Không có ai để dựa vào, ngoại trừ bản thân mình.
Hiện tại là nửa đêm, cô nằm trên giường, mắt mở to, một mảng tăm tối, cô không nhìn rõ mọi thứ cho lắm.
Thế giới này, rốt cuộc cái gì là thật, cái gì là giả?
Cô lại gọi điện cho Lục Tử Chiếu, ấn rất nhiều, âm thanh "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau" vẫn quanh quẩn trong phòng, vẫn không ngừng lặp lại, kì thật, cô có cảm giác, cái "sau" kia thật ra là không có kì hạn.
Cô ngồi dậy từ trên giường, bật đèn, căn phòng lập tức trở nên sáng rõ.
Không cần bật máy tính lên, cô cũng biết, thế giới ngoài kia chắc chắn vô cùng náo nhiệt, những người đó lại đang bàn luận rằng cô có vận khí tốt, giữa rất nhiều nghệ sĩ như vậy mà chỉ có cô làm Lục Tử Chiếu vừa ý.
Điều họ nói chính là, Nghê Vân Huyên có vận khí tốt.
Cô ở bên Lục Tử Chiếu, chính là cô trèo cao, cô dựa vào Lục Tử Chiếu mà đi lên, cô dùng thủ đoạn không vẻ vang trở thành nữ chính trong các bộ phim đó.
Sao không có ai nói Lục Tử Chiếu may mắn khi gặp được Nghê Vân Huyên cô?
Thì ra, chung quy vẫn là không công bằng.
Cô mặc quần áo xong, đi ra khỏi phòng, sau đó ra cửa. Đã muộn thế này, hẳn là không có phóng viên ở ngoài nhỉ, hơn nữa hôm nay trời còn lạnh như vậy.
Cô quấn một chiếc khăn che đi một nửa khuôn mặt mình, mà cô đội mũ vào cũng che khuất hơn phân nửa. Cô vẫy một chiếc taxi đi đến một hiệu thuốc mở suốt đêm ở rất xa. Cô đứng ở cửa hiệu thuốc, rất lâu rất lâu, cũng không dám đi vào.
Cuối cùng, bản thân cô cũng không biết mình đã đứng đó bao lâu, cô không chùn bước nữa tiến vào, giờ phút này tay cô đã bị gió thổi đến đỏ bừng.
"Cô ơi, xin hỏi cô cần gì?"
Cô nhìn người bán hàng: "Tôi cần..."
"Cái gì vậy?"
"Que thử thai."
Cô cầm chiếc hộp kia chạy trối chết, giống như cầm thứ gì đó nóng bỏng tay, tùy tiện gọi một chiếc xe trở về nhà trọ của mình.
Khi vào nhà trọ, cô mới phát hiện, thì ra cô cũng không bật điều hòa, vậy mà cô đã dưỡng thành thói quen của Lục Tử Chiếu.
Cô không ngừng hít thở, sau đó nhìn tờ hướng dẫn sử dụng, hai vạch là mang thai, một vạch là không mang thai, không vạch nào là kiểm tra thất bại.
Cô vừa mới chuẩn bị vào WC để thử, xuất hiện sự khác thường, cô bỏ que thử thai xuống, sau đó vọt vào WC.
Cô nhìn vết máu nhỏ ở đũng quần, phun ra một hơi thật dài, vậy mà lại đến vào lúc này.
Nhưng lần này, hình như có chút khác biệt, cô nhớ rõ cô không bị đau bụng kinh, nhưng lần này lại rất đau, chỉ là không liên tục cho lắm, cô nằm trên giường, cũng không biết mình thiếp đi từ lúc nào.
Cô ngủ rất lâu, quên hết tất cả, giờ phút này cô không có tin tức tiêu cực, mà fan của cô cũng không yêu cầu cô lấy tình cảm của mình ra cho họ một lời giải thích.
Trong giấc mơ của cô, bố mẹ sống hạnh phúc bên nhau.
Mỗi ngày mẹ sẽ nấu thức ăn ngon, mỗi ngày bố làm việc xong thì trở về nhà, họ sẽ không cãi nhau, vì bố sẽ luôn nhường mẹ. Mẹ luôn thu dọn nhà cửa sạch sẽ gọn gàng, mẹ không thích bố hút thuốc, bố luôn giấu mẹ trộm hút, không dám để mẹ phát hiện.
Có một lần, cô phát hiện bố hút thuốc trên ban công, bố bảo cô đừng lên tiếng: "Không được phản bội bố đâu đấy."
Cô giúp bố giấu mẹ, để bố hút xong điếu thuốc đó.
Một nhà ba người họ luôn thích ngồi chơi trong sân, chỉ có ba người họ, không thể thiếu ai, cũng không thể thêm ai.
Khi tỉnh lại, cô mới phát hiện, trên gò má mình nước mắt đã lăn dài.
Bất kể thế nào, mỗi ngày đều là một ngày mới.
Khi cô vừa mới chuẩn bị mặc quần áo vào, chuông cửa đã kêu không ngừng. Cô nhanh chóng ra mở cửa, Lương Bích há miệng thở gấp, ném một tờ báo tới đầu cô: "Nghê Vân Huyên, em thực sự không bình thường không chịu được hả."
Cô cầm lấy tờ báo kia, xem kĩ càng.
Đột nhiên, cảm thấy rất buồn cười.
Báo là của ngày hôm nay, đăng về chuyện đêm hôm qua cô đi ra ngoài, còn tuyên bố là tin tức độc quyền. Lời hay ảnh đẹp thì là có ý rằng Nghê Vân Huyên cô đêm qua ra ngoài như kẻ trộm, hình như còn nhìn trước ngó sau xem có bọn chó săn không, khi không phát hiện thấy bọn chó săn đi theo thì còn rất thất vọng; phóng viên này bèn đi theo cô, xem rốt cuộc cô muốn làm gì, kết quả là cô ngồi một chiếc taxi đi rất xa, dĩ nhiên là đến một hiệu thuốc, hơn nữa hắn ta thấy cô đứng do dự ở đó hơn nửa tiếng, cứ như chỉ sợ người ta không biết Nghê Vân Huyên cô đứng ở đó vậy, sau đó mới tiến vào mua gì đó. Phóng viên này đi điều tra, mới biết Nghê Vân Huyên muốn mua que thử thai. Khó trách Nghê Vân Huyên cố tình muốn ra ngoài vào ban đêm, lựa chọn thời điểm rối loạn này, người sáng suốt nhất định biết được cửa nhà mình chắc chắn có bọn chó săn, còn có tâm cơ lựa chọn ra ngoài vào ban đêm; Nghê Vân Huyên là thật sự mang thai hay là muốn mượn cơ hội này tiến vào nhà giàu có, chẳng lẽ muốn học người khác "bác sĩ bảo cưới" hay sao? Phải biết rằng cửa nhà giàu không dễ tiến vào như vậy, ngôi sao nữ có con nhưng không tiến được vào đó không phải ít, lần này Nghê Vân Huyên thật sự có thể dựa vào đứa con mà "lên đời"? Chúng ta cùng mỏi mắt chờ mong.
Hình ảnh là trên mặt Nghê Vân Huyên được thêm một dòng chú thích – nghĩ dựa vào tâm cơ để tiến vào cửa nhà giàu vẫn là không đủ!
Nghê Vân Huyên tức đến phát run, sau đó nhìn Lương Bích: "Em không mang thai."
Phần dưới của trang báo là lời của đơn vị truyền thông vụ "động xe" lần trước, hiện tại nói về chân tướng thực sự của vụ đó, nói rằng đã bị uy hiếp, cho nên mới bất đắc dĩ nhận lỗi, hiện tại cuối cùng cũng có thể làm sáng tỏ chân tướng rồi, hi vọng đông đảo quần chúng đều mở to mắt ra mà nhìn xem Nghê Vân Huyên rốt cuộc là dạng người gì. Trọng điểm của tin tức là hành vi của Nghê Vân Huyên không đứng đắn, dựa vào quy tắc ngầm mà đi lên, diễn xuất thì đơ như khúc gỗ nhưng lại thích nhận được danh tiếng, nửa điểm không nhắc đến Lục Tử Chiếu.
Cô nắm chặt lấy tờ báo trong tay, ngồi một bên trên sô pha, rồi buông tay ra, tờ báo rơi xuống sàn nhà.
"Lần này, em thật sự xong rồi?" Cô bi thương nhìn Lương Bích.
Lương Bích thấy cô như vậy thì trong lòng dâng lên niềm chua xót: "Đừng nghĩ quá nhiều, cư dân mạng đều chóng quên, qua một thời gian bị chuyện khác hấp dẫn thì cũng không nhớ đến chuyện này nữa, hiện tại em đang ở đầu sóng ngọn gió, chỉ cần vững vàng trước áp lực này, sẽ tốt thôi."
"Sẽ có một ngày như vậy sao?"
Lương Bích gật đầu: "Đừng lo lắng, ngôi sao đợi thời trở lại rất nhiều."
Cô thở dài một hơn, rồi mới hỏi: " sắp chiếu rồi chứ! Khi nào thì ra mắt?"
Lương Bích thở dài, cũng không mở miệng.
Trên thực tế, tất cả khâu tuyên truyền của đều được làm tốt, cũng chủ động gọi Tôn Điềm, đều do Tôn Điềm tham dự các tiết mục tuyên truyền cho bộ phim điện ảnh sắp khởi chiếu này, hơn nữa cái tên của Nghê Vân Huyên quá mức gây tranh cãi, khi tuyên truyền hễ là câu hỏi nhắc tới ba chữ Nghê Vân Huyên thì đều tránh không đáp. Nữ diễn viên Nghê Vân Huyên giống như không tồn tại, ngay cả phần giới thiệu vắn tắt trong phim cũng biến thành một người chị ra đời với hào quang che lấp đi cuộc đời em gái...
Đây là giậu đổ thì bìm leo.
Mà từ nét mặt Lương Bích, Nghê Vân Huyên cũng đọc ra thứ gì đó: "Không cần em tham dự, đúng không?"
"Thời gian tới, em không cần ra ngoài nữa."
Nghê Vân Huyên cười cười: "Không sao, thật sự không sao. Nếu..."
"Cái gì?" Lương Bích ngạc nhiên nhìn cô.
"Nếu chị cũng muốn đi, vậy cứ đi đi, không cần phải đặc biệt nói cho em đâu." Cô có thể rõ, cũng có thể hiểu.
Thực tế, Lương Bích là thật sự chuẩn bị từ bỏ cô, điều kiện ngoại hình của cô tốt như vậy, lại không biết sử dụng ưu thế của mình như thế nào, nhưng nhìn thấy cô thế này, Lương Bích lại không đành lòng: "Chị sẽ không rời bỏ em, chị là người đại diện của em, thì nhất định sẽ là người đại diện của em."
"Cảm ơn chị."
Dẫu rằng, lời hứa hẹn này, căn bản là không được thực hiện, cũng không sao.
Bố từng nói sẽ mãi mãi ở bên cạnh cô, vẫn là thất tín.
Mẹ từng nói sẽ vĩnh viễn đứng sau ủng hộ cô, lại vẫn là bỏ lại cô rồi.
Hứa hẹn, thật đẹp.
Nhưng cố gắng rồi lại cố gắng sẽ làm bản thân quên đi khía cạnh nó làm mình thất vọng kia, không tính toán, vẫn nhớ kỹ sự tốt đẹp đó, chỉ là tốt đẹp, không bao giờ thất vọng.