Lộ Tiết Thần chờ ở phòng tiếp khách trên tầng cao nhất của tập đoàn Viễn Xuyên, đương nhiên, cô là khách, mà cái người được gọi là "ông chủ" không bao lâu nữa sẽ đến gặp cô thì chả thấy bóng dáng đâu.
Cô dằn lòng chờ, mà thư kí cũng xấu hổ tiến vào thay cà phê đã nguội ba lần rồi, sau đó nói với cô, một lát nữa Lục tổng sẽ đến.
Lộ Tiết Thần cười khẽ, lại cũng không để tâm lắm, giống như rất nhàn nhã.
Cho nên, khi Lục Tử Chiếu đi vào, cô cũng không cảm thấy vinh hạnh hay thất vọng, cô chỉ mang theo ý cười đứng lên.
"Công việc của Lục tổng luôn nhiều như vậy, tôi còn đến quấy rầy, thật sự là không phải." Lộ Tiết Thần mở miệng, không có chút dáng vẻ tức giận nào.
Lục Tử Chiếu thấy cô như vậy thì từ chối cho ý kiến: "Không biết Lộ tiểu thư đến tìm tại hạ là có chuyện gì?"
Lộ Tiết Thần, con gái út của thương nhân có tiếng trên thương trường năm đó Lộ Chính Hoán, trên còn có hai anh trai, hiện tại tập đoàn Hoàn Quang là do nhị công tử Lộ Ôn Diên làm chủ, có điều ba anh em nhà này thật ra đều có điểm giống nhau; anh cả thì vì chuyện tình cảm mà bị vợ chồng Lộ Chính Hoán đóng băng, đổi vị trí cho nhị công tử Lộ Ôn Diên, mà con gái út thì lại từ quan hệ với cha mẹ để gả cho một người đàn ông bình thường, mà hiện tại nhị công tử dường như cũng không quá nghe lời, thực sự đối nghịch với bố mẹ.
Cùng lúc Lục Tử Chiếu ngồi xuống, Lộ Tiết Thần cũng ngồi xuống, sau đó cô đưa một kịch bản ra cho Lục Tử Chiếu: "Lục tổng, nói vậy là anh cũng nghe nói đến truyện ngắn khá nổi trên mạng này rồi, truyện ngắn này là tôi viết về một câu chuyện có thật, cũng là câu chuyện mà tôi đã từng trải qua, cho nên tôi muốn nó được chuyển thể thành phim, hi vọng Lục tổng có thể hỗ trợ."
Lục Tử Chiếu híp mắt: "Bản thân tôi cũng không lên mạng xem mấy thứ này, cho nên thật sự là chưa từng nghe qua."
Lộ Tiết Thần cau mày, cả kinh, cô đã từng thấy anh trai mình bàn chuyện với người khác như thế nào, mỗi lần đều lo lắng khách của anh trai sẽ bị anh ấy xử tử rất thảm, mà hiện tại, cô giống như thấy chính mình là người ngồi đối diện anh trai lúc ấy, vô lực giống nhau.
"Lục tổng bận như thế, chưa từng xem cũng là chuyện bình thường." Lộ Tiết Thần vẫn mang theo ý cười.
Lục Tử Chiếu tự mình châm một điếu thuốc, rất nhàn nhã: "Lộ tiểu thư, xin hãy cho tôi một lý do thuyết phục để tôi cảm thấy bộ phim này của cô có giá trị đầu tư."
Dưới đáy lòng Lộ Tiết Thần thở dài: "Với những gia đình như chúng ta, Lục tổng cũng rõ ràng rồi, rất nhiều chuyện không thể do bản thân mình tự làm chủ, nhất là chuyện đại sự của mình. Mà tôi muốn quay bộ phim này, chính là muốn khơi lên một chủ đề, khi cha mẹ yêu cầu chúng ta tìm một người môn đăng hộ đối thì cũng hẳn là nên cân nhắc đến hạnh phúc thật sự của chúng ta, mà không phải chỉ là bởi vì lợi ích trên thương trường. Cho nên, tôi muốn mượn câu chuyện chân thật để nói với các bậc cha mẹ, hạnh phúc của con cái hẳn là nên để họ tự nắm chặt, bản thân họ cũng có thể tự tìm được hạnh phúc. Mà cha mẹ cũng không nên bắt buộc phải can thiệp vào, tìm được đúng người là được rồi."
Lục Tử Chiếu gật gật đầu, thậm chí còn vỗ tay: "Nói không sai, nhưng Lộ tiểu thư, cô đã đạt được hạnh phúc, cũng tìm được đúng người, cho nên cũng không cần gây sức ép làm gì. Mặt khác, hôn nhân của tôi từ trước tới nay đều là tự tôi làm chủ, cho nên lời cô nói đối với tôi chẳng có nửa phần hấp dẫn nào."
Lúc này Lộ Tiết Thần mới phản ứng lại, từ lúc Lục Tử Chiếu tiến vào, đôi mắt đều mang theo vẻ lạnh nhạt, có lẽ anh ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện hợp tác với mình, vậy mà mình còn ngây ngốc chờ ở đây.
Cô nuốt nước miếng: "Lục tổng nói đúng, câu chuyện này quả thực không có nửa phần hấp dẫn với anh, nhưng tôi nghĩ dù sao thì nó cũng sẽ có lực hấp dẫn với người khác! Hơn nữa, nếu thật sự không được thì tôi còn có thể tới tìm anh trai tôi, Lục tổng, quấy rầy rồi."
Cô có vẻ muốn đi, Lục Tử Chiếu lại chỉ lạnh lùng liếc cô một cái: "Nếu cô cảm thấy anh trai cô trong lúc đang đại chiến với bố mẹ vì chị dâu tương lai của cô còn có thể bận tâm tới cô, vậy cô cứ đi. Nhưng tôi có thể cam đoan, cô bước ra khỏi cửa, bộ tiểu thuyết này của cô cứ tiếp tục ở trên mạng mà khá nổi đi!"
Nhân duyên trên thương trường của Lộ Chính Hoán không tồi, cho dù hiện tại đã lui về ở ẩn nhưng rất nhiều người vẫn nể mặt ông như cũ, cho nên họ tuyệt đối sẽ không vì một bộ phim nhỏ mà đắc tội với Lộ Chính Hoán, trước đó Lộ Tiết Thần đã từ quan hệ với nhà họ Lộ, Lộ Chính Hoán cũng đã nói ông không có đứa con gái này, hiện tại Lộ Tiết Thần không thể dựa vào bố mẹ cũng không thể dựa vào Lộ Ôn Diên đã có quyền thực sự, cho nên hiện tại căn bản cô không có cách nào ngoài tự dựa vào bản thân mình.
Tim Lộ Tiết Thần đập chệch nửa nhịp, Lục Tử Chiếu là đoán chắc rằng cô không có đường lui nên mới nói vậy với cô, cơ thể vốn đang đứng của cô lại ngồi xuống.
Giờ phút này cô có ngốc nữa thì cũng rõ ràng, nếu Lục Tử Chiếu giữ mình lại thì nhất định là có chuyện muốn nói, thực tế cũng không bi quan như cô nghĩ.
Ngón tay của Lục Tử Chiếu nhẹ nhàng gõ gõ trên bàn trà, đột nhiên, anh ngẩng đầu nhìn cô: "Cô và Nghê Vân Huyên có quan hệ gì? Lúc trước cô đi tìm cô ấy?"
Tuy rằng mang theo ý hỏi, nhưng là ngữ khí chắc chắn.
"Không quan hệ gì." Lộ Tiết Thần bình tĩnh trả lời, giờ phút này cô nghĩ cô đã biết lý do tại sao anh ta lại có thái độ như vậy, anh ta không thích mình đi tìm Nghê Vân Huyên, hoặc là giữa Nghê Vân Huyên và anh ta có cái gì đó làm anh ta không vui.
Lục Tử Chiếu từ chối cho ý kiến, vốn là không nghĩ phải tin tưởng.
"Cô không sợ bộ phim của cô bị những lời gièm pha về cô ấy ảnh hưởng?" Anh thản nhiên phun ra một câu.
"Lục tổng nói như vậy, tôi có thể cho rằng anh đang định đầu tư hay không?"
Lục Tử Chiếu hé miệng không nói.
Lộ Tiết Thần lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó bản thân mình cũng rất buồn bực: "Những lời gièm pha về cô ấy không phải vì anh mà nổi lên hay sao? Kì thật tôi còn tò mò hơn, anh muốn giẫm một cước lên cô ấy, lại vì sao mà giúp cô ấy."
Lục Tử Chiếu trầm mặc, cô cũng không nhiều lời nữa.
Mà sau khi rời khỏi Viễn Xuyên, Lộ Tiết Thần cũng đoán không ra tâm tư của Lục Tử Chiếu, một người đàn ông sao lại làm ra chuyện mâu thuẫn như vậy?
Cô tự lắc đầu, nghĩ tới anh trai Lộ Ôn Diên của mình, trước khi cô mười tám tuổi, cô luôn coi Lộ Ôn Diên như tiêu chuẩn để lựa chọn một nửa khác trong tương lai, cô nhất định phải tìm một người đàn ông gần giống với Lộ Ôn Diên. Thời điểm đó, thậm chí cô còn có suy nghĩ buồn cười rằng tại sao mình và Lộ Ôn Diên lại là anh em, nếu hai người không phải là anh em, ánh mắt cô nhìn đàn ông sẽ không cao như vậy, cô trực tiếp gả cho Lộ Ôn Diên là được rồi.
Mà Lộ Ôn Diên chính là người đàn ông hoàn mỹ nhất trong lòng cô, cần cái gì có cái đó, bề ngoài anh tuấn, gia thế vô địch, chỗ hấp dẫn nhất chính là cá tính thâm tàng bất lộ của Lộ Ôn Diên. Từ nhỏ cô đã kính nể anh hai rồi, đâu có ngốc như anh cả, bố mẹ yêu cầu làm gì thì làm cái đó, Lộ Ôn Diên là người có thể lừa bố mẹ thần thông quảng đại của họ, có đủ năng lực làm chuyện của bản thân mình.
Hơn nữa, Lộ Ôn Diên còn thâm tình rất đáng để ngưỡng mộ, người đàn ông như thế chạy đi đâu tìm được.
Nhưng, chỉ khi thực sự gặp được mới hiểu được, thế giới này có bao nhiêu đàn ông có tiền có gia thế lại đẹp trai? Tỷ lệ này rất nhỏ, mà khi tình yêu thật sự đến, có lẽ căn bản anh ấy không dính dáng gì đến từ "đẹp trai", bằng cấp của anh ấy cũng không hấp dẫn ánh mắt của người khác, gia thế của anh ấy bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng chỉ cần người đàn ông đó thật tâm với mình, có thể nắm chặt tay mình cho đến lúc bạc đầu, vậy gả đi. Dù anh ấy có cái tên tầm thường nhất, đặt trong biển người liền trực tiếp bị chôn vùi, nhưng từ trước tới nay hạnh phúc đều không liên quan đến diện mạo hay địa vị, điều nó cần chính là sự kiên trì và sự nỗ lực, còn có không rời không bỏ nữa.
Lộ Tiết Thần gọi điện cho Vương Tư Khôn, anh dặn cô vài lời nhớ chú ý, liền tắt máy. Hiện tại mẹ anh vừa mất không bao lâu, anh vẫn còn bị vây trong nỗi đau, cô cũng không muốn đề cập với anh chuyện buồn của mình.
Đó là chồng của cô, là người duy nhất cô nhận định đời này kiếp này.
Cô cười cười nhìn di động, lúc này mới đi gặp Nghê Vân Huyên, khi cô đến, Nghê Vân Huyên đã ngồi được một lúc lâu rồi.
"Tôi tới muộn rồi." Cô kéo ghế ra, sau đó gọi phục vụ mang hai cốc cà phê đến.
Nghê Vân Huyên lắc đầu: "Anh ấy làm khó dễ cô?"
"Không có, chỉ cần có thể đồng ý đầu tư là được rồi." Cô không sao cả.
Nghê Vân Huyên mặt nhăn mày nhíu: "Sao cô nhất định phải để anh ấy đầu tư?"
Cô cầm cốc cà phê: "Thực ra tôi đã nghĩ tới chuyện đi tìm Kỷ Thiệu Quân, nhưng anh ta không có ở đây, hình như là cô Mạnh sinh bệnh nên anh ta phải đi chăm sóc, cho nên tôi chỉ có thể đặt ánh mắt lên người Lục Tử Chiếu. Cô cũng biết gia cảnh nhà tôi đấy, bố mẹ tôi bao nhiêu năm nay cũng không chịu thừa nhận quan điểm của họ là sai lầm, một lòng muốn tôi thất bại ở bên ngoài sau đó trở về nhận sai, nhưng tôi không sai, gả cho đúng người là không sai. Mà những người trên thương trường đó hầu như đều đã từng hợp tác với bố mẹ tôi, chắc chắn sẽ kiêng dè họ. Nhưng Lục Tử Chiếu với bố mẹ tôi thì không có quan hệ gì, hơn nữa cho dù anh ta đầu tư hỗ trợ tôi, bố mẹ tôi cũng không thể làm gì anh ta. Dù sao tôi cũng không thể hại người khác được, trước giờ chiêu tiến công của bố mẹ tôi đều không thủ hạ lưu tình."
Nghê Vân Huyên gật gật đầu.
"Làm cô khó xử rồi?" Lộ Tiết Thần nhận thấy chuyện giữa Nghê Vân Huyên và Lục Tử Chiếu nhất định không giống với tin tức mà giới truyền thông tung ra, nhưng rốt cuộc hai người họ là quan hệ gì thì cô đoán không ra.
"Không có, vẫn tốt."
Cô thấy Nghê Vân Huyên cũng không muốn đề cập đến Lục Tử Chiếu, liền nói sang chuyện khác: "Tôi mới về quê, thấy bà ngoại cô nữa, sức khỏe không tồi, mỗi ngày đều khiêu vũ cùng mấy cụ già khác ở sân chơi của trẻ em trong trấn, xương khớp đúng là cứng mà."
Cuối cùng Nghê Vân Huyên cũng thoải mái cười rộ lên: "Chắc ông ngoại tôi lại nhất định phải đi theo chứ?"
"Còn phải nói nữa sao, ông ngoại cô có lúc nào có thể rời khỏi bà ngoại cô?"
"Họ thật sự rất thú vị, ngày nào cũng ồn ào ầm ĩ hết cả lên, nhưng ầm ĩ xong thì dường như quên luôn chuyện đó."
"Vợ chồng vốn chính là như vậy."
Nghê Vân Huyên mỉm cười: "Hai người vẫn ổn chứ?"
"Cũng không tệ lắm, trước khi làm tang lễ, cảm xúc của anh ấy rất thấp, phải ở quê vài ngày. Qua vài ngày thì sẽ lên đây với tôi, bọn tôi định thuê một tiệm ăn nhỏ, bán mì ở cổng trường đại học."
"Ý tưởng này không tồi, lúc đó tôi nhất định sẽ đến ủng hộ."
Lộ Tiết Thần và Nghê Vân Huyên hàn huyên về chuyện nhà rất lâu, sau đó mới tạm biệt nhau.
Lộ Tiết Thần rất cảm kích Nghê Vân Huyên, lúc ấy nếu không phải là Nghê Vân Huyên, có lẽ mẹ của Vương Tư Khôn đã sớm không còn, là Nghê Vân Huyên cứu cụ già ngã xuống đất, đưa đến bệnh viện rồi còn chủ động nộp tất cả viện phí.
Có điều, Lộ Tiết Thần cũng không muốn hỏi về chuyện của Nghê Vân Huyên, mỗi người đều có cách sống của riêng mình, không có đúng hay sai.