Tam Cô Nương Nhà Nông

Editor: Puck

Dù sao lúc trước đính hôn từ hôn, bây giờ Vương Lâm Siêu không tiện đĩnh đạc đến nhà họ Diêu, nên gọi điện thoại cho Diêu Tam Tam trước, thương lượng chuyện cá chạch bùn.

Thời tiết chuyển lạnh, Diêu Tam Tam đã bắt đầu thu xếp thu mua cá chạch bùn rồi, cô đã định trước với người nuôi cá chạch bùn rồi, ra giá tiền sáu đồng rưỡi, nhưng yêu cầu các nhà tự mình bắt tạm nuôi, hoặc đợi mùa đông sẽ bắt cá ra, nếu không, cô cũng không đủ chỗ nuôi nhiều cá chạch bùn như vậy.

Giá tiền này, cao hơn giá thành Niệm thu mua rồi, còn gần đây lại bớt việc, các hộ nuôi đương nhiên thích bán cho cô.

Diêu Tam Tam quyết định chủ ý, phải chờ tới đầu mùa đông bắt đầu bán cá chạch bùn, một mặt khi đó giá tiền cao, tạm thời trên thị trường giá tiền chỉ có năm đồng thôi đấy. mặt khác, cá chạch bùn vào đông, vận chuyển đường dài chịu được lâu hơn lúc này.

Vương Lâm Siêu không tiện đến nhà họ Diêu, lại đến đầu thôn Thổ Câu, anh đến ao cá nhà Diêu Tam Tam xem, hai người nói chuyện buôn bán bên áo cá.

Mùa đông năm ngoái Diêu Tam Tam di ien n#dang# yuklle e#q quiq on bán ra giá tiền là tám đồng tám, năm nay chỗ ông chủ Tạ trên tỉnh nàng cũng đồng ý bán năm ngàn cân, tùy theo thành thị, giá cả năm nay phải chờ đầu mùa đông mới được thống nhất.

Sau khi Vương Lâm Siêu biết, đã nói: “Như vậy đi, theo giá tiền của em cho ông chủ Tạ, một cân anh đưa thêm cho em hai xu. Chỉ có điều anh không thể lập tức bỏ ra nổi số tiền nhiều như vậy, có thể giao hàng trước, quay vòng một chút rồi đưa cho em tiền, em xem được không?”

Diêu Tam Tam vừa nghĩ, ông chủ Tạ đều xe đến trả thù lao, Vương Lâm Siêu trả thù lao muộn một chút, mỗi cân thêm hai xu, làm ăn này cũng hợp lý, thấy vậy Vương Lâm Siêu coi như cũng chạm đến buôn bán rồi. Đây không phải làm một cú, dù sao Vương Lâm Siêu này không phải nợ khó đòi.

Hai người đứng cạnh bờ ao thỏa thuận buôn bán, dường như Vương Lâm Siêu cũng nên đi, nhưng mà trước khi đi, anh đột nhiên hỏi một câu: “Tam Tam, anh nghe nói, chị hai em bây giờ cũng vẫn chưa tìm đối tượng?”

“Cũng” chưa tìm đối tượng? Anh đây là đang nói mình cũng độc thân sao?

Tâm tư của Diêu Tam Tam khẽ chuyển, rồi cười cười nói: “Không phải chị hai đã nói rồi sao, chị ấy đang suy nghĩ. Chị ấy bây giờ, thật sự có người nghĩ đến.”

“Đó chính là không có rồi.” Vương Lâm Siêu nói, “Chuyện ban đầu, trách anh tuổi trẻ gấp gáp, người trong nhà còn chưa thu phục, đã vội vã làm mối kết hôn, ngược lại khiến cho cô ấy bị uất ức. Kể từ sau khi anh về, biết cô ấy vẫn chưa có đối tượng, anh chỉ nghĩ, không phải trong tối tăm tụi anh vẫn còn duyên phận sao, bằng không sao hơn hai năm tụi anh còn có thể gặp gỡ, cũng đều độc thân.”

“Nhưng mà... Em cảm thấy tâm tư của chị hai đã dừng lại rồi.” Diêu Tam Tam uyển chuyển nói, “Có một số việc, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, sao có thể đứng tại chỗ không động.”

“Vậy, để nói sau.” Vương Lâm Siêu cười tẻ ngắt.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Hình như bệnh của ông nội Lục Cạnh Ba lúc tốt lúc xấu, giữa đó Lục Cạnh Ba vội vã trở lại hai chuyến, không bao lâu, lại vội vã đi về.

Một tháng sau, Vương Lâm Siêu đánh xe tới, tới nhà họ Diêu vận chuyển nhóm cá chạch bùn đầu tiên.

Mặc dù đã biết chuyện Tam Tam và Vương Lâm Siêu hợp tác bán cá chạch bùn, hai vợ chồng Diêu Liên Phát và Trương Hồng Cúc thấy Vương Lâm Siêu vẫn hơi khó chịu. Vương Lâm Siêu giống như không có gì khác, lễ phép gọi chú thím, cũng tự nhiên hào phóng. Người trẻ tuổi, dù sao cũng không bảo thủ như thế hệ trước.

Dù sao Vương Lâm Siêu cũng có kinh nghiệm làm thủy sản, anh dùng hộp xốp vận chuyển thủy sản, chuyển đi xa cũng thuận tiện.

Lần này anh chở đi, chủ yếu là mấy hộ nuôi thu về sau đó bắt ra, dùng ao xi măng nhỏ nuôi tạm, Diêu Tam Tam tạm thu trước, cô lo lắng thời tiết tiếp tục lạnh, người ta không bảo vệ tốt cá chạch bùn, sẽ bán trước mất.

Những người này bình thường đều là một nhà một ao, hai ao, số lượng không lớn, mấy nhà mới đủ một xe.

Sợ bọn họ lo lắng chuyện tiền, Diêu Tam Tam thanh toán tiền trước, chỉ cần trên tay cô đủ tiền rồi, chính cô chờ Vương Lâm Siêu quay vòng tiền là được.

Diêu Tam Tam cũng cảm thấy, bây giờ di1enda4nle3qu21ydo0n cô buôn bán kiểu nể tình càng ngày càng thành thục, chỉ hy vọng bên Vương Lâm Siêu sẽ không trễ nải quá lâu.

Buổi chiều xe chất xong, Vương Lâm Siêu lập tức theo xe lên đường, dù sao cá chạch bùn là vật sống, anh phải vội vàng vận chuyển.

Ngay tại đầu xe cá chạch bùn chở đi buổi chiều hôm đó, nhà họ Diêu đột nhiên có khách không ngờ đến, một phụ nữ chưa tới ba mươi, trong tay ôm mấy thứ quà tặng.

Người này, Diêu Tiểu Cải loáng thoáng còn nhận ra được, là chị gái Vương Lâm Siêu.

“Chú, thím, Tiểu Cải...” Trên mặt Vương Lâm Phương mang cười, vẻ mặt hơi kỳ cục, “Chú xem, cháu lén lút tới, đừng chê cháu mạo muội!”

Sau khi người nhà họ Diêu biết thân phận của cô ta, cũng đều không được tự nhiên đứng dậy – Cô còn chưa đủ mạo muội sao?

“Tiểu Cải, chị tới chính là muốn trò chuyện với em, em xem chị đây... Vốn là mẹ chị định tới, nhưng tuổi đã lớn... Nên để chị tới trước.”

Sai bảo con gái, không phải muốn giữ lấy cái mặt mo của mình sao.

Diêu Tiểu Cải ngồi một bên, trên mặt không lộ vẻ gì.

“Vương Lâm Siêu biết chị tới?” Diêu Tam Tam hỏi.

“Không có, nó không biết.” Vương Lâm Phương lắc đầu liên tục, “Tụi chị không nói cho nó biết.”

Vương Lâm Phương nói xong, lại bắt đầu rơi nước mắt.

“... Trong lòng Lâm Siêu vẫn trách cứ tụi chị, hai năm qua, trừ lễ mừng năm mới trở về mấy ngày, bình thường nó đều die nd da nl e q uu ydo n không bằng lòng trở về. Nói cho nó vài đối tượng, nó vừa nghe xem mắt thì phiền, vốn không để ý tới tụi chị. Em nói tụi chị chỉ có một đứa em trai như vậy, thêm năm nữa đã hai mươi ba rồi, người trong nhà đều hối hận đến ruột xanh rồi.”

“Mọi người đều có duyên phận của riêng mình.” Diêu Tiểu Cải lạnh nhạt nói, “Chị đến nhà tôi nói những việc này, không thích hợp.”

Hối hận đến ruột xanh rồi, sợ rằng không riêng gì mối hôn sự lúc trước, nhà họ Diêu bây giờ khác rồi, Diêu Tiểu Cải đâu còn là cô nhóc nghèo khổ mù chữ trước kia.

“Nhưng mà, tiểu Cải, chuyện lúc trước đều tại tụi chị, không liên quan gì đến Vương Lâm Siêu. Chị bây giờ, cũng thay mẹ chị nói lời xin lỗi em, tụi chị không nên can thiệp vào chuyện của Lâm Siêu, không nên nói như vậy, nhưng Lâm Siêu nó đối với em là một tấm chân tình.” Vương Lâm Phương trông mong nhìn Diêu Tiểu Cải, “Tiểu Cải, em xem em và Lâm Siêu, hai năm qua cũng vẫn không có đối tượng, bây giờ nó lại chạy đến nhà em làm buôn bán cá chạch bùn, bây giờ tụi chị đều mong đợi hai đứa có thể hòa hảo, mẹ chị nói rồi, chỉ cần hai đứa có thể hòa hảo, bà bảo đảm sẽ đối xử tốt với em, coi em như con gái ruột mà yêu thương.”

“Nói xin lỗi cũng không cần, ý nghĩ ban đầu của nhà các người, tất cả đều là suy nghĩ bình thường, tôi cũng không trách các người. Tôi và Vương Lâm Siêu, chẳng qua chỉ là xem mắt đính hôn, không có tiếp xúc bao nhiêu, không thích hợp đã đành, cũng không dây dưa gì khác.”

Diêu Tiểu Cải bình tĩnh nói tiếp, “Bây giờ anh ấy làm buôn bán cá chạch bùn với em gái tôi, Vương Lâm Siêu anh ấy rất tốt, anh ấy sẽ có duyên phận của anh ấy, nếu chị nói trước kia không nên can thiệp chuyện của anh ấy, vậy bây giờ càng không nên tự tung tự tác rồi.”

Diêu Tiểu Cải nói xong, khóe môi nhếch lên một nụ cười tao nhã.

“Bây giờ tôi đã có người tốt, có thể qua một thời gian nữa sẽ đính hôn. Chị nói vài lời này với chúng tôi, thật sự không thích hợp.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui