Nguyễn Hâm Kiều lại không đến công ty, mỗi ngày đều giống con rùa đen rút đầu trốn ở nhà.
Xem ra ngày đó làm như vậy, coi như là đắc tội hoàn toàn với người đàn ông kia, Từ Thành Tể ở bên kia không có cách nào đòi công đạo, nhất định trở về nghĩ cô là nhóc con gây chuyện.
Ở Phương Hoa cô không đợi nổi nữa, nhưng hợp đồng còn trong tay người ta, dùng lời nói để ứng trước một khoản tiền, tuy rằng bây giờ trong tay có tiền cũng giao phó được rất tốt, nhưng cô không nỡ cứ bị tống đi nhanh như vậy. Cầm tiền của cô so với lấy thịt trên người cô còn khó chịu hơn.
Không hiểu sao quy ước cũng khó trốn bị giấu đi nhanh như vận mệnh vậy, ở lại Phương Hoa nhất định cô sẽ không có ngày được nổi danh.
Bỗng nhiên con đường phía trước trở nên mơ hồ, Nguyễn Hâm Kiều để ý không rõ ràng, cứ quên mất trốn ở nhà mà bỏ tất cả, cùng lão ba ra ngoài sinh hoạt với người già.
—— ngủ sớm dậy sớm, luyện tập tình yêu với nắng sớm...
A phi!
Nguyễn Hâm Kiều mặc quần đùi ngồi xếp bằng trên băng ghế ở công viên, nhìn cách đó không xa là khuôn mặt tươi cười đi về hướng bọn họ, lập tức nhảy xuống, "Con đi mua que kem ăn, ba ở nơi này chờ con."
Nói xong liền cười hì hì chạy đi.
Cửa hàng ở ngã tư còn có bán kem, Nguyễn Hâm Kiều chọn một cái quý nhất, trước kia đều không nỡ mua, cầm một cái nho nhỏ chưa tới bàn tay, ngồi ở băng ghế cạnh nhà người ta, một bên cầm thìa nhỏ khoét ăn, một bên di chuyển ánh mắt không ngừng về phía công viên đối diện.
Dì kia họ Đường, là thành viên của đội múa ở quảng trường bên kia, Nguyễn Hâm Kiều cùng lão ba loanh quanh tản bộ gặp cô ấy rất thường xuyên.
Có lẽ dì Đường để ý ba, mỗi lần thấy ông liền cười, không nói tới việc chủ động tìm ông trò chuyện, còn thường xuyên đưa đồ ăn ngon tới nhà.
Người bạn già của dì qua đời vào hai năm trước, có một người con, đã lập gia đình, sự nghiệp rất vững chắc, nhưng công việc rất nhiều, mỗi tháng cố định đưa tiền sinh hoạt cho bà, rất ít khi thấy người trở về.
Nguyễn Hâm Kiều thấy tính cách dì Đường rất được, tính tình tốt, thích nói chuyện phiếm, cũng hay cười. Ba ba lại buồn miệng, cùng dì Đường nói chuyện phiếm, cũng có thêm nhiều niềm vui.
Ăn kem được một nửa, điện thoại vang, là Dữu Liễu gọi tới.
Nguyễn Hâm Kiều nối máy: "Tiểu liễu liễu, tìm em có chuyện gì a?"
"Tối mai công ty chúng ta làm chủ, ở Hồng Sam Cư mời người của Quang Diệu ăn cơm." Giọng nói của Dữu Liễu nghe qua có chút ngưng trọng, "Kiều Kiều, từ Thái tử chỉ đích danh cho em đi."
Vừa nghe đến ba chữ Từ Thái tử, trong lòng Nguyễn Hâm Kiều chính là hồi hộp, tôn tử kia lại muốn làm chuyện yêu thương gì đây?
"Anh ta lại có ý tứ gì?"
"Không biết. Nhưng mà ngày mai đều là những nhân vật có uy tín danh dự, ba anh ta cũng đi, anh ta không có lá gan làm càng đâu."
Dữu Liễu nói: "Việc này Từ tổng cũng biết, hôm nay lúc họp Từ Thái tử ở trước mặt ông chỉ đích anh em, chỉ sợ là không đi không được." Nếu không phải là Từ tổng tự mình gật đầu, nói cái gì Dữu Liễu cũng không thể đưa Nguyễn Hâm Kiều vào trong miệng hùm của Từ Thái tử được.
Đắc tội với Từ Thái tử bị gây khó dễ nhiều lần, nhưng đắc tội Từ tổng, nghề nghiệp kiếm sống cả đời thật sự sẽ kết thúc.
"Kiều Kiều, đừng sợ, ngày mai chủ yếu là nói chuyện hợp tác với Quang, mất nhiều công sức lớn như vậy mới hẹn được đối phương, anh sẽ không ở trường hợp này mà cản trở Phương Hoa. Không được việc còn có những người khác ở đây, không phải lần trước Bạch Tuyền đã giúp em, đến lúc đó em đi theo cô ấy, cho dù tôn tử kia có tà tâm, cũng sẽ cho Bạch Tuyền vài phần mặt mũi."
Nguyễn Hâm Kiều khó chịu xoa tóc: "Đi thì đi! Ngày mai mang đầu đi lại, còn dám gây khó dễ thì em sẽ đánh chết anh ta!"
Dữu Liễu gật đầu vui vẻ: "Có thể có thể, không phải khu vườn nhỏ của em có một đống sau, nhớ chọn cái rắn chắc thuận tay."
"Không thành vấn đề!" Nguyễn Hâm Kiều nắm tay chặt thành quyền, hung tợn.
Tắt điện thoại, hương vị ngọt ngào của kem cũng không còn tâm tình để thưởng thức, chép miệng ba lần, ném việc trở về tìm ba.
Dì Đường đã rời khỏi, lão ba ngồi một mình, nhìn thấy nàng, sắc mặt không quá cao hứng.
Mỗi lần cô hẹn gặp dì Đường đều chủ động tránh đi, để cho bọn họ có cơ hội tiếp xúc, nhưng việc tác hợp rất rõ ràng, lão ba phát hiện.
Tâm tình của Nguyễn ba rất mâu thuẫn, về nhà suy nghĩ lời nói của Nguyễn Hâm Kiều bày tỏ ý của mình, hơn nữa nếu ngỏ ý mà cô còn như vậy, về sau sẽ không đi loanh quanh tản bộ.
Tuy rằng tâm tư của Nguyễn Hâm Kiều rất hi vọng ba ba tìm được một người bạn già, khi cô không có ở nhà tốt xấu gì cũng có người làm bạn, nhưng quan trọng nhất là ý nguyện của lão ba.
Còn nghiêm túc nói chuyện với ba ba, luôn cam đoan về sau sẽ không bao giờ tự chủ trương nữa, lúc này sắc mặt Nguyễn ba mới khôi phục lại một ít.
Ngày thứ hai, Nguyễn Hâm Kiều không đi về phía sau nhặt gạch, đã sớm đi mua một nguồn điện nặng kềnh giấu ở trong túi, lớn hơn bàn tay của cô một chút, cầm trên tay rất thuận tiện.
Mặc khác, còn trang bị thêm một bình xịt phòng sói, đã lâu đời, không nhớ rõ là mua khi nào, không biết là còn công hiệu hay không.
Nội tâm vẫn muốn kháng cự, ở nhà ngơ ngác hồi lâu mới rời khỏi cửa, kết quả gặp phải việc kỳ lạ, đường đi chính đang xây lại, có bảy tám con đường nhỏ trong ngỏ, tới giờ Nguyễn Hâm Kiều nhanh chóng đi đến.
Việc mấy ngày trước còn rành rành trước mắt, nhìn đến tấm bảng hiệu rất cổ điển, cái trán lại bắt đầu đau.
Nguyễn Hâm Kiều xuống xe, cầm chặt bình xịt trong lòng bàn tay, mới có chút lo lắng.
Người của Phương Hoa đều đến, thật là khéo vừa mới vào cửa đã gặp Bạc Tuyền, lập tức Nguyễn Hâm Kiều giống như nhìn thấy vị cứu mạng, nhiệt tình hơn so với bình thường đi qua chào hỏi.
Đi vào, cố gắng không để ánh mắt của Từ Thành Tể nhìn thấy, giống cái đuôi nhỏ theo phía sau của Bạch Tuyền, chờ lúc cô cùng mọi người trò chuyện xong, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh cô.
Gặp qua Từ Thành Tể gần trăm lần giờ ngồi cạnh Từ tổng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bên này, vẻ mặt có vài phần phức tạp.
Nguyễn Hâm Kiều vội vàng đi tới bên cạnh Bạch Tuyền.
Hiển nhiên là Bạch Tuyền nhận ra điều khác thường của cô, buồn bực hỏi: "Hôm nay làm sao lại theo sát tôi đến vậy?"
"Nghĩ bám theo nhiều sẽ hưởng được chút may mắn a." Nguyễn Hâm Kiều nhu thuận cười.
Cứ việc cố ý xem nhẹ, tầm mắt của Từ Thái tử lại như âm hồn không tan, Vạn Tử ở bên cạnh anh cứ nhìn chằm chằm vào Nguyễn Hâm Kiều, cũng ác ý tràn đầy nhìn lại đây. Sau đó phát hiện ánh mắt của Từ tổng cũng luôn cố ý dừng ở trên người mình, bắt đầu Nguyễn Hâm Kiều như trên đống lửa, như ngồi đống than, lo lắng cầm lấy cái ly uống nước.
Người của Quang Diệu rất nhanh đi tới, rất ngoài ý muốn, là Quan Triệt. Cùng với Tiểu Quan tổng hai người sóng vai đi tới, mặc tây trang màu đen giống nhau, dáng người cao ngất thon dài, vô cùng đẹp mắt.
Nguyễn Hâm Kiều vui mừng không thôi, ngoại trừ nhìn thấy anh rất vui, còn có một phần giống như bất chợt thấy được người đáng tin cậy có cảm giác an toàn.
Tầm mắt Quan Triệt dừng lại ở trên người cô chớp mắt, cấp dưới không có nói đến việc này, rất nhanh làm như không có việc gì dời ánh mắt.
Không thể nói lên trên, Nguyễn Hâm Kiều cũng không cảm thấy chán, ngược lại bởi vì ánh mắt trước mặt các vị đại gia có chút vụng trộm sinh ra vài phần cấm kỵ kích thích.
Anh và cô trong lúc đó có bí mật nhỏ nhưng người khác không biết, chỉ điều này thôi đã đủ làm cô vui mừng.
Từ tổng Từ Thành Tể, cùng với vài vị phó tổng khác, vẻ mặt tươi cười theo Quan Triệt cùng Quan Hành bắt tay, đón người lên vị trí chủ trì, tự mình rót rượu cho bọn họ.
Ngược lại bộ dáng Quan Triệt vẫn là lạnh tanh, không mở miệng làm gì, đều là Tiểu Quan tổng khéo léo xã giao.
Từ tổng tự mình hướng bọn họ giới thiệu Bạch Tuyền cùng vài vị nghệ nhân khác ở Phương Hoa, cấp bậc của Nguyễn Hâm Kiều và Vạn Tử còn chưa đủ tư cách, Từ tổng đảo qua cô một lát rồi chần chờ, cuối cùng vẫn là không có giới thiệu.
Vài vị nghệ nhân đều tươi cười đầy mặt tiến lên chào hỏi, Quan Triệt không quan tâm đến việc xã giao, hơi gật đầu đáp lại, kiệm chữ như vàng.
Nguyễn Hâm Kiều không có tiếp cận gần, nhưng đến cùng là lòng hư vinh gây chuyện, cũng cố ý đứng lên kính rượu với anh, cười khanh khách nhìn anh, trong mắt lóe lên tia gian xảo, hoàn toàn quên mất bên cạnh anh cách hai chỗ ngồi là Từ Thành Tể như hổ rình mồi.
Trên bàn lớn bày đầy đồ ăn rực rỡ muôn màu, Quan Triệt liếc nhìn cô một cái thật sâu, vẫn như trước không mở miệng, chỉ xa xa hướng cô nâng ly.
Khi So sánh với cách đối xử với nữ minh tinh khác có thể nói phản ứng lạnh nhạt, cách đối xử này rất đặc biệt, lập tức liền có vài vị đưa ánh mắt nghiên cứu qua lại giữa hai người.
Lòng hư vinh của Nguyễn Hâm Kiều đã được thỏa mãn, ngửa đầu chậm rãi nâng ly uống một chút.
Quan Triệt cũng tao nhã uống một hơi cạn sạch. Vốn là trên bàn cơm rất ồn ào chỉ trong chớp mắt đã yên tĩnh, Từ tổng hơi nghiêng đầu, trao đổi ánh mắt với Từ Thành Tể.
Thời gian tiếp theo Nguyễn Hâm Kiều vùi đầu vào việc dùng bữa, không đụng tới ly rượu, cũng không nói thêm gì.
Trên bàn cơm vài vị lão tổng trò chuyện với nhau rất vui, không thể nói rõ nhóm minh tinh của mình cũng có xã giao, là chị cả của Phương Hoa nhưng Bạch Tuyền không đi qua nhóm lão tổng bên kia, nhưng không chịu nổi bọn trẻ muốn tìm cô bắt chuyện.
Bởi vậy dù Nguyễn Hâm Kiều không nghĩ sẽ làm náo động, nhưng cũng không rời khỏi vòng tròn ở trung tâm.
Dữu Liễu nói không sai, tuy rằng tác phong của Từ Thành Tể không được, nhưng trong công việc vẫn có năng lực, liên tục vội vàng cùng hai vị Quan tổng trò chuyện, gạt bạn gái mang theo bên cạnh sang một bên.
