Vương Tử Ngọc gấp cho Vĩnh Hy một miếng cá, Vĩnh Hy liếc khách sáo cám ơn, nàng cũng thuận tay gấp cho nàng cộng rau.
Trong lòng Vương Tử Ngọc lộp bộp một cái, lại là cái chiêu này.
Sau khi ăn, thái tử và Vĩnh Hy tạm biệt họ.
Ánh mắt Vương Tử Ngọc nhìn Vĩnh Hy lúc rời đi thật làm người ta chua xót.
Rõ ràng trong lòng cả hai đều có đối phương nhưng lại xem như là người không quen, không thân.
Rất nhanh cuộc săn mùa thu đã đến.
Lần này cả 3 phụ tử Vương gia đều đi, tiểu hầu gia Đường Khinh sau bữa ăn liền bị sốt đến mê man, đại phu nói do hắn ăn đồ ăn quá mặn.
Cần điều tiết thân thể, mãi đến hôm nay mới có thể khỏe lại.
Hắn liền ba chân bốn cẳng mà chạy đến Vương phủ cùng phụ thân họ đến hoàng cung.
Không thể để thái tử ở riêng cùng muội ấy được.
Nhưng hắn thật ra sẽ không nghĩ đến hắn đã ở bên nàng bao nhiêu năm qua nhưng cũng không có được cảm tình của nàng.
Tình cảm vốn là vậy, tốt không hẳn sẽ cần, Cần không hẳn sẽ tốt.
Người bản thân không thương thì dù làm bất kỳ điều gì cũng không thể làm ta cảm động.
Hoặc là có thể nói chỉ là cảm động không thể động tâm.
" Tiểu hầu gia không đi cùng hầu gia sao ? ".
Vương tướng quân vừa nhìn thấy hắn liền ân cần hỏi.
" Phụ thân tiểu điệp thân thể không khỏe, nên chỉ một mình ta đi"
Vương tướng quân cười cười, có hắn chăm sóc nữ nhi ông cũng bớt lo lắng.
Vương Hằng cũng rất vui vẻ, đã lâu hắn không được vận dụng võ công rồi, thật là ngứa ngáy tay chân mà.
Cao Thải Ngọc nhìn nữ nhi trước mặt mà lắc đầu " Nữ nhi con có thể có tiền đồ một chút không ? "
Vương Tử Ngọc bộ dáng thiếu sức sống, nàng ngáp ngắn ngáp dài " Con không tiền đồ khi nào ? ".
" Lười nói với con".
Bà xoay người ánh mắt nhu tình nhìn trượng phu " Sớm trở về ".
Vương tướng quân cũng không phụ lòng bà quyến luyến bịn rịn mà đáp " Ta biết rồi, phu nhân nàng cũng phải chăm sóc tốt bản thân "
Vương Tử Ngọc thật sự không nhìn nổi nữa, nàng tiến lên ngăn cản ở giữa đôi lão tình nhân này " Được rồi, hai vị không cần đến mức này.
Chúng ta chỉ là đi săn trong vài ngày, không phải là ra chiến trận vài năm ".
Hai phu thê đồng tâm bỏ mặc nữ nhi nhà mình, sau một hồi từ biệt bọn họ cũng đi đến hoàng cung.
Trước cổng phía Tây đã có một đoàn binh mã hùng hậu, nhìn kà choáng ngợp.
Đi theo hoàng đế có vài vị phi tầng, mỗi người đều có cổ xe ngựa riêng.
Hoàng hậu người không đi phải ở lại thay hoàng đế quán xuyến hậu cung, Người chỉ tiễn đến cổng.
Vương Tử Ngọc nhìn có chút choáng váng, chỉ là đi săn thôi không cần hoành tráng vậy đi.
Nhưng hoàng đế dẫn theo nhiều nữ nhân vậy làm gì ???
Từ xa nàng đã nhìn thấy Vĩnh Hy công chúa đang ngồi trên lưng ngựa, hôm nay nàng mặc là một thân áo giáp, nhìn thật uy phong.
Nàng nhìn đến ngẩn người, tuy nàng cũng muốn cửi ngựa nhưng phụ thân lo lắng nàng nên không đồng ý.
Vĩnh Hy từ sớm đã nhìn thấy nàng, tầm mắt cũng không dừng lại lâu.
Khuôn mặt vẫn là một bộ lạnh lùng, không dễ thân cận.
" Vương Khải ông đến rồi, thật là lề mề ".
Hoàng đế và Vương tướng quân bạn từ thở nhỏ nên ngoài việc chính sự luôn là rất thoải mái nói chuyện.
Ống liếc mắt liền nhìn thấy Vương Tử Ngọc, liền thân thiết gọi " Ngọc nhi, đã thật lâu ta không gặp, mau lại đây hoàng đế thúc thúc xem nào".
" Hoàng thượng người xem gì chứ, đây là nữ nhi của thần.
Không phải của người "
Hoàng đế hừ hừ một tiếng " Nếu Ngọc nhi lad nữ nhi của Trẫm, ắc hẳn Trẫm sẽ sủng nàng hơn ông".
Vương Tử Ngọc thật mệt mỏi, ngày còn đang thiếu ngủ đây.
Nàng cũng không cần bọn họ sủng mình, chỉ cần nhanh chóng xuất phát để nàng có thể ngủ có được không?
Hoàng hậu cũng nhìn không nổi nữa " Hoàng thượng đã không còn sớm, nên xuất phát thôi".
Sau đó đoàn người liền đi đến khu rừng phía tây, nơi này được hoàng thất chọn làm nơi săn bắn hàng năm.
Trong rừng có rất nhiều động vật lớn nhỏ, cũng có rất nhiều mãnh thú hung hãn.
Qui định hoàng gia nghiêm ngặt, theo sắp xếp nơi ở từng khu vực nam nhân và nữ nhân.
Một lần săn bắn của hoàng đế mang theo rất nhiều nhân lực vật lực.
Đây là lần thứ 2 Vương Tử Ngọc tham gia.
Nàng nhớ lần đầu là năm mình 8 hay 9 tuổi gì đó, được phụ thân nàng mang theo cùng, do Vương Hằng chỉ mới 7 tuổi nên mẫu thân không chịu để hắn đi, nàng còn nhớ Vương Hằng lúc đó trong mắt ướŧ áŧ, cái mỏ chu chu trông cực kỳ, cực kỳ tiểu nữ nhi.
Nàng đi quanh một vòng xem hoàn cảnh xung quanh, nhưng mục đích chủ yếu là xem lều của Vĩnh Hy ở đâu.
Nàng ấy hôm nay thậm chí còn không ban bố cho nàng một ánh mắt, con người này thật là nhẫn tâm mà.
Lều trại được dựng lên rất nhiều, khoảng cách mỗi lều chừng 5 bước chân.
Riêng căn lều của Vĩnh Hy được dựng cách họ một khoảng xa, hoàng đế biết nàng không thích ồn ào càng là không thích bị người làm phiền.
Lều vải có đỉnh cao hơn một trượng ( 3,5m ).
Được che chắn bằn tấm màng dài phủ đến mặt đất.
Rất rộng, trong lều có đủ tất cả đồ dùng cho công chúa nàng.
Tiểu Nguyệt đang thay Vĩnh Hy sắp xếp y phục, nàng được đặc cách cho một căn lều nhỏ bên cạnh lều của Vĩnh Hy, tiện cho nàng ấy sai bảo.
Còn các cung nữ khác phải chung lều với nhau.
" Công chúa, lần này Vương tiểu thư cũng đi, mấy năm trước muội không thấy tiểu thư ấy "
Vĩnh Hy cũng đã nghĩ đến.
Kể cả Vương Hằng cũng không có, nàng nhàn nhạt trả lời " Ta nghe thái tử nói là do nàng ấy cùng Vương Hằng cùng nhau bồi Vương phu nhân về Tô Châu thăm Cao lão gia, cho nên mới không thấy".
Nếu là có, thì làm sao hai người gặp gỡ nhau ở Tô Châu đây.
Điều này nàng nên vui hay buồn đây ?
" Công chúa, nói thật muội nhìn thấy Vương tiểu thư làm nữ nhi rất đẹp nha !!! Còn khí khái hơn lúc tiểu thư ấy làm nam nhân "
Vĩnh Hy nghĩ đến gương mặt xinh hơn hoa Lan kia thì bất giác mỉm cười.
Đúng là rất xinh đẹp, vì vậy cho nên thái tử ca ca nàng và tiểu hầu gia Đường Khinh nhất mực vì nàng ấy mà chờ đợi.
" Lều của nàng ấy ở đâu ? "
Tiểu Nguyệt xếp xong chăn quay đầu nhìn nàng " Vừa rồi muội có đi ngang, lều của tiểu thư ấy cách lều của người không xa, nằm ở phía đông".
Vĩnh Hy nghe xong im lặng không nói thêm, không xa lắm, vậy không biết tiểu Rùa con kia có bò đến không.
Vương Tử Ngọc không hề biết bản thân đã bị công chúa nhà nàng thầm gọi tiểu Nhím con, tiểu Rùa con bao nhiêu lần.
img.