Editor: hoa hong som mai
Mấy xâu thận kia là để cho Quan Triệt bồi bổ cơ thể, buổi tối Nguyễn Hâm Kiều bị ép buộc biết thế đã không làm việc này rồi, anh vẫn nhẹ nhàng, không chơi những kiểu dáng khác cũng không kịch liệt, nhưng thật sự so với trước càng kéo dài thời gian, giày vò khiến cô vừa thoải mái vừa khó chịu.
Hai ngày liền liên tục làm rất nhiều lần, cơ thể Nguyễn Hâm Kiều thật sự có chút ăn không tiêu, sau này ở dưới thân anh bắt đầu khóc cầu xin tha thứ.
Quan Triệt trấn an hôn cô, động tác dưới thân lại không ngừng. ^^dien^dan^LQĐ^^
Nguyễn Hâm Kiều bị bắt nâng chân, thân thể giống thuyền nhỏ tuỳ sóng đưa đẩy, tay ôm lưng anh, hận không thể trở lại mấy giờ trước, lấy mấy xâu thận kia nhét vào trong bụng mình. Tên xấu xa, về sau không bao giờ cho anh ăn thận nữa!
Sau khi kết thúc cô đã mệt muốn chết, cả người lại mềm nhũn, ngay cả một đầu ngón tay cũng không cử động được, vẫn là do Quan Triệt ôm cô đi tắm.
Ở trong bồn tắm lớn Nguyễn Hâm Kiều đưa chân đá anh, Kiều Kiều giận dữ với anh: "Anh rất xấu xa!"
Quan Triệt không trả lời dù chỉ một câu, ôm cô vào lòng.
Buổi chiều ngủ lâu như vậy, vốn cho rằng buổi tối sẽ mất ngủ, kết quả tắm rửa xong bị bọc trong khăn tắm đi ra, Quan Triệt cầm máy sấy khô tóc cho cô, Nguyễn Hâm Kiều ghé vào trên đùi anh, mí mắt bắt đầu đánh nhau.
Phóng túng quá độ làm hại bản thân!
Đương nhiên là hôm sau lại ngủ thẳng tới khi mặt trời chiếu tới mông mới tỉnh, may mắn là Quan Triệt vẫn ở bên cạnh, Nguyễn Hâm Kiều duỗi thắt lưng, lăn qua bò lên người anh.
"Chào buổi sáng..." Cô dựa vào trên đùi của Quan Triệt, khàn giọng nói.
Quan Triệt tựa đầu vào trên giường đọc sách liền buông ra, chạm vào mái tóc của cô: "Chào."
"Hôm nay anh phải đi sao?" Nguyễn Hâm Kiều vẫn đang nhắm mắt, nửa tỉnh nửa mê hỏi.
"Ừ."
"Mấy giờ lên máy bay, em đi tiễn anh có được không?"
Quan Triệt nói: "Bốn giờ. Anh sẽ đưa em về trước, sau đó mới đến sân bay."
"Không cần." Nguyễn Hâm Kiều bĩu môi, "Em muốn đi tiễn anh, em muốn ở lại bên cạnh anh thêm một chút."
Quan Triệt cũng không kiên trì thêm, buổi chiều đến sân bay, mới bắt đầu hối hận.
Phía trước vẫn rất tốt, bọn họ tới sớm, ở nhà ga nghỉ ngơi chờ máy bay, Nguyễn Hâm Kiều vui vẻ ở tại chỗ tự chơi, không quan tâm để anh làm thủ tục.
Đến giờ kiểm vé, cô đưa anh đến trước cửa kiểm soát, muốn hôn tạm biệt với anh, Quan Triệt không có thói quen thân mật ở chốn đông người, hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước dừng lại trên môi cô.
Cuối cùng cũng dặn dò xong vài câu, anh xoay người rời khỏi, từng trải qua vô số lần đi như thế này, lần này lại cảm thấy như thiếu chút gì.
Bước đi chạm nhẹ vào miệng, hình như anh vẫn còn có cảm giác, cuối cùng vẫn là dừng lại bước chân quay đầu nhìn lại, nhìn thấy cô đứng ở đó, nhìn anh không chớp mắt, trong ánh mắt chan chứa ý muốn không nỡ, trong hốc mắt chứa đầy lệ.
Nháy mắt kia, Quan Triệt cố gắng kiềm lòng lại, không thể nói rõ đây là cảm giác gì, chính là nông nóng, nghĩ muốn ôm cô một cái.
Nguyễn Hâm Kiều nhìn anh quay đầu, vội vàng hít hít cái mũi, cố nở một nụ cười tươi đối với anh, nhưng mà trên mặt, nước mắt tuôn rơi.
Quan Triệt đã bước lại, ôm cô vào lòng, thở dài một tiếng rất nhỏ không thể nghe thấy.
"Đồ ngốc, khóc cái gì."
"Chỉ là em, không nỡ xa anh..." Nguyễn Hâm Kiều ở trước ngực của anh nhỏ giọng khóc nức nở.
Quan Triệt kiên nhẫn an ủi, cô từ từ bình phục lại, chính mình bắt đầu ngượng ngùng, lau lau nước mắt bảo anh đi nhanh. Quan Triệt sợ cô lại khóc, vẫn đưa cô đến trong nơi phát thanh anh mới bắt đầu đi, mới buông ra cô, qua chốt kiểm tra, cũng không quay đầu lại.
Bóng dáng của anh biến mất trong nháy mắt, mũi Nguyễn Hâm Kiều đau xót, nhất thời lại khóc lên.
Nhưng mà lần này, không còn có người sẽ quay đầu ôm cô.
Một đường khóc đi ra sân bay, taxi lái xe nhìn đã quen những trường hợp như vậy, nhìn một cô nhóc rất đáng thương, lựa lời an ủi vài câu.
Cô lập tức nín khóc, chính là cả người đều mệt mỏi, cảm thấy rất khổ sở.
Sau khi trở về mới biết được ngày hôm qua đoàn phim bắt đầu chỉnh sửa hai ngày, Nguyễn Hâm Kiều mang theo một ít thức ăn cho mọi người, tự mình đưa cho đạo diễn, phó đạo diễn và những người khác, những thứ khác đều bảo Hoa Hoa hỗ trợ, chính mình mang theo đi tìm đưa cho nhóm người Tùng Hạo cùng Hề Ninh.
Không khéo là ba người đều không ở đây, hai người Vệ Trạch Giai và Hề Ninh hai bận rộn chắc chắc đã tranh thủ hai ngày này tìm nơi để nghỉ ngơi thời gian chờ thông báo khác, còn Tùng Hạo thì đã đi thị trấn.
Nguyễn Hâm Kiều ở trong điện thoại than thở: "Sớm biết mọi người đều không ở đây, em đã không trở về nhanh như vậy."
Tùng Hạo nở nụ cười hai tiếng: "Em tiễn người bạn kia đi rồi?"
"Vâng, " vẻ mặt Nguyễn Hâm Kiều buồn phiền, "Công việc của anh ấy rất bận..."
"Vậy thì em đi tìm người ta đi, chuyến bay của Hề Ninh cũng sắp đến, anh mời mọi người ăn cơm." Tùng Hạo nhàn nhã nói, "Bạn của anh vừa mới khai trương quán lẩu, đến ăn thử, miễn phí."
"Cũng được."
Nguyễn Hâm Kiều gọi xe đến địa chỉ mà Tùng Hạo đã nói, một quán lẩu rất lớn, kiến trúc theo phong cách cổ kính, khoảng ba tầng lầu, ở cửa treo biển khai trương giảm giá cạnh bản hiệu, lúc trước giảm giá có cường độ rất lớn, khách hàng cũng rất nhiều, chỗ nghỉ chân ngoài cửa khách đã ngồi đầy.
Nguyễn Hâm Kiều tới cửa vừa đứng, vừa lui, thế nhưng không có người nhận ra cô, có chút bi thương.
Cô cúi đầu nghiên cứu thông báo của quán, bả vai bị người vỗ một chút. Quay đầu nhìn lại, một người đàn ông đeo kính râm và mũ lưỡi trai đứng ở phía sau cô, cổ cùng nửa gương mặt đều giấu ở trong cổ áo, lén lút nhìn bốn phía.
"Hắc, anh trai!" Nguyễn Hâm Kiều nhìn anh.
"Đi mau!" Cách đó không xa có âm thanh ồn ào, Tùng Hạo lôi kéo cô vào cửa, đi thẳng đến căn phòng trên lầu đã đặt trước.
Đóng cửa lại, anh mới nhẹ nhàng thở ra, tháo kính râm xuống. Nguyễn Hâm Kiều buồn cười hỏi: "Chạm mặt với fan của anh à?"
Tùng Hạo ngồi xuống, tự rót ly trà, "Bât giờ thị lực của bọn nhóc con thật tốt, anh đều che kín như vậy, ở xa đã thấy liền bắt đầu gọi tên anh."
Nguyễn Hâm Kiều hừ một tiếng, trong lòng có chút ghen tị, không có người nhận ra cô.
Hề Ninh đã xuống máy bay, nhưng là bị dừng ở trên đường, tạm thời không đến được, bảo bọn họ ăn trước.
Đại minh tinh đến cổ vũ, ông chủ tranh thủ lúc rảnh rỗi chạy tới tiếp đón. Người đàn ông có tuổi xấp xỉ với Tùng Hạo, cả người mặc màu tối khoác áo dài ở bên ngoài cười vui vẻ, cầm quạt xếp ở trong tay phe phẩy, đẩy cửa chính là một tiếng gọi có mười phần khí lực: "Hạo tử!"
Tùng Hạo không biết nói sao than một tiếng: "Thấy hôm nay cậu khai trương quán, không đánh cậu."
"A, vị mỹ nữ này là?" Chủ quán chau mày, ánh mắt ái muội nhìn Nguyễn Hâm Kiều, "Ôi? Có phải tôi đã gặp qua cô ở đâu rồi hay không, nhìn nhìn rất quen mắt?"
Nguyễn Hâm Kiều đơn giản giới thiệu qua với anh, đương nhiên chủ quán nghe tên cô rất lạ, nhưng vẫn là cười nói: "Tên này thật là dễ nghe, người cũng như tên đó, cho dù hôm nay mới quen biết, tên tôi là Định Gia, nếu em không ghét bỏ thì gọi anh là anh Gia, về sau lại qua đây cứ việc nói tên anh, miễn phí cả đời, thế nào?"
Thức thời là ưu điểm lớn nhất của Nguyễn Hâm Kiều, vội vàng lấy trà thay rượu kính anh: "Cám ơn anh Gia!"
Định Gia cười vang, một tay đặt trên bờ vai của cô: "Em gái Kiều..."
"Cậu có thể cút đi." Tùng Hạo đẩy tay anh ra, không khách khí ra lệnh đuổi khách.
"Ôi được, không làm phiền hai người. Không cần gọi đồ ăn, tớ đã dặn dò người ở phía sau, nhanh chóng đưa đồ ăn tươi ngon tới đây." Lại nói vài câu, Định Gia phe phẩy cây quạt đi ra cửa, phân phó người phục vụ tiếp đãi cho tốt.
Quả nhiên đối xử với khách quý không giống người thường, các loại cá tôm bò dê để đầy một bàn, Nguyễn Hâm Kiều nhịn không được "Oa" một tiếng; Tùng Hạo không nói gì chỉ giúp chuyển thức ăn, lại nói với người phục vụ thêm vài món ăn chay.
Nhìn thời gian không sai biệt lắm, mới gọi người mở lửa nhỏ, chậm rãi nấu.
Màu đỏ của nồi nước đang sôi ùng ục bốc hơi, dưới lầu cũng vang lên một trận ồn ào tranh cãi ầm ĩ, Nguyễn Hâm Kiều vừa nghe tiếng động, không tránh khỏi phiền muộn thở dài —— đại minh tinh Hề Ninh cũng đến.
Hề Ninh mới trở về gấp rút từ một cuộc họp, bước xuống từ một siêu xe màu đen, vừa xuống xe liền gây ra một trận xôn xao. Bảo vệ và trợ lý được huấn luyện tốt mở ra một con đường nhỏ từ trong đám người, Hề Ninh cứ thong dong bước đi ở tiếng thét chói tai, vẻ mặt xinh đẹp, khí thế bức người, cứ thế mà bước vào quán lẩu có cảm giác như bước lên thảm đỏ.
Định Gia biết Tùng Hạo còn có thêm một người bạn là minh tinh, nhưng không nghĩ tới lại lớn như vậy, vội vàng bảo người duy trì trật tự, bản thân đón tiếp suy nghĩ chào hỏi vài câu, bị người bảo vệ cao lớn không nể mặt đẩy một cái rời ra hai ba mét.
Chà, là người có võ.
Mắt xem xét Hề Ninh vào phòng số 5, mọi người dưới lầu vây xem lại là một trận sôi nổi, bảo tiêu đứng ở trước cửa, Định Gia lại bảo vài người đi vào, dặn dò phải luôn chú ý, đừng không cẩn thận để người khác tìm ra sơ hở rồi lại xảy ra chuyện.
Nhìn căn phòng đóng chặt cửa, Định Gia sờ sờ ngực, ngày đầu tiên khai trương còn có đại minh tinh đến ủng hộ, bản thân cảm thấy rất thuận lợi!
Cách cánh cửa còn có thể nghe được tiếng la "Hề Ninh —— Hề Ninh ——" dưới lầu, bên trong Hề Ninh cũng đã mãi thành thói quen, vào cửa liền hỏi cô: "Ánh mắt thế nào, có tốt hơn không?"
"Mấy ngày nay đã nhỏ thuốc, tốt hơn nhiều."
"Vậy là tốt rồi." Hề Ninh nhìn đầy bàn thịt cá, lại nhíu mày, "Thức ăn có nhiều thịt như vậy, cố ý chọc giận tôi có phải hay không?"
"Là chủ quán đưa lên." Nguyễn Hâm Kiều rót cho cô ly trà, thân mật chuyển thức ăn chay sang qua chỗ cô, "Chị muốn ăn cái gì, chúng ta lại gọi thêm."
Hề Ninh tháo kính râm, ánh mắt có chút quái dị nhìn chằm chằm cô.
Nguyễn Hâm Kiều bị cô nhìn chằm chằm nên sợ hãi, liếm liếm môi lùi về sau: "Em em hôm nay cũng không ăn thịt, chị đừng nóng giận."
Hề Ninh có chút không biết nói gì bĩu môi: "Ai ghen tị với em! —— được rồi, quả thật chị đang ghen tị." Cô bắt chéo chân, nâng ly trà lên nhấp môi, "Kịch bản mới đã đưa ra ngoài, mọi người đã xem chưa?"
"Sửa kịch bản rồi sao?" Nguyễn Hâm Kiều kinh ngạc, chẳng lẽ hiện giờ đoàn phim tu chỉnh lại là vì chuyện này? Nhưng mà tại sao đột nhiên lại muốn sửa kịch bản vậy?
Hề Ninh ngừng một chút, liếc mắt với Tùng Hạo, người sau lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, tiếp tục chuyên tâm vào những nguyên liệu nấu ăn khác nhau. Hề Ninh bỏ ly trà xuống, tìm tòi nghiên cứu nhìn thẳng Nguyễn Hâm Kiều: "Em không biết?"
Giọng điệu này... Chẳng lẽ là liên quan tới mình sao?
Nguyễn Hâm Kiều đành chịu xua tay tay: "Em còn không biết chuyện này, sao lại như vậy?"
"Vai diễn của Lưu Lan bị cắt rồi." Hề Ninh gắp một miếng bao tử bỏ vào trong nồi, nói từng chữ, "Kể cả lúc trước đã quay xong, về sau không quay, toàn bộ. Mấy ngày nay đạo diễn cùng nhóm biên kịch đều ở suốt đêm điều chỉnh kịch bản, hai người các ngươi cùng với cô ta có cuộc trò chuyện tương đối nhiều, chịu ảnh hưởng sẽ lớn hơn một chút, những người khác còn lại vẫn được."
Nguyễn Hâm Kiều ngồi đó lúng ta lúng túng, các loại suy nghĩ quay cuồng ở trong đầu, trong một lúc nói không ra lời.
"... Cô ấy đâu?"
"Đi rồi." Hề Ninh không để ý lắm lấy miếng bao tử ra, chần qua nước sôi trong chén, đặt ở trong mâm lạnh, tiếp tục phần tiếp theo."Ngày hôm qua người đại diện tới đón cô ấy, la mắng cô ta một trận, nghe ý tứ kia, đoán chừng cũng bị đóng băng."
Đây rõ ràng là vì vụ cà phê ngày hôm đó, Quan Triệt lại giúp mình báo thù? Nguyễn Hâm Kiều không biết nên xác định tâm tình chính mình giờ phút này là thế nào, báo thù rửa hận đúng là rất khoái chí, ỷ thế hiếp người cũng xấu hổ, có chút mất mát.
Hề Ninh nhìn sắc mặt của cô: "Sao vậy, em vẫn áy náy?"
Nguyễn Hâm Kiều nắn bóp ngón trỏ cùng ngón cái: "... Một chút."
Hề Ninh vui vẻ: "Thôi đi, lúc cô ta hắt vào người của em cũng không áy náy. Mau thu lại tấm lòng thông cảm đi, nếu cho cô ta thêm một cơ hội có thể sẽ giẫm chết em, cô ta bỏ qua em mới là lạ đó." Cô rộng lượng lấy miếng bao tử vừa rồi bỏ vào trong mâm của Kiều Kiều, "Nhưng không nghĩ tới người chống lưng cho em vững chắc như vậy, không nói tới việc mới có một ngày đã khiến cho cô ta cuốn gói cút đi, đạo diễn bị ép ngừng quay cũng không dám có câu oán hận."
"Nào có..." Nguyễn Hâm Kiều chột dạ vùi đầu uống nước.
Đề tài này cũng chỉ đến đó mới thôi, Hề Ninh cùng Tùng Hạo đều là rất có chừng mực người, không hỏi thăm chuyện của cô.
Ba người vô cùng náo nhiệt ăn lẩu một chút, đến cùng Hề Ninh là không trụ được, sau đó cũng lười chần qua nước, gọi phục vụ mang bia tới, trực tiếp cho vào nồi, vừa phá vừa ăn một mạch.
Một đầu khác, Quan Triệt cũng không biết cô thoải mái như vậy, hơn hai giờ ngồi máy bay, luôn nghĩ tới dáng vẻ bị vứt bỏ của cô, tâm vẫn thắt lại, máy bay vừa hạ cánh xuống đất, lập tức gọi điện thoại cho cô.
Nguyễn Hâm Kiều chạy ra tiếp nhận.
Đã có không ít fan nghe tin đồn tới đây, cửa lớn ở dưới lầu đông nghẹt, còn có không ít người ở bên ngoài, gần như là muốn phá cửa xông vào.
Các người khách khác bị làm phiền do quá ồn ào, không ngừng trách cứ, người phục vụ rất vất vả duy trì trật tự, nhóm fan vừa thấy cửa phòng mở ra, nhất thời lại làm ồn đứng lên, nghiêm chỉnh hô to "Hề Ninh —— Hề Ninh ——".
Định Gia tức giận đến, dùng sức vẫy tay bảo đóng cửa, Nguyễn Hâm Kiều vội vàng lui về.
Nhóm fan tụ tập lại ồn ào, việc này lại là một rắc rối "Phiền toái" lớn, Hề Ninh liền phát ra một tin:
—— lẩu ở đây cũng không tệ, mọi người ngoan ngoãn ăn một ít, không cần quấy rầy người khác [ yêu mọi người ]
Vài phút ngắn ngủn đã được chia sẻ hàng nghìn, quả nhiên dưới dần yên tĩnh lại, có đầy fan chính nghĩa đứng ra xin lỗi khách ở đây, sau đó dẫn mọi người đến chỗ Định Gia để lại người đặc biệt còn lại ra ngoài chờ.
Trong tiệm có ghế dựa đều chuyển ra ngoài, mọi người chen nhau, còn có không ít người không được ngồi, đứng cũng không ngại mệt, một bên còn vội vàng ở bản tin bàn bạc chủ đề nóng.
Khiến cho Nguyễn Hâm Kiều nhận điện thoại cũng không xong, vội vàng nói vài câu với Quan Triệt thì tắt máy. Vụng trộm mở cửa sổ nhìn xem các fan xếp dưới lầu, không khỏi xúc động hỏi: "Chị Hề Ninh, Sao lại bảo được fan của chị vậy. Dạy rất hiểu chuyện?"
"Bởi vì chị cũng rất hiểu chuyện đó." Hề Ninh cười nói, cũng đi lại nhìn thoáng qua, sau đó gọi điện thoại cho trợ lý, mua mấy thùng nước lại đưa cho mọi người.
Định Gia kia, bảo đầu bếp nhanh chóng làm nhiều thức ăn, tặng miễn phí cho mọi người ăn hạ hỏa. Anh cầm cây quạt đứng ở trong đám người tán gẫu một hồi, lừa được không ít người gửi tin kết bạn tuyên truyền giúp cho anh, còn có người rõ ràng là làm quảng cáo.
Sau khi xong việc ba người từ một đống mà tự chụp hình, Hề Ninh lại gửi một tin, ngoài Nguyễn Hâm Kiều cùng Tùng Hạo, còn thêm người đẹp trai Vệ Trạch Giai không thể trở về được.
Vệ Trạch Giai gửi vài cái biểu cảm khinh bỉ, thêm chữ: "Một cước đá lăn thuyền nhỏ của bạn [ gặp lại ][ gặp lại ][ gặp lại ] "
Phía dưới một nhóm fan gào khóc bảo muốn được anh nhận nuôi, Hề Ninh biết được anh như vậy vội đến cơm đều không chú ý ăn, rõ ràng ở bản tin kéo đám trò chuyện, bắt đầu dùng các loại hình ảnh thức ăn ngon ném lại anh.
Bên kia, Nguyễn Hâm Kiều nhìn số lượng fan hâm mộ của mình dần tăng lên, vội vàng uống chút rượu để an ủi.
Lúc rời khỏi không tránh được lại gây ra một trận ồn ào, fan đã đợi thật lâu, nhìn thấy Hề Ninh, tiếng thét chói tai gần như là muốn xuyên thủng bầu trời.
Hề Ninh cười tạm dừng lại, trong nhóm fan hâm mộ cũng có người đứng ra duy trì trật tự, chờ cuối cùng mọi người cũng yên lặng, Hề Ninh mới nói: "Mọi người ngoan ngoãn, không cần ầm ĩ, tôi ký tên cho mọi người, được không?"
"Được! Được!" Lại có người kích động hét rầm lên, cuối cùng nhắc nhở nhau lại yên tĩnh, trật tự xếp đội hình.
Tùng Hạo cùng Nguyễn Hâm Kiều không đi vào giúp vui, tìm cơ hội từ sau lưng mọi người trốn đi, trước lái xe trở về đoàn phim.
Nguyễn Hâm Kiều về khách sạn tắm rửa một cái, gọi điện thoại cho Quan Triệt, không có người nhận, chắc là đang tắm. Cô rảnh rỗi đến nhàm chán, lấy ra vài tờ giấy, ở trên giường vẽ tranh.
Không bao lâu, Quan Triệt liền điện thoại lại.
"Có phải là anh đi tắm không?" Nguyễn Hâm Kiều cười hì hì hỏi.
"Ừ." Quan Triệt khoác áo ngủ, đi rót ly nước.
"Em nhớ anh..." Nguyễn Hâm Kiều ủy khuất rầm rì, "Vừa rồi đi ăn lẩu với đồng nghiệp, bị fan thấy được, có chút ồn ào, không thể nói chuyện với anh."
Quan Triệt thấp giọng nói: "Không sao."
Nguyễn Hâm Kiều cầm giấy lại, vui vẻ nói: "Em vừa mới vẽ tranh, chúng ta dùng làm đồ tình nhân có được không?"
"Được." Loại việc nhỏ này, anh luôn nguyện ý tùy theo cô.
"Ta gửi cho anh!"
Nguyễn Hâm Kiều liền tắt điện thoại, lại sửa chữa một vài chi tiết nhỏ, gửi hai bức tranh cho anh xem —— một là mặc tây trang màu đen kiểu con cáo, dáng đứng thẳng tắp, chắp tay sau lưng, biểu cảm nghiêm nghị; còn có một váy váy con thỏ tiểu thư, hai tay kiểu trái tim, tươi cười đáng yêu. Hai hình đều không tìm được nơi viết lên tên bọn họ.
Cô bay nhanh chỉnh sửa xong ảnh bán thân, sau đó gửi video trò chuyện với anh, từng bước một dạy anh thế nào đổi ảnh bán thân.
Kỳ thực rất muốn gửi tin, một tình cảm yêu tương, nhưng lại không muốn ảnh bán thân tự mình vẽ ra bị người khác lấy, vẫn là kiềm chế tâm tư nhỏ của mình.
Ngày mai muốn đến công ty để họp, Quan Triệt có rất nhiều tư liệu muốn xem, hai người lại trò chuyện vài phút, sau khi tắt máy rất vội vàng.
Mai chính là ngày lễ giáo viên, Nguyễn Hâm Kiều chút nữa đã quên, vội vàng lại vẽ hai mẩu truyện tranh, chuẩn bị sáng mai gửi cho viện trưởng Lưu, coi là món quà nhỏ nhân dịp ngày lễ.
Nhân viên làm việc đã gửi tới kịch bản mới, cũng báo cho cô ngày mai đi sớm tới đoàn phim, có nhìn chỗ cần quay phim lại.
Không biết có phải do ăn lẩu nhiều quá nên bị nóng hay không, buổi tối khi ngủ rất nóng, ở trên giường lăn người rất lâu, mới chậm rãi ngủ.
Buổi sáng dự kiến là sẽ không trễ, Nguyễn Hâm Kiều vội vã rửa mặt mặc quần áo, lấy truyện tranh gửi cho viện trưởng Lưu, kèm theo một câu "Toàn thế giới người đẹp trai nhất là giáo sư Lưu ngày lễ vui vẻ! n(*≧▽≦*)n".
Sau đó mang che mặt ra cửa.
Tùng Hạo đã ở phòng hóa trang, tạo hình của anh rất tốt, đã xong việc, gặp Nguyễn Hâm Kiều cắn bánh mì đi vào, yên lặng đưa chai nước cho cô."Đừng có gấp, còn sớm."
Nguyễn Hâm Kiều nuốt xuống bánh mì, nói to: "Cám ơn."
Cho tới trưa công việc bận rộn cũng qua đi, giữa trưa tới giờ cơm mới rảnh xem xét di động, chưa đọc tin nhưng là có, lại là từ viện trưởng Lưu:
——ngày lễ tuyệt vời như vậy con lại gửi cho giáo sư đẹp trai này hình đôi cún, ha ha.
Phía sau còn gửi vài hình ảnh, tất cả đều hình cưới của ông và dì Phương lúc còn trẻ.
Nguyễn Hâm Kiều sửng sốt, vội vàng tìm kiếm cuộc trò chuyện ở phía trên —— xong đời, truyện tranh ngày hôm qua đã quen là vẫn còn lưu trong điện thoại, buổi sáng không xem cẩn thận, trực tiếp gửi hai ảnh cuối, là ảnh bán thân của cô cùng Quan Triệt...
Nhưng mà nhìn hình lúc trẻ của giáo sư Lưu quả thực là rẩ đẹp trai, Nguyễn Hâm Kiều dở khóc dở cười.
Mọi người đều là đồng loại, hà cớ gì lại làm tổn thương cho nhau.
Quan Triệt đã bước lại, ôm cô vào lòng, thở dài một tiếng rất nhỏ không thể nghe thấy.
"Đồ ngốc, khóc cái gì."
"Chỉ là em, không nỡ xa anh..." Nguyễn Hâm Kiều ở trước ngực của anh nhỏ giọng khóc nức nở.
Quan Triệt kiên nhẫn an ủi, cô từ từ bình phục lại, chính mình bắt đầu ngượng ngùng, lau lau nước mắt bảo anh đi nhanh. Quan Triệt sợ cô lại khóc, vẫn đưa cô đến trong nơi phát thanh anh mới bắt đầu đăng ký, mới buông ra cô, qua chốt kiểm tra, cũng không quay đầu lại.
Bóng dáng của anh biến mất trong nháy mắt, mũi Nguyễn Hâm Kiều đau xót, nhất thời lại khóc lên.
Nhưng mà lần này, không còn có người sẽ quay đầu ôm cô.
Một đường đi khóc bước ra sân bay, taxi lái xe nhìn đã quen những trường hợp như vậy, nhìn một cô nhóc rất đáng thương, lựa lời an ủi vài câu.
Cô lập tức nín khóc, chính là cả người đều mệt mỏi, cảm thấy rất khổ sở.
Sau khi trở về mới biết được ngày hôm qua đoàn phim bắt đầu chỉnh sửa hai ngày, Nguyễn Hâm Kiều mang theo một ít thức ăn cho mọi người, tự mình đưa cho đạo diễn, phó đạo diễn và những người khác, những thứ khác đều bảo Hoa Hoa hỗ trợ, chính mình mang theo đi tìm đưa cho nhóm người Tùng Hạo cùng Hề Ninh.
Không khéo là ba người đều không ở đây, hai người Vệ Trạch Giai và Hề Ninh hai bận rộn chắc chắc đã tranh thủ hai ngày này tìm nơi để nghỉ ngơi thời gian chờ thông báo khác, còn Tùng Hạo thì đã đi thị trấn.
Nguyễn Hâm Kiều ở trong điện thoại than thở: "Sớm biết mọi người đều không ở đây, em đã không trở về nhanh như vậy."
Tùng Hạo nở nụ cười hai tiếng: "Em tiễn người bạn kia đi rồi?"
"Vâng, " vẻ mặt Nguyễn Hâm Kiều buồn phiền, "Công việc của anh ấy rất bận..."
"Vậy thì em đi tìm người ta đi, chuyến bay của Hề Ninh cũng sắp đến, anh mời mọi người ăn cơm." Tùng Hạo nhàn nhã nói, "Bạn của anh vừa mới khai trương quán lẩu, đến ăn thử, miễn phí."
"Cũng được."
Nguyễn Hâm Kiều gọi xe đến địa chỉ mà Tùng Hạo đã nói, một quán lẩu rất lớn, kiến trúc theo phong cách cổ kính, khoảng ba tầng lầu, ở cửa treo biển khai trương giảm giá cạnh bản hiệu, lúc trước giảm giá có cường độ rất lớn, khách hàng cũng rất nhiều, chỗ nghỉ chân ngoài cửa khách đã ngồi đầy.
Nguyễn Hâm Kiều tới cửa vừa đứng, vừa lui, thế nhưng không có người nhận ra cô, có chút bi thương.
Cô cúi đầu nghiên cứu thông báo của quán, bả vai bị người vỗ một chút. Quay đầu nhìn lại, một người đàn ông đeo kính râm và mũ lưỡi trai đứng ở phía sau cô, cổ cùng nửa gương mặt đều giấu ở trong cổ áo, lén lút nhìn bốn phía.
"Hắc, anh trai!" Nguyễn Hâm Kiều nhìn anh.
"Đi mau!" Cách đó không xa có âm thanh ồn ào, Tùng Hạo lôi kéo cô vào cửa, đi thẳng đến căn phòng trên lầu đã đặt trước.
Đóng cửa lại, anh mới nhẹ nhàng thở ra, tháo kính râm xuống. Nguyễn Hâm Kiều buồn cười hỏi: "Chạm mặt với fan của anh à?"
Tùng Hạo ngồi xuống, tự rót ly trà, "Bây giờ thị lực của bọn nhóc con thật tốt, anh đều che kín như vậy, ở xa đã thấy liền bắt đầu gọi tên anh."
Nguyễn Hâm Kiều hừ một tiếng, trong lòng có chút ghen tị, không có người nhận ra cô.
Hề Ninh đã xuống máy bay, nhưng là bị dừng ở trên đường, tạm thời không đến được, bảo bọn họ ăn trước.
Đại minh tinh đến cổ vũ, ông chủ tranh thủ lúc rảnh rỗi chạy tới tiếp đón. Người đàn ông có tuổi xấp xỉ với Tùng Hạo, cả người mặc màu tối khoác áo dài ở bên ngoài cười vui vẻ, cầm quạt xếp ở trong tay phe phẩy, đẩy cửa chính là một tiếng gọi có mười phần khí lực: "Hạo tử!"
Tùng Hạo không biết nói sao than một tiếng: "Thấy hôm nay cậu khai trương quán, không đánh cậu."
"A, vị mỹ nữ này là?" Chủ quán chau mày, ánh mắt ái muội nhìn Nguyễn Hâm Kiều, "Ôi? Có phải tôi đã gặp qua cô ở đâu rồi hay không, nhìn nhìn rất quen mắt?"
Nguyễn Hâm Kiều đơn giản giới thiệu qua với anh, đương nhiên chủ quán nghe tên cô rất lạ, nhưng vẫn là cười nói: "Tên này thật là dễ nghe, người cũng như tên đó, cho dù hôm nay mới quen biết, tên tôi là Định Gia, nếu em không ghét bỏ thì gọi anh là anh Gia, về sau lại qua đây cứ việc nói tên anh, miễn phí cả đời, thế nào?"
Thức thời là ưu điểm lớn nhất của Nguyễn Hâm Kiều, vội vàng lấy trà thay rượu kính anh: "Cám ơn anh Gia!"
Định Gia cười vang, một tay đặt trên bờ vai của cô: "Em gái Kiều..."
"Cậu có thể cút đi." Tùng Hạo đẩy tay anh ra, không khách khí ra lệnh đuổi khách.
"Ôi được, không làm phiền hai người. Không cần gọi đồ ăn, tớ đã dặn dò người ở phía sau, nhanh chóng đưa đồ ăn tươi ngon tới đây." Lại nói vài câu, Định Gia phe phẩy cây quạt đi ra cửa, phân phó người phục vụ tiếp đãi cho tốt.
Quả nhiên đối xử với khách quý không giống người thường, các loại cá tôm bò dê để đầy một bàn, Nguyễn Hâm Kiều nhịn không được "Oa" một tiếng; Tùng Hạo không nói gì chỉ giúp chuyển thức ăn, lại nói với người phục vụ thêm vài món ăn chay.
Nhìn thời gian không sai biệt lắm, mới gọi người mở lửa nhỏ, chậm rãi nấu.
Màu đỏ của nồi nước đang sôi ùng ục bốc hơi, dưới lầu cũng vang lên một trận ồn ào tranh cãi ầm ĩ, Nguyễn Hâm Kiều vừa nghe tiếng động, không tránh khỏi phiền muộn thở dài —— đại minh tinh Hề Ninh cũng đến.
Hề Ninh mới trở về gấp rút từ một cuộc họp, bước xuống từ một siêu xe màu đen, vừa xuống xe liền gây ra một trận xôn xao. Bảo vệ và trợ lý được huấn luyện tốt mở ra một con đường nhỏ từ trong đám người, Hề Ninh cứ thong dong bước đi ở tiếng thét chói tai, vẻ mặt xinh đẹp, khí thế bức người, cứ thế mà bước vào quán lẩu có cảm giác như bước lên thảm đỏ.
Định Gia biết Tùng Hạo còn có thêm một người bạn là minh tinh, nhưng không nghĩ tới lại lớn như vậy, vội vàng bảo người duy trì trật tự, bản thân đón tiếp suy nghĩ chào hỏi vài câu, bị người bảo vệ cao lớn không nể mặt đẩy một cái rời ra hai ba mét.
Chà, là người có võ.
Mắt xem xét Hề Ninh vào phòng số 5, mọi người dưới lầu vây xem lại là một trận sôi nổi, bảo tiêu đứng ở trước cửa, Định Gia lại bảo vài người đi vào, dặn dò phải luôn chú ý, đừng không cẩn thận để người khác tìm ra sơ hở rồi lại xảy ra chuyện.
Nhìn căn phòng đóng chặt cửa, Định Gia sờ sờ ngực, ngày đầu tiên khai trương còn có đại minh tinh đến ủng hộ, bản thân cảm thấy rất thuận lợi!
Cách cánh cửa còn có thể nghe được tiếng la "Hề Ninh —— Hề Ninh ——" dưới lầu, bên trong Hề Ninh cũng đã mãi thành thói quen, vào cửa liền hỏi cô: "Ánh mắt thế nào, có tốt hơn không?"
"Mấy ngày nay đã nhỏ thuốc, tốt hơn nhiều."
"Vậy là tốt rồi." Hề Ninh nhìn đầy bàn thịt cá, lại nhíu mày, "Thức ăn có nhiều thịt như vậy, cố ý chọc giận tôi có phải hay không?"
"Là chủ quán đưa lên." Nguyễn Hâm Kiều rót cho cô ly trà, thân mật chuyển thức ăn chay sang qua chỗ cô, "Chị muốn ăn cái gì, chúng ta lại gọi thêm."
Hề Ninh tháo kính râm, ánh mắt có chút quái dị nhìn chằm chằm cô.
Nguyễn Hâm Kiều bị cô nhìn chằm chằm nên sợ hãi, liếm liếm môi lùi về sau: "Em em hôm nay cũng không ăn thịt, chị đừng nóng giận."
Hề Ninh có chút không biết nói gì bĩu môi: "Ai ghen tị với em! —— được rồi, quả thật chị đang ghen tị." Cô bắt chéo chân, nâng ly trà lên nhấp môi, "Kịch bản mới đã đưa ra ngoài, mọi người đã xem chưa?"
"Sửa kịch bản rồi sao?" Nguyễn Hâm Kiều kinh ngạc, chẳng lẽ hiện giờ đoàn phim tu chỉnh lại là vì chuyện này? Nhưng mà tại sao đột nhiên lại muốn sửa kịch bản vậy?
Hề Ninh ngừng một chút, liếc mắt với Tùng Hạo, người sau lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, tiếp tục chuyên tâm vào những nguyên liệu nấu ăn khác nhau. Hề Ninh bỏ ly trà xuống, tìm tòi nghiên cứu nhìn thẳng Nguyễn Hâm Kiều: "Em không biết?"
Giọng điệu này... Chẳng lẽ là liên quan tới mình sao?
Nguyễn Hâm Kiều đành chịu xua tay tay: "Em còn không biết chuyện này, sao lại như vậy?"
"Vai diễn của Lưu Lan bị cắt rồi." Hề Ninh gắp một miếng bao tử bỏ vào trong nồi, nói từng chữ, "Kể cả lúc trước đã quay xong, về sau không quay, toàn bộ. Mấy ngày nay đạo diễn cùng nhóm biên kịch đều ở suốt đêm điều chỉnh kịch bản, hai người các ngươi cùng với cô ta có cuộc trò chuyện tương đối nhiều, chịu ảnh hưởng sẽ lớn hơn một chút, những người khác còn lại vẫn được."
Nguyễn Hâm Kiều ngồi đó lúng ta lúng túng, các loại suy nghĩ quay cuồng ở trong đầu, trong một lúc nói không ra lời.
"... Cô ấy đâu?"
"Đi rồi." Hề Ninh không để ý lắm lấy miếng bao tử ra, chần qua nước sôi trong chén, đặt ở trong mâm lạnh, tiếp tục phần tiếp theo."Ngày hôm qua người đại diện tới đón cô ấy, la mắng cô ta một trận, nghe ý tứ kia, đoán chừng cũng bị đóng băng."
Đây rõ ràng là vì vụ cà phê ngày hôm đó, Quan Triệt lại giúp mình báo thù? Nguyễn Hâm Kiều không biết nên xác định tâm tình chính mình giờ phút này là thế nào, báo thù rửa hận đúng là rất khoái chí, ỷ thế hiếp người cũng xấu hổ, có chút mất mát.
Hề Ninh nhìn sắc mặt của cô: "Sao vậy, em vẫn áy náy?"
Nguyễn Hâm Kiều nắn bóp ngón trỏ cùng ngón cái: "... Một chút."
Hề Ninh vui vẻ: "Thôi đi, lúc cô ta hắt vào người của em cũng không áy náy. Mau thu lại tấm lòng thông cảm đi, nếu cho cô ta thêm một cơ hội có thể sẽ giẫm chết em, cô ta bỏ qua em mới là lạ đó." Cô rộng lượng lấy miếng bao tử vừa rồi bỏ vào trong mâm của Kiều Kiều, "Nhưng không nghĩ tới người chống lưng cho em vững chắc như vậy, không nói tới việc mới có một ngày đã khiến cho cô ta cuốn gói cút đi, đạo diễn bị ép ngừng quay cũng không dám có câu oán hận."
"Nào có..." Nguyễn Hâm Kiều chột dạ vùi đầu uống nước.
Đề tài này cũng chỉ đến đó mới thôi, Hề Ninh cùng Tùng Hạo đều là rất có chừng mực người, không hỏi thăm chuyện của cô.
Ba người vô cùng náo nhiệt ăn lẩu một chút, đến cùng Hề Ninh là không trụ được, sau đó cũng lười chần qua nước, gọi phục vụ mang bia tới, trực tiếp cho vào nồi, vừa phá vừa ăn một mạch.
Một đầu khác, Quan Triệt cũng không biết cô thoải mái như vậy, hơn hai giờ ngồi máy bay, luôn nghĩ tới dáng vẻ bị vứt bỏ của cô, tâm vẫn thắt lại, máy bay vừa hạ cánh xuống đất, lập tức gọi điện thoại cho cô.
Nguyễn Hâm Kiều chạy ra tiếp nhận.
Đã có không ít fan nghe tin đồn tới đây, cửa lớn ở dưới lầu đông nghẹt, còn có không ít người ở bên ngoài, gần như là muốn phá cửa xông vào.
Các người khách khác bị làm phiền do quá ồn ào, không ngừng trách cứ, người phục vụ rất vất vả duy trì trật tự, nhóm fan vừa thấy cửa phòng mở ra, nhất thời lại làm ồn đứng lên, nghiêm chỉnh hô to "Hề Ninh —— Hề Ninh ——".
Định Gia tức giận đến, dùng sức vẫy tay bảo đóng cửa, Nguyễn Hâm Kiều vội vàng lui về.
Nhóm fan tụ tập lại ồn ào, việc này lại là một rắc rối "Phiền toái" lớn, Hề Ninh liền phát ra một tin:
—— lẩu ở đây cũng không tệ, mọi người ngoan ngoãn ăn một ít, không cần quấy rầy người khác [ yêu mọi người ]
Chỉ vài phút ngắn đã được chia sẻ hàng nghìn, quả nhiên dưới dần yên tĩnh lại, có đầy fan chính nghĩa đứng ra xin lỗi khách ở đây, sau đó dẫn mọi người đến chỗ Định Gia để lại người đặc biệt còn lại ra ngoài chờ.
Trong tiệm có ghế dựa đều chuyển ra ngoài, mọi người chen nhau, còn có không ít người không được ngồi, đứng cũng không ngại mệt, một bên còn vội vàng ở bản tin bàn bạc chủ đề nóng.
Khiến cho Nguyễn Hâm Kiều nhận điện thoại cũng không xong, vội vàng nói vài câu với Quan Triệt thì tắt máy. Vụng trộm mở cửa sổ nhìn xem các fan xếp dưới lầu, không khỏi xúc động hỏi: "Chị Hề Ninh, Sao lại bảo được fan của chị vậy. Dạy rất hiểu chuyện?"
"Bởi vì chị cũng rất hiểu chuyện đó." Hề Ninh cười nói, cũng đi lại nhìn thoáng qua, sau đó gọi điện thoại cho trợ lý, mua mấy thùng nước lại đưa cho mọi người.
Định Gia kia, bảo đầu bếp nhanh chóng làm nhiều thức ăn, tặng miễn phí cho mọi người ăn hạ hỏa. Anh cầm cây quạt đứng ở trong đám người tán gẫu một hồi, lừa được không ít người gửi tin kết bạn tuyên truyền giúp cho anh, còn có người rõ ràng là làm quảng cáo.
Sau khi xong việc ba người từ một đống mà tự chụp hình, Hề Ninh lại gửi một tin, ngoài Nguyễn Hâm Kiều cùng Tùng Hạo, còn thêm người đẹp trai Vệ Trạch Giai không thể trở về được.
Vệ Trạch Giai gửi vài cái biểu cảm khinh bỉ, thêm chữ: "Một cước đá lăn thuyền nhỏ của bạn [ gặp lại ][ gặp lại ][ gặp lại ] "
Phía dưới một nhóm fan gào khóc bảo muốn được anh nhận nuôi, Hề Ninh biết được anh như vậy vội đến cơm đều không chú ý ăn, rõ ràng ở bản tin kéo đám trò chuyện, bắt đầu dùng các loại hình ảnh thức ăn ngon ném lại anh.
Bên kia, Nguyễn Hâm Kiều nhìn số lượng fan hâm mộ của mình dần tăng lên, vội vàng uống chút rượu để an ủi.
Lúc rời khỏi không tránh được lại gây ra một trận ồn ào, fan đã đợi thật lâu, nhìn thấy Hề Ninh, tiếng thét chói tai gần như là muốn xuyên thủng bầu trời.
Hề Ninh cười tạm dừng lại, trong nhóm fan hâm mộ cũng có người đứng ra duy trì trật tự, chờ cuối cùng mọi người cũng yên lặng, Hề Ninh mới nói: "Mọi người ngoan ngoãn, không cần ầm ĩ, tôi ký tên cho mọi người, được không?"
"Được! Được!" Lại có người kích động hét rầm lên, cuối cùng nhắc nhở nhau lại yên tĩnh, trật tự xếp đội hình.
Tùng Hạo cùng Nguyễn Hâm Kiều không đi vào giúp vui, tìm cơ hội từ sau lưng mọi người trốn đi, trước lái xe trở về đoàn phim.
Nguyễn Hâm Kiều về khách sạn tắm rửa một cái, gọi điện thoại cho Quan Triệt, không có người nhận, chắc là đang tắm. Cô rảnh rỗi đến nhàm chán, lấy ra vài tờ giấy, ở trên giường vẽ tranh.
Không bao lâu, Quan Triệt liền điện thoại lại.
"Có phải là anh đi tắm không?" Nguyễn Hâm Kiều cười hì hì hỏi.
"Ừ." Quan Triệt khoác áo ngủ, đi rót ly nước.
"Em nhớ anh..." Nguyễn Hâm Kiều ủy khuất rầm rì, "Vừa rồi đi ăn lẩu với đồng nghiệp, bị fan thấy được, có chút ồn ào, không thể nói chuyện với anh."
Quan Triệt thấp giọng nói: "Không sao."
Nguyễn Hâm Kiều cầm giấy lại, vui vẻ nói: "Em vừa mới vẽ tranh, chúng ta dùng làm đồ tình nhân có được không?"
"Được." Loại việc nhỏ này, anh luôn nguyện ý tùy theo cô.
"Ta gửi cho anh!"
Nguyễn Hâm Kiều liền tắt điện thoại, lại sửa chữa một vài chi tiết nhỏ, gửi hai bức tranh cho anh xem —— một là mặc tây trang màu đen kiểu con cáo, dáng đứng thẳng tắp, chắp tay sau lưng, biểu cảm nghiêm nghị; còn có một váy váy con thỏ tiểu thư, hai tay kiểu trái tim, tươi cười đáng yêu. Hai hình đều không tìm được nơi viết lên tên bọn họ.
Cô bay nhanh chỉnh sửa xong ảnh bán thân, sau đó gửi video trò chuyện với anh, từng bước một dạy anh thế nào đổi ảnh bán thân.
Kỳ thực rất muốn gửi tin, một tình cảm yêu thương, nhưng lại không muốn ảnh bán thân tự mình vẽ ra bị người khác lấy, vẫn là kiềm chế tâm tư nhỏ của mình.
Ngày mai muốn đến công ty để họp, Quan Triệt có rất nhiều tư liệu muốn xem, hai người lại trò chuyện vài phút, sau khi tắt máy rất vội vàng.
Mai chính là ngày lễ giáo viên, Nguyễn Hâm Kiều chút nữa đã quên, vội vàng lại vẽ hai mẩu truyện tranh, chuẩn bị sáng mai gửi cho viện trưởng Lưu, coi là món quà nhỏ nhân dịp ngày lễ.
Nhân viên làm việc đã gửi tới kịch bản mới, cũng báo cho cô ngày mai đi sớm tới đoàn phim, có nhìn chỗ cần quay phim lại.
Không biết có phải do ăn lẩu nhiều quá nên bị nóng hay không, buổi tối khi ngủ rất nóng, ở trên giường lăn người rất lâu, mới chậm rãi ngủ.
Buổi sáng dự kiến là sẽ không đến trễ, Nguyễn Hâm Kiều vội vã rửa mặt mặc quần áo, lấy truyện tranh gửi cho viện trưởng Lưu, kèm theo một câu "Toàn thế giới người đẹp trai nhất là giáo sư Lưu ngày lễ vui vẻ! n(*≧▽≦*)n".
Sau đó mang che mặt ra cửa.
Tùng Hạo đã ở phòng hóa trang, tạo hình của anh rất tốt, đã xong việc, gặp Nguyễn Hâm Kiều cắn bánh mì đi vào, yên lặng đưa chai nước cho cô."Đừng có gấp, còn sớm." ^^dien^dan^LQĐ^^
Nguyễn Hâm Kiều nuốt xuống bánh mì, nói to: "Cám ơn."
Cho tới trưa công việc bận rộn cũng qua đi, giữa trưa tới giờ cơm mới rảnh xem xét di động, chưa đọc tin nhưng là có, lại là từ viện trưởng Lưu:
——ngày lễ tuyệt vời như vậy con lại gửi cho giáo sư đẹp trai này hình đôi cún, ha ha.
Phía sau còn gửi vài hình ảnh, tất cả đều hình cưới của ông và dì Phương lúc còn trẻ.
Nguyễn Hâm Kiều sửng sốt, vội vàng tìm kiếm cuộc trò chuyện ở phía trên —— xong đời, truyện tranh ngày hôm qua đã quên là vẫn còn lưu trong điện thoại, buổi sáng không xem cẩn thận, trực tiếp gửi hai ảnh cuối, là ảnh bán thân của cô cùng Quan Triệt...
Nhưng mà nhìn hình lúc trẻ của giáo sư Lưu quả thực là rất đẹp trai, Nguyễn Hâm Kiều dở khóc dở cười.
Mọi người đều là đồng loại, hà cớ gì lại làm tổn thương cho nhau.
*****