Vạn Tử nhõng nhẽo cứng rắn hai ngày mới dụ được anh đáp ứng đưa mình đi theo, kết quả bị lạnh nhạt không nói, đi qua trò chuyện cũng không có người để ý. Thật sự chen chút không vào được vòng trung tâm, rõ ràng cũng cầm ly đế cao đến bên này.
Bạch Tuyền rời khỏi những người vây quanh bên cạnh, cô liên tục mang theo ý cười yếu ớt, phần lớn khi đang nghe những người khác nói chuyện, thỉnh thoảng không chút để ý tiếp nhận một câu "Phải không, thật thú vị", "Như vậy a", "Lợi hại", rõ ràng một chữ đều không nghe vào, không yên lòng, nhưng cũng không đến mức làm không khí lạnh xuống.
Trong khoảng thời gian này ỷ vào có Từ Thái tử làm chỗ dựa, Vạn Tử có rất nhiều tài nguyên, đương nhiên trong đó không hề thiếu việc đoạt trong tay của người khác, bởi vậy mọi người khó chịu với cô cũng không phải ngày một ngày hai.
Thấy cô cũng nghĩ sẽ qua trò chuyện, ánh mắt của vài người, cố ý vô tình chặn cô ở bên ngoài, cô nói cái gì cũng không tiếp lời.
Tính tình Bạch Tuyền cũng lạnh nhạt, loại đấu đá lừa bịp người khác thế này cứ cho rằng không thấy được. Cô luôn luôn không xen vào việc của người khác, lần trước là vì nhìn thấy Nguyễn Hâm Kiều bị bắt nạt, cảm thấy không đành lòng, mới giúp đỡ giải vây, đối với cô mà nói chỉ là chút việc.
Vạn Tử không thể đi vào, thoáng nhìn người ngồi cạnh Bạch Tuyền hình như là đàn em Nguyễn Hâm Kiều, chớp mắt, đi qua bên cạnh cô.
"... Hâm Kiều cô nói có đúng không vậy?" Cô gái bên cạnh nói sang sảng một chuyện thú vị, bản thân trước cười ha ha đứng lên.
Nguyễn Hâm Kiều cười phụ họa: "Đúng vậy a."
Vừa quay đầu, đột nhiên cảm thấy trên cổ rất mát, một dòng chất lỏng lạnh lẽo rơi trên vai trắng mịn, theo xương quai xanh bên trái chảy xuống, nháy mắt trên áo loang một mảng hồng.
"A!" Nguyễn Hâm Kiều kinh hô ra tiếng, phản ứng theo quán tính đứng lên.
Cô gái vừa rồi lôi kéo đùa giỡn với cô còn chưa kịp khép miệng, kinh ngạc trợn tròn mắt.
"Trời ơi, thực xin lỗi thực xin lỗi," một tay của Vạn Tử cầm nghiêng ly rượu đỏ, một tay khoa trương che miệng, "Tôi không cẩn thận trượt tay một chút, cô không có chuyện gì phải không?"
Rượu đỏ theo cổ áo chảy vào bên trong, cảm giác trước ngực bị dính một mảng khó chịu.
Thân là một diễn viên mà diễn trò như vậy cũng là quá vụn, Nguyễn Hâm Kiều cắn răng, cúi đầu xem xét, ánh mắt tập trung vào phần da thịt nồng nặc mùi rượu, nghĩ muốn đứng lên đánh vào mặt cô.
Tay vừa nâng lên mấy cm, lại không tiếng động rút về, bắt buộc chính mình nhịn xúc động muốn xé nát Vạn Tử.
Dáng vẻ xem ra rất khó coi, Quan Triệt còn đang ở đây, không thể để cho anh nhìn thấy.
Nhưng đến cùng là rất khó khăn, cô cắn môi ngẩng đầu, nhìn về phía Quan Triệt, trong mắt để lộ tâm tình uất ức và sự tức giận, và có cả vài phần bất lực.
Động tĩnh bên này không nhỏ, nhóm lão tổng bên kia đang trò chuyện vui vẻ với nhau cũng lưu ý đến. Từ tổng luôn khinh thường để ý tới việc của các đàn bà con gái tranh giành ồn ào, nhưng hôm nay là ngày quan trọng thế mà còn dám gây náo loạn, quả thực khiến ông mất mặt!
Sắc mặt Từ tổng có chút khó coi, kiềm chế không nổi giận.
Người chủ quản ở phía trên, lông mày Quan Triệt hơi khép lại, nhìn nhóc con chân tay luống cuống đứng ở bên kia hướng về anh cầu cứu, mặt trầm như nước.
Đứng dậy, lập tức đi về phía cô.