Tam Cô Nương Nhà Nông

“Tôi thấy được hay không cũng vậy, để xem ý kiến Tiểu Đông thôi”.

Diêu Liên Phát nói như thế có phải tỏ vẻ rằng ông đã vừa ý hay không? Thím Lưu nghe vậy bèn nói: “Tiểu Đông này, đến phiên con bày tỏ thái độ rồi”.

“Cô kêu nó tỏ cái gì mà tỏ, bên nhà trai người ta còn chưa có đáp lời đâu! Chúng tôi phải suy nghĩ một chút rồi lại nói, cô cứ hỏi đàng trai bên kia trước đã”. Diêu lão nãi cướp lời.

Diêu lão nãi nói vậy, chính là muốn chờ nhà trai tỏ thái độ trước. Xem mắt ở nông thôn, cũng lắm sự ngoằn ngoèo. Nếu như đàn gái tỏ ý: tôi vừa lòng, vậy lỡ như bên đàng trai không vừa ý, thì đàng gái sẽ lúng túng mất mặt. Chờ đàng trai tỏ ý trước, đàng gái sẽ không phải bị động như thế, lúc ấy dĩ nhiên có thế nói: tôi cũng chẳng vừa mắt anh! Như vậy sẽ không phải mất mặt.

Thím Lưu vừa nghe thế đã mừng rỡ vỗ đùi, cười ha hả: “Không cần hỏi, không cần hỏi, mới vừa rồi thằng bé đã nói với con, nói nó ưa thích cô cháu gái nhà thím, nó đã không có chỗ nào không vừa lòng, còn không phải là chỉ chờ nhà thím gật đầu hay sao?”.

Lời nói này, nếu Dương Bắc Kinh hắn có chỗ nào không hài lòng, thì chuyện hôm nay ở đâu ra? Diêu Tam Tam nghe thế thiếu chút nữa đã bật cười, trao đổi ánh mắt với Diêu Tiểu Cải, hai đứa nháy nháy mắt cười trộm với chị hai.

Diêu Liên Phát quay sang Diêu Tiểu Đông, nói: “Tiểu Đông, mày thấy thế nào? Cha thấy thằng nhóc này không tệ, tuy rằng trong nhà hơi đơn chiếc, sau này không có cha mẹ chồng giúp đỡ vất vả, nhưng nhìn cũng thành thật đứng đắn, cha thấy mối hôn sự này, đồng ý đi”.

Diêu Liên Phát ngoài miệng hỏi ý Diêu Tiểu Đông, nhưng thật ra là đang bày tỏ thái độ, đã tự động bỏ qua ý kiến của Diêu Tiểu Đông. diễñ˛đàñ˛lê˛quý˛đôñ. Trong nhận thức của ông, Diêu Tiểu Đông chỉ là một đứa con gái mười sáu mười bảy tuổi, biết cái gì đâu, người lớn làm chủ là được. Cứ coi như người lớn làm chủ, chẳng phải cũng vì tốt cho tụi nó hay sao? Cũng may đối tượng đây là Dương Bắc Kinh, bằng không sẽ là một cuộc ép duyên.

Trong lòng thím Lưu đã nắm chắc ít nhiều, liền không hỏi tới Diêu Tiểu Đông nữa, nói tiếp theo lời Diêu Liên Phát: “Ôi, vậy là tôi đây làm bà mối thành công rồi? Thật tốt quá, ông anh à, người xưa nói chuyển chiếc khăn tay là thân gia, tôi thấy phiên chợ lần tới, để Bắc Kinh dẫn Tiểu Đông đi mua mấy bộ quần áo mặc đi, chúng ta nghiêm chỉnh xác định mối hôn sự này”.

“Tất nhiên là phải xác định”. Diêu Liên Phát nói. Ông cũng không muốn trì hoãn chuyện đính hôn, đính hôn nhanh chóng rồi ông mới có thể trở lại Thiên Tân, hiện giờ Trương Hồng Cúc còn đang một thân một mình ở đó.

Theo như quy củ địa phương, thanh niên nam nữ xem mắt thành công, phải đính hôn trước, đàng trai mua quần áo trang sức cho đàng gái, còn phải trao một món sính lễ, gọi là “tiểu khai”. Diêu Liên Phát thương lượng lễ hỏi “tiểu khai” với thím Lưu, là chín trăm chín mươi tệ, vào lúc ấy thì số tiền này có thể xem là cao giá lắm rồi.

Chuyện lễ hỏi này, đàng gái muốn một nghìn, đàng trai có thể trả giá sáu trăm, người làm mai đóng vai trò chính trong việc giúp đỡ hai bên thương lượng lễ hỏi. Nhưng nhà họ Dương cũng không trả giá mà đồng ý luôn. Dương Bắc Kinh không phải giàu có gì, nhưng chỉ cần có thể thuận lợi đính hôn là tốt rồi, anh không muốn Tiểu Đông đứng giữa phải khó xử.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, hai nhà hẹn nhau đi mua quần áo. Con gái mặc quần áo người ta, là biểu hiện cho việc đã đính hôn, đã trở thành vợ chưa cưới của người ta rồi.

Bình thường, hai bên nam nữ còn xa lạ, hai người trẻ tuổi ở chung một mình khó tránh khỏi lúng túng giao tiếp khó khăn, ngày mua quần áo này, người làm mai và chị em hai bên cũng sẽ đi chung. Sáng sớm thím Lưu tới đón Diêu Tiểu Đông, Diêu Liên Phát liền kêu Tam Tam đi với chị hai.

Đáng lẽ để Diêu Tiểu Cải đi cùng sẽ thích hợp hơn, dù sao thì Tam Tam cũng còn nhỏ tuổi, thế nhưng bây giờ trong nhà con đang bận việc đồng áng, Diêu Tiểu Cải làm việc đương nhiên mạnh hơn Tam Tam.

Thím Lưu dẫn Diêu Tiểu Đông và Diêu Tam Tam tới cửa thôn. Dương Bắc Kinh đang đứng dưới một gốc cây dương, nhìn thấy Diêu Tiểu Đông tới, trên mặt liền không nén được nụ cười, trong mắt đã gần như không còn thấy người nào khác nữa.

Thím Lưu dẫn hai chị em nhà họ Diêu tới trước mặt, đẩy Diêu Tiểu Đông sang bên cạnh Dương Bắc Kinh, nói: “Nè, hôm nay thím bận dữ lắm, trong nhà còn cả đống công chuyện, nếu chậm trễ thì làm không xong mất. Chuyện của người trẻ tuổi bọn bây tự làm đi, thím sẽ không đi cùng mấy đứa đâu”. diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn. Thím Lưu nói xong, dứt khoát quay đầu bước đi luôn.

Đã nói thím Lưu này là người thông minh mà! Diêu Tam Tam nhìn thím Lưu cắm đầu cắm cổ đi xa, quay đầu cười tinh nghịch với Dương Bắc Kinh: “Nè, bây giờ em nên kêu thế nào đây? Gọi anh là gì mới thích hợp nhỉ? Cũng không thể họi anh hai Dương nữa rồi!”.

“Em cứ nghĩ đi, gọi đúng rồi, anh sẽ mua kẹo cho em ăn”. Tâm trạng Dương Bắc Kinh đang rất tốt, liền bắt đầu trêu chọc Tam Tam.

“Vậy em phải gọi là… anh rể ha?”.

Dương Bắc Kinh nghe vậy liền toét miệng cười, cười híp mắt nhìn Diêu Tiểu Đông. Mặt Diêu Tiểu Đông thoáng cái đỏ ửng, đẩy Diêu Tam Tam một cái, nói: “Nói gì đó! Em gọi là anh”.

Còn chưa có qua cửa đâu, không thể gọi là anh rể được, đây là quy củ bất thành văn. Diêu Tiểu Đông cũng giống vậy, nếu Dương Bắc Kinh có một em trai, em gái nào đó, trước khi qua cửa vẫn phải cô gọi là chị, qua cửa rồi mới có thể đổi giọng gọi là chị dâu.

“Dù sao thì mai mốt cũng phải đổi, phiền phức lắm!”. Diêu Tam Tam cố ý nói. Cô chợt giương tay chỉ chỉ Dương Bắc Kinh, nghiêm khuôn mặt nhỏ nhắn mà nói: “Anh rể, em nói cho anh biết, sau này nếu anh dám ức hiếp chị hai của em, em sẽ theo chị ba và Tiểu Tứ tới đập nồi nhà anh đó”.

Dương Bắc Kinh thấy cô như thế, thì phì cười, vừa cười vừa lắc đầu, kêu hai chị em cô: “Đi thôi, để anh chở hai người”.

Dương Bắc Kinh khởi động xe gắn máy, kêu hai chị em cô lên xe. Diêu Tiểu Đông cũng không nghĩ nhiều, tiện tay lôi kéo Tam Tam bảo cô lên trước, Diêu Tam Tam lại nói: “Chị hai, chị lên trước, chị ngồi trong đi”.

Diêu Tiểu Đông thấy thế, có chút khó xử, xe nhỏ như vậy, ba người phải chen lắn, cô ngồi trong đó, chẳng phải sẽ dán vào một chỗ với Dương Bắc Kinh sao? Với lại vóc người Tam Tam nhỏ, ngồi giữa càng thích hợp hơn. Vì vậy Diêu Tiểu Đông nói: “Em còn nhỏ, ngồi trong đi, dễ ngồi hơn”.

“Chị hai, chị phải biết rằng, bây giờ em là em vợ ảnh đó! Ảnh làm anh rể, phải cách xa em ra mới đúng chứ? Chị là đối tượng của ảnh, chị ngồi gần ảnh một chút thì có sao đâu?”.

Nhìn bộ mặt trịnh trọng của cô, Diêu Tiểu Đông thật sự vừa thẹn thùng lại vừa buồn cười, nhưng cô cũng không có cách nào biện minh. Dương Bắc Kinh càng bị lời này chọc cho lắc đầu cười, liền kêu Diêu Tiểu Đông: “Nghe theo nó đi, mình phải đi nhanh lên, đến Niệm Thành rất xa”.

“Đi Niệm Thành hả?” Diêu Tiểu Đông vội hỏi, “Không phải chỉ lên trên trấn thôi sao?”.

“Trấn trên không có quần áo gì tốt để mua, xấu lắm. Dù sao cũng không có việc gì khác, nhân tiện đi Niệm Thành chơi luôn”.

Chủ ý này là do Dương Quảng Châu đề nghị, đi Niệm Thành, hai người trẻ tuổi có thể ở chung một chỗ đi chơi cả ngày. d◝đ◝l◝q◝đ. Dĩ nhiên, ẩn ý là, nếu hai người muốn thân mật một chút, cũng không sợ gặp phải người quen.

Dương Bắc Kinh đương nhiên thích chủ ý này! Xem mắt, đính hôn ở nông thôn, khiến người ta có cảm giác bị bài bố, rõ ràng hiện giờ cả hai đã quang minh chính đại rồi, vậy mà mấy ngày nay họ vẫn bị các loại trình tự, quy củ định đoạt, chưa từng có cơ hội một mình gặp mặt, trò chuyện.

Ba người chen nhau trên một chiếc xe, cô gái anh thích cách anh gần như thế, suốt cả đường đi tâm trí Dương Bắc Kinh luôn luôn lay động, có cảm giác như sắp bay lên trời.

Diêu Tam Tam đương nhiên không ngốc, sao cô có thể làm kỳ đà cản mũi được! Vào trong trấn, cô liền kêu Dương Bắc Kinh dừng lại, lưu loát nhảy xuống xe, phất tay về phía hai người: “Em không rảnh đi cùng hai người đâu, hai người tự đi đi, em tìm chỗ đi chơi đây”.

Nhìn Diêu Tam Tam lắc lắc tóc đuôi ngựa chạy đi xa, Dương Bắc Kinh quay đầu nói với Diêu Tiểu Đông: “Xem ra anh phải cảm tạ Tam Tam thật tử tế rồi, hôm nay phải mua cho nó thật nhiều đồ ăn ngon”.

Vốn định đến trấn sẽ ngồi xe khách mà đi, bây giờ Tam Tam chạy mất, chỉ còn lại hai người, Dương Bắc Kinh chợt cảm thấy, thật ra thì chạy xe gắn máy tốt hơn ngồi xe khách nhiều, quay đầu xe một cái, chạy thẳng lên lộ lớn.

“Nè, anh chạy hơi nhanh một chút, em ngồi gần lại một tí, nắm chặt anh nhé!”.

*Mèo Mạnh Mẽ - Diễn đàn Lê Quý Đôn*

Dương Bắc Kinh mang theo Diêu Tiểu Đông, ngất ngây đi chơi ở Niệm Thành một ngày, mua cho Diêu Tiểu Đông mấy bộ quần áo trong ngoài đầy đủ kể cả giày vớ. Lúc trở lại thị trấn thì mua mười sáu túi bánh rán (một loại bánh địa phương được làm từ bột mì và đường trắng), mười sáu cân kẹo, những thứ này đều là thứ phải có khi đính hôn.

Lúc bọn họ trở lại nhà họ Diêu, trời đã tối rồi, Diêu Liên Phát mới ăn cơm tối, còn đang ngồi bên bàn cơm chưa đứng dậy. Thấy bọn họ trở lại liền kêu Dương Bắc Kinh vào ngồi nói chuyện.

“Chú tính mấy ngày nữa trở lên Thiên Tân, chú đi hơn mười ngày rồi, để thím con bên kia một mình không ổn lắm. Sau khi chú đi rồi, trong nhà chỉ còn mấy đứa con gái tụi nó, việc nhà lại nhiều, có rảnh rỗi thì con tới giúp đỡ một chút”.

Dương Bắc Kinh vội vàng nói: “Chú, chú hãy yên tâm, con nhất định sẽ tới phụ giúp. Có điều chuẩn bị đính hôn, nếu chú không có ở nhà…

Diêu Liên Phát tiếp lời: “Chú không ở nhà, con kêu người thân nên thế nào thì làm thế đó, không cần chờ chú”.

Sau “tiểu khai”, đàng trai có thể chọn ngày mời cô gái đến nhà, làm quen với người nhà, gặp gỡ người thân họ hàng, cái này gọi là “làm thân”, làm thân xong thì trình tự đính hôn mới coi như hoàn thành, nam nữ hai bên sẽ được mọi người coi là vợ chồng chưa cưới, có thể thoải mái tự do lui tới.

Bình thường đính hôn xong thì phải đợi qua một thời gian, nhanh thì nửa năm, lâu thì hai ba năm, nam nữ hai bên quen thuộc, có tình cảm rồi, là có thể định ra ngày kết hôn. Trước khi kết hôn, nhà trai phải trao “đại khai” cho nhà gái, đưa thêm lễ hỏi cho nhà gái, rồi mới có thể thành công cưới được cô dâu về nhà.

Được cái phần lớn người nhà, đều sẽ dùng lễ hỏi để mua sắm đồ cưới cho cô dâu mang về nhà chồng. Nếu như gia cảnh tốt thì ngoài lễ hỏi đó ra, còn được tặng thêm ít của hồi môn. Thế nhưng tình huống nhà họ Diêu đương nhiên là phải khác.

Dương Bắc Kinh nán lại một chút, rồi xin phép ra về. Diêu Tiểu Đông đứng dậy tiễn Dương Bắc Kinh ra ngoài, ba đứa em gái nháy mắt với nhau, đều không theo tiễn, dĩ nhiên là để cho hai người kia có cơ hội dính cùng một chỗ. Đưa đến cổng, Dương Bắc Kinh xoay người lại khẽ nói:

“Em trở vào đi, trời tối rồi. Dù sao anh mai mốt anh cũng sẽ thường xuyên lui tới, mấy ngày tới là làm thân rồi”.

“Vâng”. Diêu Tiểu Đông cúi đầu đáp một tiếng đồng ý, rồi dặn dò: “Anh chạy xe chậm một chút!”.

Dương Bắc Kinh ngoài miệng nói phải đi, nhưng chân lại không nhúc nhích, anh không đi, Diêu Tiểu Đông cũng không thúc giục, hai người đứng đối diện trước cổng. Dương Bắc Kinh tự bơm hơi một lúc, cuối cùng lặng lẽ vươn tay, kéo tay Diêu Tiểu Đông.

“Anh… Làm cái gì thế!”. Diêu Tiểu Đông cảm thấy bàn tay lớn kia thật nóng, hình như… đốt đến cô rồi. Cô không khỏi quay đầu liếc nhìn trong nhà, nếu để ai nhìn thấy thì biết làm sao?

“Sợ cái gì! Bây giờ em đã là vợ chưa cưới của anh rồi!”.

Kéo kéo bàn tay nhỏ bé, anh đã muốn vậy suốt cả ngày nay rồi, nhưng đến Niệm Thành mua sắm, người đi lại trên đường rất đông đúc, thấy không thích hợp lắm. Dương Bắc Kinh nắm tay Diêu Tiểu Đông, ngón tay cái không tự chủ được mà vuốt ve mu bàn tay cô, cái cảm giác mềm mại đó, ấm áp đó rất nhanh đã truyền vào từng ngóc ngách cơ thể anh.

Đây là vợ chưa cưới của anh, cảm giác đính hôn thật tốt!

Ngoài cửa lãng mạn ngọt ngào, trong nhà ba đứa em gái đang cười toe toét lật giở đồ chị hai mang về, một cái túi xách lớn màu đỏ chuyên dùng khi đính hôn. Bên trong là quần áo đẹp đẽ, giày đang thịnh hành, Dương Bắc Kinh dụng tâm mua mấy món này cho vợ chưa cưới, đúng là rất có mắt nhìn.

Phải biết, theo quan niệm của người ở đây, thì vẻ ngoài của vợ, chính là trách nhiệm của người đàn ông. Đàn ông ra khỏi cửa, là bàn tay của người vợ, quần áo giày vớ đều là do vợ thu vén; còn người vợ ra khỏi cửa, mặc lên người lại là thể diện của người đàn ông.

Ba cô gái nhỏ cầm quần áo lên nhìn, ríu rít bàn tán, chị hai mặc vào nhất định sẽ rất đẹp. Trong túi xách còn chứa đầy kẹo và một đống bánh rán lớn, được gói vào mấy cái túi to. Diêu Tiểu Cải mở một túi bánh rán, đưa cho Diêu Liên Phát.

“Cha, cha nếm thử bánh hỉ này trước đi”.

Diêu Liên Phát vỗ đùi, gấp gáp nói: “Ôi cha, quên quên, bánh rán ngọt hai bên, theo tục lệ, bánh với kẹo này phải đưa cho nhà trai mang về một nửa. Nhanh đi coi coi anh mày còn đó không, kêu nó lại”.

Diêu Tiểu Cải vội vàng chạy ra cửa, vừa nhìn liền thấy hai người kia vẫn còn đứng đó, khoảng cách rất gần, đang nhỏ giọng nói chuyện, Diêu Tiểu Đông liền ho khan một tiếng, nói:

“Anh, anh quên lấy bánh với kẹo về rồi”.

Diêu Tiểu Đông bị tiếng ho khan kia của em gái làm cho đỏ bừng cả mặt. Cô vội vàng trở vào nhà, lấy bánh lấy kẹo chia ra một nửa, đưa cho Dương Bắc Kinh.

Sáng sớm ngày mai, người của hai nhà sẽ mang số bánh kẹo này đi phát cho người thân bạn bè, tuyên bố tin vui hai người đã đính hôn, nhân tiện đưa bánh kẹo cưới cho bà con lối xóm, bởi như thế, mọi người đều sẽ biết cô gái kia đã có chủ, sẽ không có người khác tới thuyết phục mai mối nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui