Tài xế xe lớn rất chuyên nghiệp, ở phía trước chăm chú lái xe, hai tai không nghe thấy chuyện phía sau.
Không khí ở phía sau xe giống như bình thường hai người vẫn ngồi song song với nhau có chút cứng ngắc, sắc mặt Nguyễn Hâm Kiều xấu hổ và giận dữ cuối cùng cũng tan biến, ánh mắt Quan Triệt thâm thúy khóa chặt cô, thanh âm nặng nề hỏi: "Cô nói cái gì?"
"Em không nói chuyện!" Nguyễn Hâm Kiều ôm mặt mình dối người.
Quan Triệt không lên tiếng nữa, thật lâu sau, đưa tay khẽ vuốt sau đầu cô một chút. Nguyễn Hâm Kiều vụng trộm ngắm anh theo khe hở ở giữa, thấy anh đã quay đầu đi, trên mặt như là mang theo ý cười, nhẹ nhàng thở ra, cũng nhịn không được giơ khóe miệng.
Có một thành ngữ là "Được một tấc lại muốn tiến một thước", dùng để hình dung Nguyễn Hâm Kiều, nhưng lại rất thích hợp.
Lái xe dựa theo chỉ thị của Quan Triệt, chạy xe đậu ngay dưới lầu nhà Nguyễn Hâm Kiều gia dưới lầu, cô cùng Quan Triệt nói hẹn gặp lại, dặn dò anh trở về sớm nghỉ ngơi, lúc này mới mở cửa xe đi ra.
Quan Triệt nhìn cô mở cửa xe phía trước ngừng một chút, lại xoay trở về, trong dự kiến bổ nhào về phía anh, hôn lên gò má phải của anh một cái.
"Ngủ ngon!" Tập trung mười phần khí lực toàn thân, nhảy xuống xe chạy đi, quên đóng cửa xe.
Cũng như lần trước, đánh lén thành công hưng phấn nghĩ là đang trên mây.
Quan Triệt nhìn bóng dáng lanh lợi của cô biến mất ở hành lang, đợi một lát, mới đóng cửa xe, nói địa chỉ cho người lái xe.
Nhịp tim bên phải còn nhảy dựng, nghĩ đến chính mình vừa mới bị cô tấn công chỉ trong nháy mắt, theo bản năng nắm lấy tay vừa rồi, Quan Triệt cầm tay, bất đắc dĩ giật giật khóe miệng.
Đoán chừng là tránh không khỏi.
...
Nguyễn Hâm Kiều đúng là vẫn bị lão ba đuổi ra đi làm việc.
Hứa là ngày nào đó sẽ gọi điện thoại lại không cẩn thận bị ông nghe được, Nguyễn ba rất tự trách, luôn mãi nhấn mạnh việc ở nhà một mình cũng có thể chiếu cố bản thân, bảo cô yên tâm ra ngoài làm việc, không cần nhớ thương chính mình.
Ngày đó chính thức ký hợp đồng cùng Quang Diệu, Dữu Liễu tự mình đưa Nguyễn Hâm Kiều đi, nói là muốn làm người đại diện ngày cuối cùng cho cô.
Cùng Phương Hoa hủy bỏ công việc cũng là từ Quang Diệu bên kia ra mặt bàn bạc, Nguyễn Hâm Kiều không phí một chút sức lực. Quá trình ký hợp đồng rất thuận lợi, người đại diện của bên kia đối với cô rất khách khí, trong lòng Nguyễn Hâm Kiều hiểu rõ mười phần. Chính là Quan Hành nể mặt mũi của anh trai mà chiếu cố, nhưng vẫn rất thành khẩn mà tỏ vẻ cảm tạ.
Ở Phương Hoa đợi đã hơn một năm, có thể quen biết Dữu Liễu cùng Lộ Lộ hai người bạn chân tình, Nguyễn Hâm Kiều thật sự cảm thấy bản thân được lợi.
Lúc sắp chia tay, cô khí khái ngàn vạn vung tay nói mời khách, Lộ Lộ cũng xin phép với nhóm chuyên môn cùng nhóm kịch rồi, hẹn các cô gặp nhau tại bách hóa Thiên Mậu.
Nguyễn Hâm Kiều cùng Dữu Liễu tới sớm, trước tiên đi dạo ở cửa hàng, để cho Dữu Liễu cùng Lộ Lộ chọn lựa vài lễ vật. Không tính là quý giá, nhưng vừa khéo là hiện tại các cô cần gì đó.
Tấm lòng của cô, Dữu Liễu cũng không chối từ, cười vỗ vỗ đầu cô: "Tri kỷ như vậy, thật sự là nghĩ không thương em cũng thật khó."
Nguyễn Hâm Kiều cũng cười: "Đúng vậy, muốn cho mọi người mê luyến em thật nhiều."
Lộ Lộ tới muộn nửa giờ, xuống xe còn hùng hổ chỉ vào người lái xe mà mắng, Nguyễn Hâm Kiều vội vàng giúp cô thuận khí: "Bớt giận bớt giận."
"Tức chết tớ mà!" Lộ Lộ phiền chán vuốt tóc, "Ai gia chưa thấy qua người không biết xấu hổ như vậy, tới trễ có tài lại như vụn nát, còn bảo là đặc thù công việc, khiến ai gia đau hết cả ngực."
Nói xong đưa tay lên sờ ngực để chứng minh lời nói.
Ánh mắt Nguyễn Hâm Kiều không tự chủ được cũng di chuyển qua, ở nơi có lồi có lõm, sau đó đã bị Lộ Lộ đánh nhẹ vào trán: "Ở đâu để xem nào, nét mặt tiếp cận!"
Không thể nhịn được nữa Dữu Liễu xách cổ áo hai người: "Tốt lắm đừng bày vẽ, đi ăn cơm."
Nguyễn Hâm Kiều nói muốn mời khách, Lộ Lộ ở trong điện thoại còn ồn ào muốn ăn cho cô phá sản, kết quả cuối cùng Dữu Liễu chọn người một nhà cũng không đến ba trăm tự giúp mình, vẫn là không muốn cô chủ trì.
"Không phải là muốn ở nhà làm con ngoan suốt hai mươi bốn giờ sao, thế nào đột nhiên nghĩ thông suốt?" Lộ Lộ một hơi xử lý sáu khối bánh ngọt nhỏ, uống hơn phân nửa ly nước trái cây, trước tiên dụ dỗ tốt dạ dày của mình, sau đó mới chậm chạp hỏi chuyện.
Nguyễn Hâm Kiều ra vẻ thoải mái nói: "Ba tớ nói không muốn liên lụy cho tớ, kiên quyết đuổi tớ ra khỏi nhà."
Trên thực tế mấy ngày nay bởi vì chuyện công việc, cô và lão ba nói chuyện vài lần, bình thường tính tình hai cha con rất ôn hòa, hiện tại khó có được lúc kiên quyết một trận.
Nguyễn ba thậm chí nói ra để bản thân đi viện dưỡng lão, làm cho cô an tâm tỏng công việc, khiến Nguyễn Hâm Kiều tức giận đến phát khóc, Nguyễn ba lại vội vàng dỗ cô, cuối cùng ôm ảnh chụp Nguyễn mẹ rơi nước mắt, nói thuyết phục cô dừng lại, không chiếu cố tốt cho đứa nhỏ, còn liên lụy cô không thể làm chuyện mà bản thân thấy vui.
Nguyễn Hâm Kiều là vừa tức lại khổ sở, hai người ôm nhau cùng nhau rơi nước mắt, cuối cùng vẫn là cô thỏa hiệp, nghĩ tiếp nhận một chút công việc, cố gắng không phải rời khỏi thành phố C là tốt rồi.
Lộ Lộ nghe xong, cảm khái vỗ vỗ bả vai của cô: "Trên đời này thật sự là không tìm thấy người ba thứ hai yêu thương cậu như vậy."
Nguyễn Hâm Kiều gật đầu xem như đồng tình.
Cơm nước xong cảm thấy không đủ thoải mái, ba người lại chạy tới nhà hát k. Trước tiên Nguyễn Hâm Kiều gọi điện thoại cho lão ba, nói với ông sẽ về trễ, sau đó liên tục lải nhải bảo ông nhớ uống thuốc trước khi đi ngủ, không nên xem tivi quá lâu.
Cuối cùng theo Dữu Liễu và Lộ Lộ liên tục náo loạn đến rạng sáng, chống đỡ không được mới tan cuộc.
Người nhà Lộ Lộ không ở thành phố C, tự mình thuê phòng trọ, ngại một mình về nhà không có tinh thần, rốt cuộc chạy đến nhà Nguyễn Hâm Kiều đi ngủ.
Dữu Liễu lái xe đưa hai người tới nhà, nhìn người bước vào hành lang, mới quay đầu rời khỏi.
Bên kia Nguyễn Hâm Kiều cùng Lộ Lộ ở dưới lầu thấy được ánh đèn sáng trong nhà, kỳ quái ồ một tiếng.
Đã ba giờ sáng, trong hành lang tối như mực, ánh đèn đã không còn sáng. Nguyễn Hâm Kiều có chút sợ tối, mở đèn pin của di động, nhanh tay ôm chặt cánh tay Lộ Lộ.
Hai người nắm tay cùng đi lên lầu, nhanh chân lẹ tay mở cửa, lại nhìn thấy Nguyễn ba mặc áo ngủ đứng ở phòng khách, nghe được động tĩnh, quay đầu nhìn qua.
Cả người ông như là cố định ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích nhìn các cô, ánh mắt nghi hoặc, có vài phần ngớ người.
Nguyễn Hâm Kiều và Lộ Lộ sửng sốt, đứng thẳng bất động ở cửa. Sau vài giây, Lộ Lộ chậm rãi chuyển đầu ghé vào bên tai cô, giọng rất nhỏ hỏi: "Không phải ba cậu mộng du chứ?"
Nguyễn Hâm Kiều nhíu mày, lắc đầu, lão ba không có tật xấu mộng du. Nhưng xem ánh mắt giống như người xa lạ, khiến trong lòng cô căng thẳng, có một loại dự cảm bất an.
"Ba ba..." Cô đứng ở cửa hô một tiếng, âm cuối đều phát run.
Mắt Nguyễn ba vừa động, tựa như lúc này mới hoàn hồn, bình tĩnh nhìn cô một lát, trên mặt chậm rãi hiện tươi cười: "Kiều Kiều đã trở về, có đói bụng không?"
"Không đói bụng." Nguyễn Hâm Kiều chạy tới ôm lão ba, "Làm sao đã trễ như vậy mà ba còn chưa ngủ?"
Nguyễn ba suy nghĩ một chút, cau mày, nghĩ không ra manh mối.
Đại khái là đi ra uống nước, lại đột nhiên quên. Trong lòng Nguyễn Hâm Kiều khó chịu một trận, giả cười rót cho ông chén nước để uống, sau đó đưa ông trở về phòng ngủ.
Trở lại phòng mình, đóng cửa lại, Nguyễn Hâm Kiều ngồi xổm xuống ôm mặt liền khóc, sợ đánh thức ba ở cách vách vừa ngủ yên, nỗ lực đè lại tiếng khóc."Ba ba quên tớ.... Ông vừa mới, không nhận ra tớ..."
Lộ Lộ nhìn cũng cảm thấy khổ sở, ôm lấy cô, vỗ nhẹ trên lưng.
Cứ an ủi như thế không thể nào mở miệng.
May mà tình huống đêm nay chỉ phát sinh một lần, sau đó Nguyễn ba không xuất hiện thêm điều gì khác thường, tất cả đều giống như trước kia, Nguyễn Hâm Kiều nhắc tới thì tim như ngừng đi vài nhịp.
Có một số việc cô biết một ngày nào đó sẽ đến, nhưng vẫn kỳ vọng có thể đến trễ một chút, chậm một chút nữa.
Trong công việc, Quang Diệu cho Nguyễn Hâm Kiều các loại điều kiện đều đã là tối ưu, phân người đại diện phát ngôn cho cô là một kim bài có tiếng trong ngành, tên là Phó Hiểu, trừ bỏ Nguyễn Hâm Kiều ở ngoài, hai vị phụ trách còn lại bên cạnh đều là một người chính thức hoặc một người có tuổi.
Điều này không khỏi làm cho Nguyễn Hâm Kiều có chút sợ hãi, làm sao bản thân lại cảm thấy như là con riêng bị ép giao cho Phó Hiểu.
Lần đầu tiên gặp mặt, là vài ngày sau khi ký hợp đồng, Phó Hiểu gọi điện thoại bảo cô vào công ty, đưa cô tới nơi quen thuộc trong công ty, giới thiệu các đồng nghiệp mới.
Nguyễn Hâm Kiều dựa theo địa chỉ cô cho đi đến văn phòng cao nhất của Quang Diệu, ở cửa gặp Mạnh Thủy Lam đang nói chuyện với người bên cạnh. Cùng cô nói chuyện là một người nữ không cao, lại rất có khí thế, tóc dài chưa tới nửa đâm ở sau đầu, phía sau sạch sẽ, Nguyễn Hâm Kiều liền đoán là người đại diện của Mạnh Thủy Lam.
Dù sao cũng có ý thức đều là bạn trong nghề, Nguyễn Hâm Kiều cười chào Mạnh Thủy Lam, cũng lễ phép về phía người nữ kia gật đầu chào hỏi.
Cô ở trong phòng nghỉ đợi một lát, người phụ nữ lúc trước đẩy cửa tiến vào, ngồi vào đối diện, đưa qua một hợp đồng dành cho người đại diện.
Vẻ mặt Nguyễn Hâm Kiều kinh ngạc, đối phương nở nụ cười: "Thế nào, đối với tôi không vừa lòng sao?"
"Không dám không dám." Nguyễn Hâm Kiều có chút ngượng ngùng, "Tôi nghe đại gia nói người rất công, không nghĩ tới lại có phong cách này."
Phó Hiểu chau chau mày, nhìn nhìn chính mình: "Tôi có chút thấp, bất quá một điểm này cũng không nói lên điều gì. Tôi có một biệt hiệu là phó lão công cô biết đi, về sau cẩn thận a."
Nguyễn Hâm Kiều hé miệng cười, đứng lên, trịnh trọng vươn tay: "Phó lão công thỉnh chiếu cố nhiều hơn."
Phó Hiểu cười "Ôi" một tiếng, vỗ lòng bàn tay cô một chút: "Kêu rất ngọt."
Ký hiệp ước xong với người đại diện, Phó Hiểu đơn giản đưa cô đi quanh công ty, gặp qua các vị tiền bối, để lại cô rồi đi.
Vốn Nguyễn Hâm Kiều lo lắng bản thân mình là con riêng sẽ bị ghét bỏ, sau khi gặp thì tản đá trong lòng cô liền buông xuống, cảm giác ở chung rất tốt.
Trước khi đi vòng đến văn phòng Tiểu Quan tổng, muốn trò chuyện, gặp mặt anh cảm ơn, không khéo anh có việc ra ngoài, người không ở công ty. Một vị trợ lý họ Trương nói với cô vài câu, biết được cô là người mới ký hợp đồng, cười tủm tỉm đưa hai túi sôcôla cho cô.
Tính cách của anh tốt lắm, Nguyễn Hâm Kiều không khỏi cùng anh trò chuyện thêm vài câu, cuối cùng để lại số điện thoại cho nhau, còn thêm vào bạn tốt.
Phó Hiểu là người có tính cách mạnh mẽ vang dội, không tới hai ngày liền đưa thông báo cho Nguyễn Hâm Kiều, hợp đồng người đại diện phát ngôn đã giúp cô ký xong, trực tiếp bảo cô đến studio để quay quảng cáo.
Thời gian hẹn là buổi sáng mười giờ, Nguyễn Hâm Kiều đặc biệt sớm nửa giờ, làm bữa sáng thêm một phân ăn sáng, cùng lão ba ăn xong, cầm lên hộp đựng cơm giữ ấm, thổi cái miệng nhỏ bắt xe đi đế tòa cao ốc Quan Ý.
Lúc tới là vừa qua khỏi bảy giờ bốn mươi, Nguyễn Hâm Kiều đứng chờ ở ven đường dưới lầu.
Thời gian nghỉ ngơi của Quan Triệt cô đã tìm hiểu rõ ràng, buổi sáng sáu giờ rời giường, tâp thể dục nửa giờ, nửa giờ tắm rửa sửa sang lại, ăn sáng và xem tin tức mất hết nửa giờ, đúng bảy giờ rưỡi từ nhà xuất phát đi làm, bình thường thì tám giờ là đến công ty, nhưng nếu kẹt xe thì sẽ trễ một chút.
Đợi đến hơn tám giờ, vẫn là không thấy được chiếc xe Bingley cùng người đâu, Nguyễn Hâm Kiều ngồi xổm dưới bóng cây ở ven đường, gọi điện thoại cho anh.
"Buổi sáng tốt lành, học trưởng."
Đối phương cũng trả lời một câu buổi sáng tốt lành, thanh âm sáng sớm so với lúc khác có vài phần lười nhác, nghe được Nguyễn Hâm Kiều nhịn không được suy nghĩ tới anh.
Nhưng mà, đứng ở ven đường đợi nửa giờ nên Nguyễn Hâm Kiều không vui, than thở nói: "Có phải hôm nay anh rất nhàn hạ hay không, sao hơn tám giờ còn chưa đi làm?"
"Đã đến văn phòng." Giọng điệu kể lể của cô rất đáng yêu, Quan Triệt có chút buồn cười trả lời, nói xong lại đột nhiên phản ứng, cúi xuống, hỏi cô, "Cô ở đâu?"
Nhất thời Nguyễn Hâm Kiều buồn bực không thôi, làm sao có thể bỏ sót được chứ?
"Em ở dưới lầu a, sao lại không thấy xe của anh?" Nói xong đứng lên chạy chậm về phía cửa, "Em đi lên tìm anh được không? Em đưa bữa sáng cho anh."
Quan Triệt muốn nói bản thân đã ăn qua, nhưng mở miệng lại nói: "Được."