Tam Công Chúa - Đại Tiểu Thư


Cao Thải Ngọc thật rất lo lắng, nữ nhi ham chơi nhà bà đã nằm trên giường suốt 2 ngày mà khong ra ngoài vui chơi rồi.

Không lẽ nó thật sự có tình cảm với tiểu hầu gia, cho nên mớ có bộ dáng như thế này.

"Nha đầu, làm sao vậy ?"
Vương Tử Ngọc vẫn vùi đầu vào trong chăn, giọng ủ rũ truyền ra "Không sao hết".

Bà vuốt vuốt lên chăn, hơi hơi thở dài "Nếu đã không có ý với hắn, sao lại khổ sở như vậy ?"
Nàng nghe thấy chợt ngồi bật dậy đôi mắt đ ỏhồng nhìn mẫu thnâ nàng "Mẫu thân, tại sao vậy, tại sao huynh ấy không thể xem con là muội muội.

Cứ nhất quyết phải đối với con là tình cảm kia, con không muốn làm huynh ấy tổn thương".

Cao Thải Ngọc lau nước mắt của nàng, thở dài nói "Cảm tình nếu có thể khoang chế, thì đâu gọi là cảm tình".

"Con đã nói rõ với hắn cũng xem như là có giao phó rõ ràng rồi đi".
"Con cứ để bản thân như vậy càng làm hắn suy nghĩ bản thân vẫn còn hy vọng".

Nàng vội lắc đầu "Không, con không muốn huynh ấy còn giữ hy vọng "
Cao Thải Ngọc đi đến bàn trang điểm, cầm đến gương nhỏ đưa đến trước mắt nàng "Con xem, tiều tụy như vậy.

Con không sợ bị người kia chê sao ?"
"Nàng sẽ không ?"
"Cũng không chắc, con người ai không yêu thích cái đẹp.

Vị kia của con cũng là một đại mũ nhân nha !".

Vương Tử Ngọc nhíu mày, tuy nàng không tin Hy Nhi là người mê đắm sắc đẹp nhưng mẫu thân nàng nói đúng, cái đẹp luôn được ưa thích hơn.

Hơn nữa chính nàng cũng rất yêu thích vẻ ngoài mỹ lệ của mình.

Nàng vội ngồi daayj mang giày xuống giường.

Cao Thải Ngọc biết kế khích tướng đã thành nhưng vẫn muốn trêu nàng một chút "Con đi đâu ?"
"Tắm rửa, trang điểm.

Sau đó xuất phủ"
"Không phải nói nàng không phải người như vậy sao ? Vậy cứ trực tiếp đến đó với bộ dạng hiện tại là được"
Nàng liếc nhìn mẫu thân, đúng là một mẫu thân xấu xa.

Nàng không trả lời mà sai người mang nước ấm vào mục giũn.

"Vương phu nhân - Cao tiểu thư con phải đi tắm mời người ra ngoài".

"Con vội gì, trên người con nơi nào ta chưa nhìn thấy.

Bây giờ còn ngượng ngùng".

Nàng vừa đẩy bà ra ngoài vừa nói "Những nơi người nhìn thấy lúc nhỏ hiện tại sẽ không giống.

Con đã có nương tử phiền người không chiếm tiện nghi ".

"Ây dza, ta cưới nương tử cho con khi nào ?"
"Con tự cưới, bây giờ người ra ngoài được rồi".

Nàng đóng cửa cài then sau đó liền đi ngâm mình.

Nàng tắm xong liền vội thay trang phục đẹp đẽ trang điểm mỹ lệ.

Vội vã một đường đi đến phủ công chúa.

_____________
Trong phòng Vĩnh Hy công chúa một hắt y nhân đang quỳ một gối cung kính tường thuật mọi chuyện.

Vĩnh Hy công chúa ngồi trên trường kỷ, trên tay đang cầm quyển tranh đồ.

Hắt y nhân nói lại tất cả mọi chuyện diễn ra ở phủ tướng quân mấy ngày nay.

Lúc nhắc đến cảnh tượng Vương Tử Ngọc ôm lấy Đường Khinh khóc nức nở, bàn tay cần sách của nàng liền siết chặt, hơi thở cũng lộ ra khí lạnh.

Hắt y nhân cảm thấy lạnh toàn thân, báo cáo xong liền lui ra ngoài.

Vĩnh Hy công chúa đặt sách trên tay xuống bàn trà, nàng mở cửa sổ ở phòng ra, gương mặt lạnh lẽo.

{ Vương Tử Ngọc nàng thật giỏi, vừa rời khỏi thϊếp lại ôm tên nam nhân khác mà khóc.

Đã bảo ngoại trừ thϊếp không cho phép thân mật với bất kỳ ai, vậy mà nàng lại không nghe.

Để xem thϊếp trị màng thế nào}.

Vương Tử Ngọc đang đi thì chợt hắt xì một cái, lạ thật trời mùa xuân cũng đâu lạnh.

Lấc đầu bỏ qua vội cất bước nhanh về nơi có người trong lòng nàng.

Nhưng điều làm nàng bất ngờ là nơi nàng có thể tùy ý đi vào bây giờ lại bị lính canh ngăn trước cửa.

"Các ngươi không nhận ra ta là ai sao ?"
"Vương tiểu thư thứ lỗi.

Tam công chúa có lệnh không cho phép tiểu thư vào phủ".

Vương Tử Ngọc nhíu mày, là đang giở trò gì đây.

Hy Nhi nành sao lại hạ lệnh như vậy.

Còn đang thắc mắc thì phía sau truyền đến một giọng nói.

"Thuộc hạ tham kiến Vương tiểu thư".

Giọng nam nhân có chút ẻo lả, hắn đang mặc y phục thường dân.

Nàng quay đầu, tuy hắn mặc đồ nam tử nhưng n àngvẫn nhận ra là một thái giám.

"Người tìm ta ?"
Tên thái giám nhìn qua không giống những tên thái giám thông thường, tuy giọng nói cũng không khác nhưng trông hắn hình như là biết võ công.

Hắn đi đến mang tử trong ngực ra một lệnh bài đưa cho nàng, nói nhỏ với nàng "Chủ tử của thuộc hạ muốn gặp tiểu thư ?"
Vương Tử Ngọc nhìn lệnh bài, trên đó khắc một chữ Kim bằng vàng, nhận ra đó là kim bài của hoàng thượng.

Nàng nhìn hắn, rồi xoay người nhìn cửa lớn phủ công chúa, sau đó gật đầu đi theo tên nọ.

Bên bờ sông một bóng dáng thẳng tắp đứng đó.

Dù không mặc long bào nhưng uy nghiêm phát ra từ người không thể che lấp.

Nàng đi đến cuối người hành lễ.

Người nọ xoay người, trên mặt là nụ cười từ ái "Ngọc nhi sao lại đa lễ rồi.

Mau đến đây cạnh ta".

"Hoàng thượng, hôm nay sao người lại có nhã hứng xuất cung.

Lại còn mang ít tùy tùng như vậy ?"
Hoàng đế cười cười, cùng nàng hướng mắt ra sông "Ta không muốn gây chú ý, cũng không muốn để bon họ làm phiền".

Tùy tùng đứng cách hai người họ một khoảng rất xa.

"Người tìm Ngọc nhi là có chuyện muốn nói ?! "
"Vẫn thích thẳng thắn như vậy.

Trẫm rất thích tính cách này của con".

Vương Tử Ngọc mỉm cười, ngài ấy tìm rêng nàng đến đây còn cho tùy tùng đứng cách xa như vậy, không có huyện muốn nói chẳng lẽ là muốn ngắm cảnh cùng nàng.

"Ngọc nhi, con có biết tình cảm mà thái tử dành cho con ?"
Lại đến, nành biết, biết rất rõ.

Thái tử Vĩnh Hiên và Đường Khinh.

Tình cảm của người nào nàng cũng rất rõ.

Chỉ là với bọn họ nàng đều xem là ca ca mà yêu quý, không hề có ý khác.

Tại sao cứ phải bắt nàng nói thẳng để làm tổn thương họ kia chứ ?!
"Ngọc nhi biết"
Hoàng đế nhìn nàng khẽ cười "Ngọc nhi có muốn làm thái tử phi, sao này con sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ, dưới một người trên vạn người ".

Vương Tử Ngọc nhìn ngài ấy đáp trả một nụ cười "Không muốn".

Hoàng đế khá bất ngờ "Vì sao ? Thái tử không tốt hay sao ?"
Nàng lắc đầu "Thái tử rất tốt, nhưng con không thích ngài ấy"
"Càng không thích ngôi vị mà ngài vừa nói.

Không thích chiếc lồng vàng son kia, con chỉ muốn bình bình phàm phàm làm một tiểu thường dân".

"Ha ha, là nữ nhi của Vương đại tướng quân, là tiểu bá vương kinh thành làm sao có thể là tiểu thường dân được đây ?"
"Trẫm bảo đảm, sau này khi con vào cung sẽ không để bất kỳ kẻ nào ức hϊếp con.

Sẽ để con được tự do "
Vương Tử Ngọc nhìn người đứng đầu thiên hạ trước mắt, lời hứa của ngài ấy nói được sẽ làm được.

"Ngài nghĩ những vị phi tầng yếu đuối kia có thể ức hϊếp được con ? Ngài không sợ nếu con vào cung thì hoàng cung của người sẽ không một ngày yên sao ?"
"Nhưng mà hoàng đế thúc thúc, hoàng cung kia của người dù có rộng lớn, uy nga tráng lệ đến đâu cũng không tự do và rộng lớn bằng thiên hạ này được ".

"Tử Ngọc chỉ mong sống một cuộc sống là chính mình, không muốn ép buộc bản thân"
"Con không có tình cảm với thái tử sao ?"
Nàng mỉm cười, nụ cười chua xót như đối với Đường Khinh "Có, bọn con lớn lên cùng nhau, con xem huynh ấy như ca ca mà yêu mến"
"Còn nữa thúc thúc, Ngọc nhi hiểu điều ngài suy tư.

Vậy người có thể chấp thuận một yêu cầu của con không?"
"Là gì ? Ngọc nhi cứ nói "
Nàng cười một nụ cười mang chút giảo hoạt "Con vẫn muốn làm con dâu của người.

Tuy nhiên người con muốn thành thân phải do con lựa chọn "
"Người chẳng phải muốn binh quyền trong tay phụ thân con toàn lực phụ trợ thái tử sao ? Người yên tâm Vương gia quân lòng trung thành là tuyệt đối".

Hoàng đế nghe xong chợt bật cười thật lớn "Vương Tử Ngọc, con và hụ thân con rất giống nhau.

Hắn cũng đã nói với ta những lời y vậy.

Vương gia các người quả không hổ là trung quân".

"Được.

Trẫm ở nơi này đồng ý với con, chấp thuận Vương Tử Ngọc con làm con dâu Lý gia ta".

Vương Tử Ngọc cười cười tạ ơn "Con còn muốn đi gặp thái tử.

Hoàng đế thúc thúc người đi di phục xuất tuần vui vẻ nha !!! ".

Hoàng đê nhìn theo bóng dáng nàng dần xa, nử tử này chỉ sợ sự thông minh không kém gì tam công chúa của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui