải Mạnh Tư Nghiên.
"Em không đi." Cô nhìn anh: "Chị Lương không sắp xếp cho em đi."
Anh nhìn vẻ mặt trầm ngâm của cô: "Em có biết lần trước Lâm Thư Bình nói với anh lời gì không?"
"Liên quan đến em sao?"
"Cậu ta nói, diễn xuất của Nghê Vân Huyên còn phải được cải thiện thêm."
Anh nói xong liền tự mình rời đi, không khuyên giải cô nữa. Anh cũng không nhiều kiên nhẫn như vậy đến khuyên giải cô, anh cùng cô tham dự, cô nên biểu hiện ra sự ngạc nhiên vui mừng, biểu hiện ra sự vinh hạnh vô cùng. Khuyên giải, giữa hai người vẫn còn một trái bom nho nhỏ, lúc không chú ý đến nó thì dường như cũng có thể giả bộ sống rất tốt, nhưng chỉ cần một lần chạm vào, liền có thể biến mối quan hệ này trở thành miếng băng mỏng.
Cô nằm trên giường, nói không dậy thì thực sự không dậy, thậm chí không động đậy chút nào.
Nhưng ánh mắt cô mở to, rõ ràng không ngủ, nhưng mỗi tế bào trong cơ thể lại giống như đang ở trong cơn mộng mị, không muốn động đậy.
Cô duỗi thẳng người, từ từ dùng chăn che mình, như vậy thì dù mở to mắt cũng không nhìn thấy ban ngày nữa, không phải ban ngày thì cũng không có lý do để rời giường.
Di động vẫn kêu không ngừng, cô coi như không nghe thấy, lại tiếp tục ngủ, kì lạ chính là cô thật sự ngủ. Thứ gọi là ngủ này, buồn ngủ thì ngủ, càng ngủ càng nhiều.
Khi cô tỉnh lại, đã gần sát giờ.
Cô nằm trên giường, chớp chớp mắt, lập tức bật tivi lên, kênh nào đó đang truyền hình trực tiếp phần đón khách trên thảm đỏ.
Rất nhiều ngôi sao nữ xinh đẹp ăn mặc thời thượng đi trên thảm đỏ, mà những ngôi sao này đều là những con cưng của các nhà báo, có nghệ sĩ bị giẫm tụt váy lộ ra miếng dán ngực, có nghệ sĩ trên ngực có vết xanh, có nghệ sĩ nữ mặc trang phục xuyên thấu, cũng có nghệ sĩ nữ mặc trang phục nam, mỗi người đều có thể trở thành nhân vật tiêu điểm trên tin tức giải trí ngày mai.
Nghê Vân Huyên đang muốn chuyển kênh khác, Lục Tử Chiếu lại xuất hiện trên thảm đỏ.
Tay của Lục Tử Chiếu bị Tôn Điềm khoác, Tôn Điềm mặc chiếc váy theo phong cách ngọt ngào vẫy vẫy tay với fan, mà hành động nổi bật nhất chính là cô ta thầm thì với Lục Tử Chiếu, giống như quan hệ giữa hai người rất thân thiết.
Lục Tử Chiếu hơi cong khóe miệng, dường như cùng Tôn Điềm trò chuyện thật vui vẻ. Lúc này là đến phần phỏng vấn của các nhà báo, các nhà báo này có vẻ cực kì bất ngờ khi thấy Lục Tử Chiếu đến đây tham dự, đều hỏi anh vì sao. Anh lại cười không đáp, mà thái độ của Tôn Điềm thì mập mờ, điều này càng làm người ta đoán rằng giữa hai người có gì đó.
Nghê Vân Huyên tắt tivi.
Xuất hiện trong đầu cô là hình ảnh Lục Tử Chiếu hơi cong khóe miệng, anh vẫn có thể thong dong lãnh đạm như vậy, vẫn là Lục Tử Chiếu bất khả chiến bại trên thương trường, vẫn là người đàn ông vô cùng có mị lực với phái nữ, thật ra, anh chưa từng thay đổi.
Vậy còn cô? Cô thay đổi không?
Lục Tử Chiếu là đang nhắc nhở cô, cô không đi, không ảnh hưởng gì tới anh cả, bởi vì bất cứ người phụ nữ nào cũng có thể thay thế vị trí của cô bên cạnh anh.
Có phải Nghê Vân Huyên không có Lục Tử Chiếu không được hay không, điều này còn là một nghi vấn. Nhưng có phải Lục Tử Chiếu không có Nghê Vân Huyên không được hay không, đáp án nhất định là phủ định.
Lúc này cô mới cầm điện thoại gọi cho Lương Bích, kết quả bị Lương Bích mắng một trận tơi bời, hỏi cô vì sao không đến đó.
Chị vẫn ở đó chờ cô, kết quả là cô không đến tham dự, fan của cô cũng vô cùng hụt hẫng.
Cô giải thích, nói mình ngủ quên, bởi vì hôm qua uống chút rượu.
Lương Bích mắng xong, sự tức giận cũng tiêu tan, nhưng vẫn nhắc nhở Nghê Vân Huyên không được có lần sau.
Bởi vì cô không tham dự nên Lương Bích liền cam đoan với phía tổ chức rằng buổi chiều nhất định Nghê Vân Huyên sẽ tham gia buổi lễ, cho nên lúc này, cô phải nhanh chóng chuẩn bị cho tốt.
Phía tổ chức dùng một số lượng lớn ngôi sao nổi tiếng đến để tạo sự chú ý, sau đó tiến hành lễ trao giải hàng năm.
Lần này và cùng được đề cử giải "Phim điện ảnh được yêu thích nhất", mà Nghê Vân Huyên và Tôn Điềm cũng trở thành đối thủ của nhau khi cùng cạnh tranh giải thưởng "Nữ diễn viên chính được yêu thích nhất".
Nghê Vân Huyên vội vàng đến, ngay cả mắng Lương Bích cũng lười mắng cô.
Cô ngồi vào vị trí đã được sắp xếp, nhìn thấy Tôn Điềm ngồi bên cạnh Lục Tử Chiếu cách đó không xa, họ thì thầm, có vẻ thân thiết.
Lương Bích nhìn cô: "Cãi nhau?"
"Không có."
"Vậy vì sao anh ta đến cùng Tôn Điềm?"
"Bởi vì anh ấy là Lục Tử Chiếu, muốn đi cùng ai là có thể đi cùng người đó."
Lương Bích lắc đầu: "Tôn Điềm là đối thủ cạnh tranh duy nhất của em."
"Vậy sao? Doanh thu phòng vé của cũng không phải là giả."
Nhưng, đoán chừng Nghê Vân Huyên đã lầm rồi, đạt được giải "Phim điện ảnh được yêu thích nhất", mà giải thưởng "Diễn viên mới xuất sắc nhất" và giải thưởng "Nữ diễn viên chính được yêu thích nhất" đều thuộc về Tôn Điềm, đêm nay Tôn Điềm là người đại thắng.
Hơn nữa phía tổ chức cũng rất có thâm ý, để Lục Tử Chiếu trao giải cho Tôn Điềm.
Nghê Vân Huyên ngồi dưới khán đài, nhìn Tôn Điềm đứng bên cạnh Lục Tử Chiếu nói cảm ơn này cảm ơn kia, tay cô nắm chặt, rất chặt.