Tâm Cơ Của Cô Bé Lọ Lem

Cách tấm kính thủy tinh, Nguyễn Hâm Kiều nhìn thấy có một chiếc Bentley màu
đen dừng ở ven đường ngoài cửa, từ trong xe bước xuống một người đàn ông có phong phạm Thương Vụ xuất sắc*, Tây trang thẳng thớm, anh khí bức
người.

* Đại khái thì là khen người ta vừa nhìn đã biết đó là một người kinh doanh giỏi

Nguyễn Hâm Kiều vội vàng lấy gương trang điểm ra, kiểm tra lớp trang điểm của
mình một chút, sau đó nhàm chán cầm lấy khăn giấy gấp hình hoa hồng trên bàn lên, định ném nó đi, suy nghĩ một chút, lại đặt tại vị trí đối
diện.

Cô hắng giọng, hai tay đặt ngay ngắn trên chiếc khăn trải bàn màu trắng, ngồi đoan đoan chính chính (nghiêm túc).

Mượn danh nghĩa chuyện bàn bạc hợp đồng mà mời Quan Triệt ăn cơm, đây là cơ
hội khó được, nhất định phải biểu hiện thật tốt mới được!

“Hoan nghênh quý khách, xin hỏi anh có đặt trước không?” Người phục vụ mở cửa, tươi cười tiếp đón.

Quan Triệt mở miệng, còn chưa kịp nói gì, liền thấy cách đó không xa, có người đang nhảy nhót vung tay kêu lên: “Nơi này!”

Hiển nhiên là người phục vụ cũng thấy, cười cười đưa tay ý mời anh vào.


“Chào Quan tổng, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Quan Triệt còn chưa đi đến nơi,
Nguyễn Hâm Kiều đã kìm nén không được đứng lên, cười híp mắt.

“Nguyễn tiểu thư, thật xin lỗi, đã để cô đợi lâu.” Quan Triệt lịch sự nói lời xin lỗi.

Thực ra không phải anh đến trễ, thậm chí còn sớm hơn so với thời gian đã hẹn trước là 15 phút, nhưng thật không ngờ là đối phương còn đến sớm hơn so với anh, hơn nữa dường như còn đã đến được một lúc lâu rồi.

“Không có gì, là tôi đến sớm thôi.” Nguyễn Hâm Kiều cười duyên đi qua, giúp
anh kéo ghế ngồi ra, mặt mày hớn hở nhìn anh: “Mời anh ngồi, Quan tổng.”

Đây là lần đầu tiên có một nữ sĩ* giúp anh kéo ghế ngồi. Quan Triệt liếc
nhìn cô một cái, mặt không đổi sắc ngồi xuống: “Cảm ơn.”

*nữ sĩ: cách gọi một người phụ nữ trong trường hợp ngoại giao

Nguyễn Hâm Kiều nỗ lực ngăn chặn cảm xúc mênh mông mãnh liệt trong lòng, dáng
vẻ rất thục nữ trở về chỗ ngồi, trong lòng yên lặng nhắc nhở chính mình: Dè dặt dè dặt.

Mũi chân giấu ở dưới gầm bàn lại nhịn không được
quơ quơ, trong lòng vui vẻ kích động đến mức cái miệng nhỏ nhắn khẽ vểnh lên, cười nhẹ.

Quan Triệt vì công việc mà đến nên lập tức đi thẳng vào vấn đề, nói: “Nguyễn tiểu thư đã cân nhắc kỹ chưa?”

“Tôi đã cân nhắc kỹ.” Nguyễn Hâm Kiều mỉm cười nói, trong lòng thì yên lặng bổ sung: “Lập tức có thể xách túi gả vào nhà anh.”

Trong lòng Nguyễn Hâm Kiều vẫn mừng rỡ không thôi.

Sau đó, cô phát hiện đôi mắt sáng như thần của người đàn ông đối diện vẫn
nhìn chằm chằm vào cô như trước, anh vẫn đợi cô nói nốt vế sau.

A, anh đang hỏi chuyện miếng đất kia đúng không?

“Anh... Quý công ty dự định dùng miếng đất kia vào hạng mục gì vậy?” Nguyễn Hâm Kiều thoáng thu lại biểu cảm, nỗ lực bày ra dáng vẻ đứng đắn nên có khi bàn bạc buôn bán: “Tôi có thể được biết một chút không?”

“Khu

nghỉ dưỡng, bao hàm các công trình như khu vui chơi, khách sạn và một số ít các loại công trình khác.” Quan Triệt dùng lời ít ý nhiều mà giải
thích: “Phần sau của bản hợp đồng có kèm theo một bản thuyết minh sơ
qua, nếu như cô muốn biết rõ ràng hơn về nội dung hạng mục này thì tôi
sẽ để trợ lý chuẩn bị cho cô một phần tài liệu mới.”

Thật ra, bản hợp đồng kia cô vẫn chưa cẩn thận đọc hết... Nguyễn Hâm Kiều nở nụ cười trả lời: “Như vậy sao? Thật là lợi hại.”

“Nguyễn tiểu thư có yêu cầu khác, có thể đề xuất.” Ánh mắt của Quan Triệt lơ
đãng đảo qua khăn giấy gấp hình hoa hồng màu trắng trên bàn, lại không
hề có ý định dời mắt: “Nếu như làm được, nhất định Quan Ý sẽ tận lực
thực hiện.”

Nguyễn Hâm Kiều lẩm bẩm ở trong lòng, yêu cầu của tôi chính là anh đấy, anh sẽ đồng ý sao?

Thấy cô không nói gì, Quan Triệt chờ đợi một lát, nói: “Nếu không có dị nghị, vậy mời Nguyễn tiểu thư mau chóng ký tên...”

Lời nói còn chưa, Nguyễn Hâm Kiều đã vẫy tay gọi người phục vụ, sau đó cong mắt, cười cười với anh, bộ dáng thoạt nhìn rất vô hại: “Chúng ta ăn cái gì trước đi, anh có đói bụng không? Muốn ăn cái gì?”

Quan Triệt mỉm cười, lịch sự mà xa cách: “Nguyễn tiểu thư tự quyết định là được rồi.”

Thực ra Nguyễn Hâm Kiều nhìn Menu cảm thấy rất đau lòng, nhưng mà nếu như cô luyến tiếc tiền cơm thì sẽ với không tới Kim Chủ! Cô khẽ cắn môi, chỉ
vào một số món trông rất hấp dẫn cho người phục vụ, cuối cùng rất lịch
sự hỏi Quan Triệt: “Không biết mấy món này có hợp với khẩu vị của anh
hay không?”


“Đều tốt lắm.” Quan Triệt nói: “Đã làm phiền.”

Sau đó, tất cả đều là do Nguyễn Hâm Kiều một mình ba hoa, hoàn toàn tự
nhiên giống như đã quen biết từ lâu rồi, cùng anh tán gẫu rất thoải mái
lại không vượt quá xa đề tài trọng tâm, đôi tay vừa xoa xoa vừa cố gắng
tìm hiểu tình huống.

Nhưng người đàn ông này cũng thật quá nhàm
chán, tiếc chữ như vàng, phần lớn thời gian đều là Nguyễn Hâm Kiều hỏi,
anh lại dùng lời ít ý nhiều mà trả lời, một bộ dáng hoàn toàn là vì xuất phát từ lịch sự nên mới có thể đơn giản đáp lại những vấn đề cô hỏi,
còn đối với những vấn đề không muốn trả lời thì lại không chút dấu vết
nói sang chuyện khác.

Mặc dù vậy Nguyễn Hâm Kiều đã rất thấy đủ, cuối cùng còn nói bóng nói gió hỏi chòm sao (Cung Hoàng Đạo) của anh.

Cung Ma Kết.

Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Hâm Kiều: Quá tuyệt vời, tỷ lệ xứng đôi của cung Kim Ngưu và cung Ma Kết là 100% nha!

Còn phản ứng thứ hai đó là: Xong rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận