CHƯƠNG 1
Năm 2011, mùa hạ.
Trăng tròn, ánh trăng mạ một lớp bạc lên con đường nhỏ miền quê, kéo ra vuốt quỷ hung tợn phía sau cái bóng của hai người gấp gáp đi đường, cấp cho màn đêm yên tĩnh thêm không khí quái dị.
“ Có xe bus có thể đến thị trấn Stoneham, cậu lại không bắt, tại sao thế nào cũng phải đi đường nhỏ?” Thanh niên mảnh khảnh hỏi, trong giọng nói tràn đầy oán giận.
Một người khác thân hình cao lớn, bước chân cũng trầm ổn hữu lực, nghe được câu hỏi liền đáp.
“Chúng ta là mục tiêu Thần ngự Kỵ sĩ đoàn truy nã, tận lực đừng lộ diện ở chỗ dễ thấy, anh vĩnh viễn không thể biết ông cụ bán sách báo bên cạnh nhà ga có phải cơ sở ngầm của họ hay không.”
“Quả nhiên là đoàn thể chính nghĩa bảo gia hộ dân lại giàu ý thức trách nhiệm.” Trong giọng nói tràn đầy mỉa mai.
“Biến thế giới trở thành khu quản lý của mình.”
Thanh niên cao lớn cười gượng.
“Chỗ ma quỷ cư trú có rất nhiều trên thế giới, không thể nói chỗ nào sẽ ẩn nấp ma dụ người hay quỷ ăn thịt người, chúng hung tàn hơn phần tử khủng bố điên dại, anh phải thừa nhận Kỵ sĩ đoàn cần thiết phải tồn tại.”
“….
Vampire ăn máu người đương nhiên cũng nằm trong mục tiêu của quý đoàn, ngài kỵ sĩ, đây là nguyên nhân cậu kè kè bám theo tôi sao?”
“Tôi theo anh, hoàn toàn là vì yêu!” Thanh niên cao lớn được gọi là kỵ sĩ dừng bước, lấy giọng điệu và động tác khoa trương trên sân khấu thổ lộ với người yêu.
“Myron yêu dấu, đừng quên tôi đã không còn là thành viên Kỵ sĩ đoàn, mà người giao phó tôi theo bên cạnh bảo vệ anh không phải là Kelly Telsen, anh trai anh sao?”
Bĩu môi rất không cam lòng, Myron hất hất tóc sáng bạc như ánh trăng, lẩm bẩm nói.
“Kelly thật là, rõ ràng biết cậu…”
“Đúng, anh ấy biết tôi yêu anh, hơn cả tính mạng, cho nên…”
Cho nên liều mạng cũng phải bảo vệ chu toàn cho em, tôi sẽ không để bất cứ ai thương tổn đến em, dù những người đó từng là đồng đội của tôi —— đây là nội tâm Gerald Winter nói.
Nói đến Gerald Winter —— y từng là Kỵ sĩ Bầu trời trong Thần ngự Kỵ sĩ đoàn, đứng đầu tiên phong diệt trừ yêu ma bảo vệ chính nghĩa, Thương thiên kiếm trong tay từng chém giết vô số ma quỷ, cuối cùng lại ngã ngựa trong tay một vị Vampire.
Đúng, giống như chuyện tình yêu cũ rích của thế gian, y không thể kiềm chế yêu một Vampire, trái tim tín ngưỡng vào thần tình yêu làm y cúi đầu phục tùng, từ bỏ địa vị kỵ sĩ, từ bỏ mọi thứ mình có trước giờ, chỉ nguyện đi bên cạnh người mình ngưỡng mộ trong lòng, trọn đời trọn kiếp.
Hai người cũng bởi vậy mà bị xếp vào danh sách thanh toán của Thần ngự Kỵ sĩ đoàn.
Cái gọi là Thần ngự Kỵ sĩ đoàn, tổng bộ ở Luân Đôn, là tổ chức ánh sáng nhận lệnh từ thiên giới, chuyên phụ trách diệt trừ yêu ma phạm pháp.
Mà đối lập với ánh sáng chính là bóng tối, Vampire vừa vặn là một chủng tộc ma quỷ bị thiên giới phân vào bóng tối.
Thần ngự Kỵ sĩ đoàn tự xưng chính nghĩa chung quy thích khuếch trương hành vi phạm tội của huyết tộc, để mượn sức nhân loại diệt trừ cái gọi là “ma quỷ”.
Chiến tranh nghiêng về một phía khiến số lượng huyết tộc giảm xuống cấp tốc, cuối cùng đành phải hoảng loạn lẫn vào xã hội nhân loại tự bảo vệ mình.
Cuộc sống sẽ biến đổi, Vampire học được thích ứng, họ lẫn vào trong đám đồ ăn nghỉ xả hơi, hơn nữa lợi dụng vẻ ngoài tuyệt mỹ mê hoặc nhân loại dẫn xác tới gần, nắm giữ thời cơ tiếp cận người cầm quyền, địa vị cùng của cải cũng tiện tay mà vào.
Ngoài ra, để không cho Kỵ sĩ đoàn có lý do vồ được, họ lợi dụng tài lực nuôi dưỡng nhân loại sạch sẽ, lúc đói khát uống máu những người đó theo lượng thích hợp, cũng không tạo thành giết chóc, mấy trăm năm nay, duy trì một loại cân bằng kỳ diệu với Kỵ sĩ đoàn.
Đương nhiên, Kỵ sĩ đoàn vẫn như hổ rình mồi, chỉ cần nghe nói xảy ra hành vi ma quỷ giết hại nhân loại, sẽ lập tức xuất động đi bắt giữ, hoặc giết hoặc giam, đáng sợ hơn chính là đưa vào trung tâm nghiên cứu Alpha của giáo đoàn làm thí nghiệm, đến lúc đó quả thật sống không bằng chết.
Không lâu trước đó, Myron cũng suýt chút nữa bị bắt vào trung tâm nghiên cứu.
Thể chất máu lai của hắn bất đồng với người bình thường, khiến trung tâm nghiên cứu có hứng thú, Gerald cứu hắn ra, bản thân cũng lưng đeo tội danh phản bội, vĩnh viễn rời khỏi Kỵ sĩ đoàn.
Tất cả những thứ này đều là số mệnh an bài, Gerald thường nghĩ như vậy, mà y vĩnh viễn cũng không hối hận về những chuyện này.
Việc cấp bách hiện giờ, với y mà nói, là đánh vỡ hàng rào cuối cùng của Myron với mình, để hắn hào phóng tiếp nhận tình yêu của y, phải biết, y muốn hàng đêm ôm lấy người yêu đi vào giấc ngủ đến bao nhiêu, y không muốn lại bị đá xuống giường nữa.
Còn Myron, con lai của huyết tộc cùng thiên sứ, tên đầy đủ là Myron Telsen, xuất thân từ quý tộc, mái tóc sáng bạc kế thừa di truyền đặc trưng gia tộc, thể chất đặc biệt vẫn chưa làm hắn miễn dịch với lời ngon tiếng ngọt mắc ói của Gerald, trên thực tế, mỗi lần nghe thấy đối phương lớn mật biểu lộ tình yêu, hắn liền quẫn bách co cẳng chạy.
“Này này, đừng chạy nhanh như vậy!” Gerald đuổi theo sau, tuy y không uyển chuyển bằng huyết tộc, lực chân nhiều năm rèn luyện lại làm y có thể thoải mái cùng Vampire duy trì khoảng cách lúc xa lúc gần, mà y cũng tương đối hưởng thụ tình huống em chạy tôi đuổi như bây giờ.
Ánh mắt càn rỡ thưởng thức vẻ hoa lệ lúc tóc Vampire tung bay khi đi nhanh, da thịt tái nhợt lại óng ánh trong sáng như ngọc lưu ly (1), đừng nói chi tư thái tao nhã nâng tay nhấc chân kia, luôn làm y đắm say choáng váng.
Thật hy vọng hiện tại liền nhào lên bắt lấy, ôm hôn dầm mình trong ánh trăng phóng túng, y muốn thưởng thức tất cả của Vampire, bao gồm tóc hắn, cổ cùng eo hắn, y còn muốn hôn nhẹ lên đôi mắt lam mỹ lệ, con mắt lam như violet xanh (2)…
Nhưng Vampire chung quy không chịu buông thả toàn bộ thân tâm tiếp nhận y, tại sao?
“Người yêu dấu, tới nhà mới rồi chúng ta có thể ngủ trên cùng một giường không?” Hỏi cùng một câu mấy ngày nay đã hỏi không dưới mấy chục lần.
“Không được.”
“Rõ ràng đã đôi bên tình nguyện…” Than thở.
“Tại sao còn phòng tôi như phòng trộm? Biết rõ tôi quý trọng anh như trái táo trong mắt.”
Myron lườm y một cái.
“Cậu đã đáp ứng, trừ khi tôi cho phép, nếu không cậu tuyệt đối không ép tôi, cái kia, hoan ái…”
Gerald đời này lần đầu tiên muốn nuốt trở lại lời mình từng nói.
Ngày trước, y vì lý do nào đó cường bạo người bên cạnh này, cũng biết đó tuyệt đối sẽ tổn thương tâm tư Vampire mảnh khảnh, nhưng lúc ấy y không thể ức chế dục vọng đê tiện kia, y cho rằng sau đó sẽ không còn cơ hội giao hoan cùng Vampire này nữa.
Vì y tự tay chôn hắn vào trong lâu đài hoa hồng.
Hiện tại Vampire đã tỉnh, Gerald sẵn lòng tận mọi khả năng tu bổ lại quan hệ hai người, y muốn Vampire biết, niềm tin từng vỡ tan kia, chỉ cần hai người nguyện ý vá lại, chắc chắn cũng có thể một lần nữa khép miệng.
Y là nghĩ như vậy, lại không ngờ chính là đào ra một cái hố để mình nhảy xuống, Vampire hiện giờ tùy ý sử dụng lòng áy náy của y, luôn cố ý treo miệng y cấm vận, không cho y tùy tiện hôn, cự tuyệt y ôm ban đêm…
“Vampire bình thường đều phóng túng ái dục, anh lại cấm dục như tu sĩ, thật sự có một không hai.” Lại oán giận.
Myron nghe được, lại giả bộ không nghe thấy, người phía sau cường thế lại tự cho là đúng, tuyên bố muốn cướp đoạt thân thể cùng trái tim hắn, làm người ta sợ hãi.
Hai người từ năm năm trước liền rối rắm xoắn vặn với nhau, Gerald nói yêu hắn, lại làm chút chuyện tự cho là tốt với hắn, sau đó rời khỏi phe phái ban đầu, đến bên cạnh mình.
Tại sao?
Bởi vì tôi yêu anh.
Đối phương luôn nói như vậy.
Myron có đôi khi sẽ nghĩ: tình yêu là một vũng lầy, rơi vào rồi còn muốn quay đầu lại, rất khó.
Hắn đã cảm thấy mình chìm sâu trong đó, hiện giờ không biết nên giãy giụa hay mặc kệ mình tiếp tục lún xuống?
Lựa chọn tương đối khó khăn, cho nên tạm thời không dám nghĩ quá nhiều.
Nhưng ngẫu nhiên quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt cố chấp kiên định của đối phương, hắn lại cảm thấy thân tâm đều nóng, ngay cả gió đêm cũng không thể hạ bớt nhiệt độ này.
Vampire sợ nhất chính là nhiệt tình như lửa như mặt trời, đó sẽ vạch trần một mặt họ trăm phương nghìn kế giấu trong bóng tối.
Các ác quỷ không hề hổ thẹn vì phục tùng ái dục, chẳng qua đó sẽ bại lộ nhược điểm của họ, tiến tới việc bị cái gọi là phe ánh sáng chính nghĩa công kích vào.
Chạy băng băng một hồi, Gerald nghe nhịp thở Myron có chút dồn dập, giành trước một bước cùng hắn song hành, hỏi.
“Nghỉ ngơi không? Còn cách thị trấn Stoneham mấy dặm Anh.” Gerald chỉ vào một mảnh bóng đen nặng nề phía xa, ngẫu nhiên trong đó có ánh đèn lóe ra.
“Không, một mạch tới nơi!” Myron ngạo mạn đáp, lại tăng nhanh bước chân chạy về phía trước, vì hắn phát hiện mặt Gerald cư nhiên không đỏ hay thở gấp, nếu tính không sai, họ ít nhất đã chạy nửa tiếng, vị tiền kỵ sĩ này xem ra có sức chịu đựng kinh người.
Myron mặt ngoài luôn thanh đạm, kỳ thực thỉnh thoảng sẽ khơi dậy lòng hiếu thắng.
Gerald thấy bộ dạng giận dỗi của hắn rất đáng yêu, vừa đuổi theo vừa hỏi.
“Anh không phải có cánh sao? Nếu mỏi chân thì bay, dù sao hiện tại cũng không ai thấy…”
“Tôi không có cách nào dựa vào ý chí khống chế cánh, thử qua rất nhiều lần đều…” Myron không vui đáp.
“Hơn nữa…”
“Hơn nữa?”
“Tôi là Vampire, tin có cánh lông vũ đã truyền khắp huyết tộc, tôi làm phiền Blake, Ryan và Kelly phải nghĩ cách đối mặt với chất vấn từ các dòng họ, cũng sợ họ sẽ ghét tôi…”
Blake, Ryan và Kelly trong miệng hắn là ba anh trai của hắn, trong đó, Kelly sau khi Ám Đế, cha của họ bị Kỵ sĩ đoàn nhốt, gánh vác công việc chỉnh đốn gia tộc Telsen, là nhân vật khiến Thần ngự Kỵ sĩ đoàn đau đầu nhất.
Gerald nghe Myron nói như vậy, nhớ lại bộ dạng cưng chiều em trai của ba ông anh kia, lắc đầu, biết Myron suy nghĩ quá nhiều, nhưng y không muốn vạch trần, tình cảm của Myron với các anh trai quá tốt, thân là người yêu, y sẽ ghen tuông.
“Bất cứ ai ghét anh cũng không sao cả, anh còn có tôi.” Thế nên y nói.
Myron nghĩ đến lời y, bất tri bất giác bước chân chậm lại, mấy phút sau mới khẽ lên tiếng, cũng không biết có phải ngầm đồng ý cái gì với Gerald không.
Hai người lại từ từ đi dưới đêm trăng, phía xa lại đột ngột truyền đến tiếng sói tru, đó là âm tiết kỳ quái cao vút thê lương, họ lập tức dừng lại.
“Không phải sói bình thường?” Myron nói như vậy.
“Đúng, không phải sói bình thường.” Gerald tiếp lời.
“Tiếng sói tru bình thường không mang theo cảm xúc phẫn nộ, bất quá là một loại thông báo tìm bạn tình, nhưng tiếng kêu vừa rồi kia… Có máu đang lan tràn…”
“Ah, cậu hiểu biết thật nhiều, ngay cả máu ngậm trong âm thanh cũng nghe ra được.” Myron giễu cợt rất rõ ràng.
“Đừng quên tôi từng là Thần ngự Kỵ sĩ, từng học phân biệt chỗ giống và khác nhau giữa tiếng kêu của người sói cùng chó sói.” Gerald chỉ chỉ bản thân.
“Tôi từng rất nhiều lần hòa giải cùng thủ lĩnh lang tộc, rất quen thuộc với tiếng tru của họ mỗi khi tức giận hay săn bắt.”
Myron biết Gerald sẽ không lấy chuyện loại này ra nói giỡn, mà tiếng sói tru lại vang lên, ẩn giấu sát khí hung ác nham hiểm, hắn nghiêm lại.
“Cho nên nơi này có người sói?”
Đối với người sói, hắn nghĩ lại còn rùng mình, vì hắn từng bị một đám chiến binh sói công kích, mà người sói bất đồng với Vampire, người sói không thể khống chế bản tính hung tàn, thích tùy tiện giết chóc, không khác lắm với kẻ điên.
Gerald ngóng trông bốn phía, trong gió có mùi máu.
“Không chỉ là người sói.
Vùng đất này quá mức cổ xưa, có rất nhiều sinh vật trong truyền thuyết.
Có chút khủng khiếp âm trầm chẳng hạn như yêu tinh nước Peg Powler anh quen biết trước kia; có chút đáng yêu khả ái, chẳng hạn như anh.”
Myron không thích y dùng cách thức ngả ngớn nói chuyện với mình, trách mắng.
“Kelly để cậu ở bên cạnh tôi, là muốn hỗ trợ tìm ra A.W.W.
trong thị trấn Stoneham.
Đến, xác nhận địa điểm đích thực Ám Đế cha tôi bị giam cầm, hơn nữa báo cho Kelly dẫn người tới cứu ông ta ra, cậu quên chuyện này.”
“Vâng, vâng, tôi hiểu, vì chỉ có Ám Đế mới biết mẹ anh là ai, mà anh muốn biết cái vị thiên sứ cam nguyện vi phạm cấm kỵ, vì huyết tộc sinh ra anh, thậm chí… Có còn sống hay không…”
“Uhm….” Myron cúi đầu, nhẹ giọng nói.
“Cậu biết là được, cho nên đừng luôn nói chuyện không đứng đắn với tôi.”
“Không thể, bởi vì tôi yêu anh.”
“Cậu!” Myron không hiểu tại sao Gerald chung quy thích tự nhiên biểu đạt cảm xúc.
“Tôi yêu anh!” Người nọ nhấn mạnh một lần nữa.
“Tôi yêu anh, đạo lý hiển nhiên, không phải trò đùa.”
Myron đầu tiên là đỏ mặt, sau đó muốn đánh người, mà hắn cũng quả thực giơ tay lên, phía trước lại đột nhiên truyền đến tiếng khóc thảm của phụ nữ, giống như nàng đang bị đối đãi tàn nhẫn, bởi vậy khóc xé gan xé phổi.
“Cái gì vậy?” Hai người đồng thời hỏi lời này.
Chỗ cuối đường có một bóng dáng nho nhỏ chạy băng băng đến, là một cô gái nhỏ gầy khoác áo bào trắng, nàng vừa chạy vừa khóc, tốc độ chạy lại có thể sánh bằng một con ngựa tốt băng đường, thấy vẫn còn ở phía xa, phất phới theo xao động tiếng khóc, bỗng chốc đã đến gần mấy chục thước Anh.
“Banshee – nữ yêu báo tử!” (3) Gerald nhận ra đó là gì, cau mày nhắc nhở.
Myron lần đầu tiên nhìn thấy Banshee trong truyền thuyết, nhịn không được nhìn kỹ: sắc mặt xanh trắng dưới tóc rậm rạp không chút sức sống, con ngươi giá buốt xanh lam lại khóc đến sưng đỏ không chịu nổi, trên áo trắng cũng loang lổ vết máu, tiếng khóc thê lương phảng phất như nàng vừa gặp phải bất hạnh cực đại, chỉ dựa vào gào khóc mới có thể trút ra oán hận.
“Banshee tuy là yêu tinh mang đến dự báo tử vong, nhưng kỳ thực thuộc về một loại tiểu tinh linh gia đình, thích nương nhờ đại gia tộc có địa vị, một khi trong gia tộc có người đến lúc chết, cô ta sẽ đột ngột hiện thân, dùng tiếng khóc thảm thiết nhắc tin này cho người nhà.”
“Nơi này là vùng thôn quê hoang vu, tại sao Banshee xuất hiện?” Myron hỏi.
“Không biết, tóm lại, bớt đụng chạm cô ta thì tốt hơn!”
Trong lúc nói chuyện, nữ yêu báo tử đã tiếp cận, Gerald cũng không biết đối phương có địch ý hay không, lập tức bảo vệ Myron trong vòng tay, lui vào bên đường, mà lúc thiếu nữ điên khoác áo trắng rách chạy qua bên cạnh hai người, vẫn không ngừng khóc khàn cả giọng.
“Ôi không… Ta phải cảnh báo… Ta nguyền rủa hắn… Ác đồ mất trí…” Nàng khóc đến đau thương tan vỡ, cứ như vậy lướt qua hai người.
“Rất không bình thường.” Sau khi vị khách qua đường kỳ dị đi xa, Gerald nói như vậy.
“Chỗ nào không bình thường?” Myron ngửa đầu hỏi, hắn không nhìn ra chỗ nào không thích hợp.
“Ngoại trừ báo trước tử vong, Banshee đồng thời cũng sẽ bảo hộ người sống của gia tộc, là yêu tinh gia đình tốt, không tồn tại bất cứ lực sát thương nào, hiện tại lại bị thương rời khỏi gia tộc phải bảo hộ, có trình tự hành động cố định của yêu tinh.”
“Hoặc…” Myron nghiêng đầu nghĩ nghĩ.
“Thần ngự Kỵ sĩ đoàn thấy cô ta không vừa mắt.”
“Hey, Kỵ sĩ đoàn cũng không xấu xa như anh nghĩ, trừ khi nữ yêu báo tử hại người, nếu không Kỵ sĩ đoàn sẽ không đến chọc cô ta!” Gerald vội vàng giãi bày cho đơn vị phục vụ trước đây.
“Ai biết được? Kelly chung quy nói, người của Kỵ sĩ đoàn đều là một đám heo.”
“….
Có một con heo đang ôm anh, anh sẽ nói như thế nào?”
“Tôi sẽ nói: ánh trăng khiến người ta điên cuồng, bởi vì tôi cư nhiên có cảm xúc muốn hôn cậu.” Myron oán hận nhíu mày, hắn phát giác mình vẫn rất thích cảm giác được người này chặt chẽ ôm vào trong ngực.
Gerald cười, Vampire của y lúc này thành thật đáng yêu, có lẽ ánh trăng lãng mạn thật sự có tác dụng thôi thúc.
“Kỵ sĩ cẩn trọng tuân lệnh.” Y dịu dàng đáp lại.
Cúi đầu, trước dùng mắt quỳ lễ với cánh môi yếu ớt như pha lê, muốn cắn ra huyết sắc hoa hồng trên đó, nhuộm lên hào quang mỹ lệ thay cho vẻ tái nhợt, tiếp theo hai môi cùng nối hút mật ngọt bên trong, làm đầu lưỡi cùng đầu lưỡi quấn quýt như cá chơi đùa, chứng minh y thật sự có được người yêu khó tính.
Y là nghĩ thế này: nụ hôn giữa tình nhân có khi không chỉ là một cái hôn, đó là mối hàn giữa linh hồn cùng linh hồn, như thế mới có thể chặt chẽ gắn bó hai người yêu nhau vào một chỗ, mà Vampire của y chắc chắn cũng tràn đầy cảm tưởng tương đồng, cho nên khép hờ mi mắt, đồng tử như chim yến trốn sau bụi cây rậm rạp, chờ người tò mò vạch ra tầng che đậy, nhìn thẳng vào nội tâm bên trong.
Cho nên y làm như vậy, khẽ hôn lông mi trên mí mắt yếu mỏng, nhẫn nhịn suốt mấy đêm không được cho phép tiếp cận thân mật, toàn bộ cũng vì chờ thời khắc này buông xuống, đây là phần thưởng thần tình yêu Aphrodite ban cho y.
Bao nhiêu lần muốn hôn lên cánh môi dẫn người mơ tưởng này ——
Tiếng sói tru lại vang vọng vùng quê, bầu trời đêm bịt kín sát khí đáng sợ, âm thanh kia lại gần như thế, gần đến độ Vampire cũng nổi lên cảm giác nguy hiểm, đôi mắt khép hờ lại nâng lên, quay đầu nhìn lại một chỗ khác trên đường.
Gerald tức giận, rõ ràng chỉ còn một khoảng cách nhỏ nữa thôi là có thể chạm tới cánh môi ngày đêm mong nhớ, lại bị con sói đáng ghét quấy nhiễu, y hiện tại hận không thể một lần nữa quay về làm kỵ sĩ, giết hết tất cả người sói.
Tức thì tức, nhưng vẫn phát hiện tiếng động hung mãnh phá gió càng lúc càng gần, đối phương hẳn là đang hướng đến nơi này.
“Đó…” Trong lời Myron trộn lẫn lo lắng.
“Ánh trăng không chỉ khiến người ta điên cuồng, ngay cả người sói cũng bởi vậy mà điên loạn, tự ý du đãng khắp nơi lúc trăng tròn biến thân, khinh thường quy củ Chúa đã định trên mảnh đất này…” Gerald nói xong sờ bên hông, không đụng đến vũ khí bình thường quen dùng, mới nhớ ra Thương thiên kiếm mấy tháng trước đã bị Kỵ sĩ đoàn tịch thu.
Kelly từng nhận lời sẽ giao cho y một thanh kiếm có sức nặng cùng độ cứng dẻo không thua Thương thiên kiếm, bảo vệ Myron rất tốt.
Nghe nói là mời người lùn chế tác khí giới giỏi nhất đến đúc rèn, một thời gian nữa kiếm có thể đưa đến tay y.
Đáng tiếc, hiện tại không có vũ khí, lực công kích của y trái lại yếu hơn một chút, cho nên y không dám làm bừa, quyết định trước quan sát chuyển biến.
Gió tanh càng lúc càng nồng, một bóng đen xám phía kia đường từ từ to lên thành một khối, hai điểm lửa hừng hực thiêu đốt là hai mắt nó, lông ngắn xám đen bọc lấy thân thể cực đại, trên vai cong đầy u thịt lởm chởm, bày ra cơ bắp mạnh mẽ, tùy thời tùy chỗ đều chuẩn bị xé nát tất cả vật sống.
“Người sói thú hóa.” Sau khi thấy rõ, sắc mặt Gerald vô cùng ngưng trọng.
“Nhân loại chịu nguyền rủa trở thành ác ma như sói, chung quy mất khống chế dưới trăng tròn, sau đó đại khai sát giới, cho đến khi ánh trăng hạ xuống…”
“Tôi tưởng rằng người sói thú hóa cuối cùng đã bị Kỵ sĩ đoàn chém chết mười mấy năm trước?” Myron nhớ lại thông tin đã nghe qua, hỏi không xác định.
“Đó là tôi làm, tìm ba ngày ba đêm cùng vật lộn, cơ hồ bồi một cái mạng mình vào mới chém đầu xuống được.” Nhắc đến kỳ công quá khứ, Gerald không thấy vui vẻ, ngược lại càng lo lắng.
Myron nghe ra được lo lắng trong lời y, rất khó thấy, vì Gerald bất cứ lúc nào cũng biểu hiện rất tự tin, lại tỏ ra sầu lo như vậy, có thể thấy được người sói thú hóa thật sự khiến người ta đau đầu.
Người sói lúc này phát hiện họ, dừng gấp, răng nanh trong miệng mũi rộng lớn tích máu, xem ra ban nãy đã có con mồi gặp nạn.
Gerald thấy nó ngừng lại không bình thường, che Myron ra phía sau, hơn nữa nghiêm khắc trừng đối phương, biết nếu lộ ra vẻ sợ hãi trước mặt mãnh thú, ngược lại sẽ dẫn tới dục vọng cắn nuốt của đối phương.
“Nhìn thấy ả không?” Tiếng người sói gầm ra từ cái miệng há to, xuyên thấu màng tai hai người, tựa như có ai cầm dùi trống gõ bên trong.
“Ai?” Gerald hỏi không chút hoang mang.
“Banshee xảo quyệt…” Người sói vung vuốt nhọn, nói đe dọa.
“Ả chạy trốn từ con đường này… Các ngươi thành thật mà nói…”
Gerald cười lạnh.
“Căn cứ theo điều lệ đã định của Kỵ sĩ đoàn và Thánh Ma bạch hội, người sói lúc trăng tròn phải tự bế trong kết giới, để tránh mất đi lý trí đả thương người khắp nơi.
Ngươi du đãng khắp nơi, thương tổn Banshee lương thiện, sẽ nhanh chóng bị Kỵ sĩ đoàn trừng phạt.”
“Kỵ sĩ đoàn là thứ gì? Chưa từng nghe qua!” Người sói thình lình rống to, vuốt nhọn phản xạ ra ánh kim sắc bén dưới trăng, vung tay liền muốn vặn lấy đầu Gerald, là cách tấn công hoàn toàn không cho người ta đường sống.
Gerald không lùi không tránh, vì một khi tránh ra, Myron phía sau liền mất đi khiên hộ vệ, cho nên y đón nhận ngay mặt, dù không có vũ khí, kỹ thuật huấn luyện nhiều năm cũng không phải là giả, lúc người sói cho rằng vuốt nhọn của mình sắp cắm vào sọ y, y nghiêng thân bắt lấy cẳng tay quấn đầy lông đen của người sói, vặn một cái, quăng ra xa mấy thước Anh.
Người sói lăn mấy vòng trên đất rồi lại nhảy lên, nó vì sơ suất bị Gerald thành công một cú, lúc này nó lại cẩn thận cảnh giới xông về trước, khí thế mạnh mẽ có thể sánh bằng trâu chạy.
“Mau tránh!” Gerald hô ra sau, cùng Myron nhảy ra hai chỗ bất đồng.
Người sói nhận định Gerald là kẻ địch, tính sói làm nó quyết định phải giết chết đối phương, nên lại xông về phía Gerald, bổ nhào đẩy người ngã xuống đất, răng vuốt qua lại muốn đâm thủng người, Gerald quay người vật lộn hung hiểm.
Người sói lực lớn vô cùng, công kích cũng không chút trình tự, nhưng tính tàn bạo trời sinh cùng sự dã man bù vào khiếm khuyết kỹ năng chiến đấu, Gerald kỳ thực xuống thế hạ phong, chỉ có thể dựa vào kỹ thuật vật lộn cao siêu bảo vệ bản thân, nhưng thời gian kéo dài, người sói càng lúc càng nguy hiểm, kỵ sĩ mất vũ khí không thể làm quái vật hung ác bị thương nặng như ngày trước.
Myron ở ngoài quan sát khẩn trương lên, quyết tâm gia nhập chiến trận, mắt phút chốc bị mực nhiễm đen, móng tay dài ra, độ sắc bén tuyệt đối không thể kém hơn móng vuốt người sói.
Hắn sở trường tập kích bất ngờ, lén tới gần từ mặt trái người sói, phốc một tiếng, móng vuốt cắm thật sâu vào sau lưng người sói, sau khi đâm thủng ngực lại rút ra, máu tươi tung tóe vẩy mực phương đông lên y phục nhạt màu của hắn.
Người sói kêu to thống khổ, buông Gerald ra, chuyển qua hướng Myron nhảy tới.
Nó không ngờ thanh niên trẻ tuổi nhìn có vẻ yếu đuối này cũng là bạn đường ma quỷ, vừa tức vừa giận, ngay cả chút lý trí cũng không còn, nó phải xé kẻ địch thương tổn mình thành thịt khối.
Vampire tuy không có lực công kích hung tàn như người sói, động tác lại như ma, có thể dễ dàng tránh được công kích long trời lở đất, lâm vào giằng co ngươi truy ta chạy, ai cũng không làm gì được ai.
Gerald thoát thân từ trong hiểm cảnh, thấy Myron quả nhiên vẫn ra tay vì lo lắng cho mình, nhịn không được một phen đắc ý, lấy lại tinh thần tính toán đuổi qua, nhìn chuẩn góc độ một đấm hướng cằm người sói, người sói lắc lư một cái, xoay người đẩy Gerald xuống đất.
Người sói còn muốn qua cho một đòn chí mạng, ánh trăng trên trời lại bị tầng mây thật dày che khuất, nó đột ngột như bong bóng xì hơi, chạy trở về hướng vừa tới, bóng dáng nhanh chóng tan biến.
Hai người chưa hết kinh hồn, thở hổn hển nhìn nhau, sau đó Myron qua đỡ Gerald dậy.
“Không bị thương chứ?” Hắn hỏi.
“Không.” Gerald đáp, y bất quá chỉ là trầy da xước thịt, bả vai hơi trật khớp, nhưng y tuyệt đối sẽ không tỏ ra yếu ớt trước mặt người yêu để cho mình mất mặt.
“Hắn tại sao đột ngột rời khỏi? Hắn không phải muốn đi bắt Banshee sao?”
Gerald chỉ chỉ lên trời.
“Ánh trăng khiến người ta điên cuồng, mà điên cuồng là nguồn gốc sức mạnh người sói.
Trăng bị che khuất, hắn sẽ nhanh chóng biến trở về người bình thường, cho đến lần trăng tròn tiếp theo.”
Myron nhìn máu sói phun tung tóe trên người mình, nghĩ lại còn thấy sợ, thở dài hỏi.
“Tại sao cố ý chọc giận người sói?”
“Tôi không phải cố ý, chỉ muốn biết nội tình của hắn.
Hắn hẳn là người sói thú hóa tân sinh, còn chưa tiến hóa hoàn toàn, ngay cả danh hào Kỵ sĩ đoàn cũng chưa nghe qua…”
“Chưa tiến hóa hoàn toàn là ý gì?”
“Ý là hắn vẫn chưa phải loại hoàn toàn, trong cơ thể vẫn còn nhân tính.
Theo thời gian xoay chuyển, tính sói từ lời nguyền hắn chịu một ngày nào đó sẽ bao trùm nhân tính, đến lúc đó trở thành thể hoàn toàn, như vậy khó có thể thu phục.” Gerald lo lắng nhìn hướng người sói biến mất, lại nói.
“Đến lúc đó, chỉ có ác ma cấp cao nhất mới có thể chống lại…”
“Cậu không phải từng thu phục một con?” Myron hỏi.
“Người sói thú hóa lúc ấy chỉ tiến hóa đến mức độ 50%.
Tôi vẫn chưa thấy qua người sói loại hoàn toàn…” Gerald lắc đầu nói.
“Nghe nói đó căn bản là quái thú mất trí, nếu được, đêm nay tôi phải đánh chết hắn, tránh gieo hại về sau, đáng tiếc Thương thiên kiếm không có bên người…”
“Bệnh nghề nghiệp của cậu khó sửa, cứ thích coi bản thân thành người đại diện của Chúa.” Myron trừng y.
“Tối nay quá bất thường, Banshee cùng người sói đều xuất hiện, không biết thị trấn Stoneham liệu có tràn ngập ngạc nhiên?”
“Đúng vậy, tôi hiện tại có một loại ảo giác chạy tới khu vui chơi lên tàu lượn siêu tốc.
Cùng anh lên chắc chắn sẽ làm thể nghiệm càng thêm phấn khích.”
Y chà xát tay, tràn đầy tâm tình mong đợi như một đứa trẻ, cũng đã quên ban nãy y thiếu chút nữa toi mạng trên tay người sói, trên người còn khối xanh khối tím chật vật không chịu nổi.
“Tôi từ trước tới giờ cũng không thích tàu lượn siêu tốc, cậu tự đi đi, kỵ sĩ hết thời!”
Myron nói xong tiếp tục đi về phía thị trấn Stoneham đang chìm trong giấc ngủ, mặc Gerald ở phía sau cà nhắc đi theo.
Ngọc lưu ly
Violet xanh
Trong văn hoá các đảo quốc phía tây châu Âu như Iceland, Ireland và Anh quốc, Banshee được xem là điềm báo của cái chết.
Banshee thường xuất hiện gần khu vực mà một ai đó sắp lìa đời, giống yêu tinh này thường xuất hiện dưới hình dáng xấu xí nhưng đôi khi chúng hiện diện dưới bóng dáng một phụ nữ xinh đẹp thoát tục…
Theo truyền thuyết, người ta có thể thường gặp Banshee vào ban đêm, khi có người sắp chết và xung quanh các khu rừng.
Sử sách chép rằng, năm 1437, vua James I của Scotland (phía bắc vương quốc Anh ngày nay) được một banshee trong hình dáng con người báo trước về cái chết của ông trước khi Bá tước Atholl quyết định làm phản lật đổ ngai vàng.
Đây là trường hợp đầu tiên có ghi chép về hình dạng con người của Banshee.
Nhiều văn bản cổ thường chép rằng, người thời xưa nhận biết được sự hiện diện của Banshee xung quanh họ bằng một thứ âm thanh mỏng tựa tiếng than vãn của phụ nữ trong đêm hay tiếng kêu vang của loài chim!!!
Trong truyền thuyết đảo Iceland, khi một gia đình có người chết, Banshee sẽ hoá thân thành một phụ nữ và than khóc với những âm thanh ai vãn xung quanh nhà của họ.
Nghịch lý có nhiều trường hợp người ta vẫn chưa chết, Banshee đã tới, lúc này âm thanh than khóc của Banshee là điềm báo trước cho gia chủ về cái chết của họ.
Banshee trong các văn bản cổ được miêu tả mặc áo màu trắng hoặc xám, chải tóc bằng lược bạc nhưng đôi khi cũng có nhiều truyền thuyết dị bản miêu tả Banshee mặc áo màu xanh, đỏ và choàng áo choàng màu xám..