Tam Công Chúa Kiêu Ngạo Và Tứ Hoàng Tử Đào Hoa

Chiếc xe Limous dừng trước chân một ngọn núi, anh em nó mở cửa xe
bước lên. Đi một đoạn dốc không quá xa, bên dưới gốc cây cổ thụ to lớn.
Kai quỳ xuống, khuôn mặt lạnh lẽo nhìn vào nấm mồ trước mắt, trong đầu
tự nói chuyện.

- Mẹ. Con xin lỗi vì giờ mới tới thăm
mẹ. Mẹ có trách con không mẹ? Khì, mà cũng tại mẹ hết đấy, mẹ thích Việt Nam làm gì chứ? Con không thể đến thăm mẹ thường xuyên được ngay cả
khi con cùng bầu trời với mẹ. Hãy thứ lỗi cho con thưa mẹ. Con đã không
bảo vệ được Dakie như mẹ nói. Em ấy vẫn sống tốt, em ấy có ba mẹ mới
nhưng vẫn rất nhớ mẹ. Còn cả con bé mà mẹ yêu thương nhất kia nữa. Mẹ mở mắt ra mà nhìn nó càng lớn càng không ngoan đi mẹ. Mẹ hãy tỉnh dậy mà
dạy dỗ nó đi. Con bất lực rồi

mẹ. Con không thể làm gì cả.

Bàn tay anh siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi lên, kìm nén nỗi uất hận và cơn đau đang nổi lên ngự trị trái tim mình.

Nó vẫn đứng cạnh anh, một mực không quỳ xuống, khoanh tay trước ngực nhìn ra ngoài, gió đêm lồng lộng thổi tung tóc nó.

- Mẹ. Mọi thứ sẽ quay về quỹ đạo của nó thôi.

- Con cũng mệt mỏi rồi… và con nghĩ nên dừng lại. Xin lỗi vì con không thể ở bên mẹ, Con phải về Pháp…. Mẹ… tạm biệt.

……………………

Hai ngày sau.

- Em nhìn Hà Nội lần cuối đi. Xem có thực đẹp bằng Paris không? – Anh vừa lái xe vừa khẽ hỏi.

Nó ngồi chống tay lên thành xe, nhìn ra bên ngoài, cũng chỉ cười nhẹ đáp
lại. Hôm nay là ngày nó cảm thấy nhẹ nhõm như trút bỏ được tất cả. Dì ta bị tụi nó đánh hết đường lui, kinh tế liên tiếp bị chặn từ chi nhánh
đến trụ sở chính , mọi gốc rễ ở các nước cũng tan tành không còn gì. Hai đứa con của dì ta bị đem làm thú vui ở đấu trường run sợ đấu với thú
dữ, vừa kiếm được tiền vừa nhìn cảnh họ run rẩy thích mắt. Cứ lần lượt
từng trò vui bày ra, anh em nó kiếm được một khoản không nhỏ. Dì ta được thả từ trên máy bay xuống , một phút sau, hai quả bom cùng nhau thả
xuống khiến tan xương nát thịt. Gia tộc cũng nhờ có ông nó và gia tộc
của Kelly ra tay giúp đỡ mà cũng khiến gia tộc của chồng dì ta điêu đứng không yên. Không hiểu sao , mẹ nó cũng dứt khoát tuyệt tình loại trừ dì ta khỏi danh sách gia tộc làm việc hoàn thành thuận lợi hơn cả. Hai
ngày mọi thứ đã trở về quỹ đạo của nó. Nó đang trên đường đến sân bay,
một chuyến bay vào TP Hồ Chí Minh, thăm chi nhánh bên đó, đồng ý bữa cơm với một số ông to, bà lớn, đầu não Chính Phủ rồi sẽ lập tức quay về
Pháp.

---- Trên đường tới Sân bay Tân Sơn Nhất ---

Ngồi trên ô tô đến sân bay về Pháp, anh và nó xem qua bảng thống kê, tài
liệu và báo cáo về hoạt động của chi nhánh ở Hà Nội và Hồ Chí Minh.

-Ở Hồ Chí Minh hoạt động kinh tế sôi nổi hơn hẳn. Có thể thấy rõ qua bảng
thống kê này – Anh ngồi cạnh nó ở ghế sau đưa hai bảng thống kê cho nó.
Nó nhíu mày xem qua gật gù.

-Thị hiếu ở đây cũng tốt hơn. Nhu cầu tiêu dùng cao hơn – Nó giọng lãnh đạm nói.

-Em về Pháp rồi có định tiếp tục tiếp quản tập đoàn không? – Anh nhìn nó hỏi.

-Em sẽ chuyển sang Nhật Bản hoặc Trung Quốc tiếp quản thị trường Châu Á.

-À – Anh à một tiếng dài rồi khóe miệng cong lên thích thú - Chắc lại sang Nhật Bản nhiều hơn rồi

- Anh thật là … - Nó bật cười đấm mạnh vào người anh.

- Hà Hà anh nói trúng tim đen phải không? – Anh cũng cười lớn nhìn bộ mặt giận dỗi của nó, kéo nó vào lòng mình.

Nó không nói gì chỉ lườm anh một cái. Bỗng anh sững người, anh định nói
cho nó về việc của Ken thì sao nhưng anh lại thở dài, gượng cười. Anh
tốt nhất không nên xen vào cứ để tự nhiên, anh nhớ đến câu nói tối qua
của Thiên ở Bar Thiên Ưng.

- Kai, không phải anh chưa nói với chú. Ngay từ đầu, anh đã không thích Phong rồi, nhìn tình cảm
hai đứa như vậy, nó khó lắm mới vui vẻ được. Chả lẽ anh lại xen vào cắt
đứt, để nó cứ đâm mình vào bóng tối của 3,4 năm trước. Nên anh nghe chú, để hai đứa với nhau. Nhưng chú nói cho anh biết, bây giờ Dakie và nó
quay về rồi. Chú nhìn nó với

Dakie đi, Teka, Teki cũng nói chỉ có một ngày ở Nhật Bản mà nó đã hạnh phúc chưa từng có trong mấy năm nay.
Với Phong chỉ là nhất thời mà thôi và cũng chỉ là THAY THẾ thôi. Chú
hiểu ý anh chứ?

- Trước nay, mọi việc anh nghe theo
chú. Còn việc này TUYỆT ĐỐI không. Phong căn bản không thể so sánh với
Dakie. Chú hãy nhớ lại đi, nhớ lại đi. Những năm qua Dakie nó đã thế
nào? Nó đã CHỊU ĐỰNG như thế nào? Hãy để mọi thứ tự nhiên.

- Chú cứ về Pháp lo việc tập đoàn của cha chú và chú đi. Một tháng nữa, anh sang tiếp quản công việc ở Châu Âu, gặp chú sau.

- Thiếu gia, tiểu thư. Đã đến nơi rồi ạ - Tài xế cẩn trọng, lễ phép nói.
Kai bị đứt mạch suy nghĩ, gật đầu, trở về khuôn mặt không chút cảm xúc,
mở cửa xuống xe. Một hàng vệ sĩ theo sau anh em nó khiến gây không sự
chú ý của mọi người.

-Chuyến bay đi Paris lúc 7h30
ngày xx tháng x chuẩn bị cất cánh… - Tiếng loa thông báo vang lên càng
thúc giục anh nó vào trong. Bất giác nó quay lại phía sau như tìm kiếm
một ai đó. Anh cũng tinh ý nhìn theo thấy ánh mắt thất vọng, đượm buồn
của nó anh liền hiểu ra.

- Sao thế em?


Nó chỉ lắc đầu nhẹ. Nó không nhìn người đó đâu cả. Chỉ có dòng người xa lạ lần lượt qua lại. Đông đúc, tấp nập vậy mà sao nó thấy trống vắng quá.

-Đi thôi - Giọng nó trĩu xuống, tiếp tục đi về phía máy bay.

Kai nắm chặt tay không ngừng nguyền rủa. “ Thằng điên này đâu rồi, rõ ràng hôm qua nói rồi mà.”

-Chúng tôi xin nhắc lại, chuyến bay đi Paris lúc 7h30 ngày xx tháng x chuẩn bị cất cánh.

- Thiếu gia, tiểu thư. Chúng ta đi hướng này.

- Thiếu gia, tiểu thư, mời người lên máy bay.

Đôi chân nó cũng vô thức bước đi thì bất chợt một bàn tay kéo nó lại. Cảm
nhận hơi ấm từ bàn tay ấy, tim nó như reo lên. Nó quay lại nhìn khuôn
mặt ấy đầy mệt mỏi, hốc hác mà tim khẽ nhói. Kia là ai thế? Ai đã bỏ cả
lòng tự trọng của một thằng con trai để làm người thay thế? Ai đã luôn
bên nó, ai đã bảo vệ nó những ngày qua. Ai đã dạy nó vượt qua nỗi đau
khi Dakie bỏ đi. Ai cũng cướp đi nụ hôn đầu của nó. Là ai thế?

-Chúng ta nói chuyện đi. - Hắn siết chặt tay nó, giọng buồn bã nói.

Nó đã mong như thế nào bàn tay ấy giữ nó lại, nó đã chờ đợi thế nào nhưng nó chỉ buông một câu rồi rút tay ra.

-Có duyên sẽ gặp lại.

Nó quay người vào trong máy bay như mọi thứ xung quanh hắn như sụp đổ. Một màu đen bao trùm thế giới trong hắn. Trái tim hắn tan nát, vỡ vụn. Đau
quá, đau quá... Không được. KHông được…. Hắn sắp ngã khụy mất rồi. Hắn
chạy, chỉ biết lao đầu chạy, chạy thật nhanh, trốn chạy nó. Đúng, hắn
hèn nhát đấy, hắn không dám đối mặt. Hắn lại tự chế giễu mình, đúng rồi, hắn chỉ là người thay thế thôi sao hắn cứ ngộ nhận thế.

----- Phòng của hắn ----

Mọi khi buồn hắn sẽ vào Bar đập phá tơi bời nhưng giờ hắn chả còn sức lực
nữa rồi, người hắn như xác không hồn. Nỗi đau lan ra , thấu đến tận
xương tủy. Hắn ôm mặt ngồi ở góc tường.

Khuôn mặt hắn
không có chút cảm xúc nào nhìn vô định, bỗng khóe mi cay cay, một giọt
lê trào ra thê lương, đau quá, hắn đau quá. Không kìm nén được, hắn
khóc….

Tối qua, sau khi kết thúc nhiệm vụ, hắn nghe Kai nói sẽ
quay trở về Pháp. Hắn đã kìm nén mọi thứ, hắn đến biệt thự Adelia để tạm biệt Kai, hẹn gặp lại ở lễ đính hôn của Kay và Sammy thì chỉ thấy 6 vệ
sĩ ngoài cổng nói anh đã đi đến Bar Thiên Ưng không có nhà. Hắn bước vào trong thì thấy mọi thứ trống trơn, không hề có bất ki quản gia, người
hầu nào, chỉ thấy nó đang cầm ly nước lọc bước từ trong bếp ra. Hai
người ngập ngừng một lúc, nó gọi tên hắn, hắn không muốn mình ngã gục,
không muốn yếu mềm trước mặt nó, nên không để cho nó nói tiếp. Hắn đã ôm nó lần cuối và chấp nhận buông tay. Hắn hiểu thân phận của mình. Cảm
giác bị bỏ rơi lần nữa ngự trị trái tim hắn. Cả đêm qua hắn không hề
chợp mắt. Cứ nghĩ hoài, chạy hoài theo những quá khứ. Những biểu cảm của nó dù rất ít nhưng hắn vẫn nhớ rất rõ.

-Anh có biến đi không thì bảo?

-Đồ ảo tưởng, biến thái.

-Về phòng anh ngay đi.

-Tôi đói.

-Tôi thích thế. Sao nào?

Tất cả mọi thứ về nó, hắn như khắc trong não mình, vòng tay ấm áp của nó ôm hắn từ đằng sau, nụ cười của nó khi chấp nhận hắn làm người thay thế,
mái tóc mềm mại của nó. Hắn điên mất, hắn điên thật rồi. Sáng hắn đã đến sớm trước nó 1 tiếng, hắn đã muốn giữ nó lại, hắn còn nhìn rõ từng bước chân nó bước từ ô tô vào sân bay. Khi nhìn thấy nó quay đầu lại, hắn
mới ngộ nhận nó tìm hắn, hắn giữ nó lại, thì nó lại vô tình như thế. Quả thực, hắn quên mất mình đã buông tay.

Đắng quá, cổ họng hắn mặn đắng, lồng ngực đau nhói, chua xót. Tim hắn tựa như ngàn mũi kim đâm vào không thương tiếc.

Cho anh được khóc nếu phúc chốc anh yếu lòng.

Cho anh được ôm lấy kí ức xưa vụng về khi bên em ,anh nói cười.

Ngại ngùng khi anh sẽ mãi yêu mình em.

………

*Cạch*

- Cậu chủ, em mang đồ ăn đến cho cậu. – Mi Lan tươi cười mở cửa bước vào
thì thấy dáng vẻ cô độc của Kin, hai tay xỏ vào túi, đôi mắt nặng trĩu
nhìn ra bầu trời ngoài kia bỗng sững người.

- Cậu chủ, em … em xin lỗi… em quên .. gõ..cửa – Mi Lan cúi đầu rốt rít.

Kin không nói gì chỉ nhẹ nhàng quay người lại, đôi mắt nặng trĩu, ưu sầu.
Người con gái đó đi rồi, đó là tình yêu đầu của cậu. Mà nhỉ, hờ có mình
cậu yêu cô ấy thôi. Cô ấy chẳng thèm để ý cậu. Đó là người to gan dám
làm cậu mất mặt, dám phớt lờ sự quan tâm từ cậu. Giữa cậu và cô ấy không có kỉ niệm gì chắc sẽ sớm quên thôi. Cậu tự nhủ bản thân, người con gái ấy đã khiến cậu từ cái nhìn đầu tiên đã đắm đuối, cậu sẽ quên. Cậu chả
có gì ngoài hình bóng của nó. Cậu cũng biết có người còn đang đau khổ
hơn

cậu.


-Em mang đồ ăn lên cho cậu. Em .. em ra ngoài ngay đây ạ - Mi Lan cúi người nhẹ nhàng để đồ ăn lên bàn, rón rén ra ngoài

-Ra ngoài đi - Cậu thở dài mệt mỏi, não nề nói.

-Vâng- Mi Lan cũng buồn theo, cúi đầu ra ngoài. Nhìn hình bóng nhỏ bé ấy, cậu
muốn ôm chặt lại nhưng sợ mình gọi nhầm tên nó như khi cậu hôn Kelly nên đành kêu cô ra ngoài. Cậu ngồi phịch xuống ghế, cầm diện thoại, mở hộp
tin nháp thì thấy nhiều đến hoa cả mắt mà chỉ gửi cho một số. Ngày nào
cũng viết đi viết lại, viết xong lại lưu Nháp.

Đến lúc cậu từ bỏ rồi, cậu xóa sạch tất cả, thẫn thờ nhìn hộp thư rỗng. Bỗng, màn hình hiện lên cuộc gọi đến.

- Alo.

- Có lẽ tớ sẽ quay về Nhật Bản - Giọng Ken từ đầu dây bên kia vang lên, nói thẳng vào vấn đề.

-Vì chuyện của Jasmin à?

-Cậu nghĩ sao thì cho là vậy đi. –Ken mệt mỏi lên tiếng

-Ừ- Kin trầm giọng.

Hai bên im lặng một lúc, không ai chịu tắt máy.

-Bố tớ vừa gọi điện, tớ sắp 18 tuổi rồi, phải quay về gánh vác công việc
thay. Hơn nữa ….. - Hắn lại im lặng rồi hít một hơi nói – Hơn nữa ở Việt Nam không còn gì cho tớ luyến tiếc rồi - Hắn cười nhạt nhẽo.

-Kay và Sammy sang Pháp chuẩn bị lễ đính hôn. Kelly,Jasmin, Kai cũng về nước. Tớ cũng đến lúc phải đi rồi.

-Không luyến tiếc tớ sao? - Cậu gượng cười, giở giọng chêu chọc, dù sao lâu lắm, hắn mới nói nhiều và tâm sự với cậu.

-Không phải trụ sở chính của bố cậu ở bên Anh. Cậu cũng sắp sang rồi à?

-Ừ, đúng là vậy. Tớ còn vài việc cần thu xếp nữa thôi.

-Khì - Hắn cười phì - Vậy là mỗi người một ngả rồi nhỉ? À đâu, là tớ phải nói mấy người cứ vui vẻ bên châu Âu đi mới đúng

- Ha ha - Cậu bật cười thành tiếng - Một chuyến bay vèo là tới thôi mà.

-Ừ. Vậy có gì liên lạc sau.

-Ừ. Giữ gìn sức khỏe. Đừng nghĩ nhiều.

-Được rồi. Cúp nhé. - Hắn nói xong liền cúp máy.

Cậu không cầm nổi điện thoại mà rơi tõm xuống đất. “ Mỗi người một ngả”
Phì, biết đùa thật. Sớm muộn cũng tương phùng thôi. Cậu chưa định thần
lại thì có người gõ cửa.

-Vào đi.

-Vâng, em vào nhé. – Mi Lan hớn hở mở cửa, trên tay là một đĩa thức ăn.

-Không phải vừa mang lên sao? -Cậu nhíu mày nhìn đĩa thức ăn trên bàn.

-Không đâu, cái này là em tự làm cho cậu đó. Cậu mau mau ăn đi, ngon lắm đấy.
Là e tự làm, em tự làm đó nha – Mi Lan cười tươi hết cỡ, khuôn mặt rạng
ngời chạy tới chỗ

cậu.

-Cậu chủ, Cậu chủ, cậu
mau ăn đi nào. Em đút cho cậu nhé. – Mi Lan không cần biết cậu đồng ý
không, cứ tự nhiên cười và đút cho cậu.

- Cậu chủ, em đút cho cậu. Cậu a đi nào. – Cô làm mặt cún con kêu cậu mở miệng.

Cậu ngớ người một lúc rồi phì cười trước trò trẻ con của cô.

-Không phải tôi đuổi em rồi sao?

- Cậu chủ buồn tác động rất chi mạnh mẽ tới em đó – Cô vờ làm vẻ nghiêm trọng nhìn cậu.

-Tại sao?

-Em là người hầu riêng của cậu mà. Cậu buồn chắc chắn quản gia sẽ đổ tội
cho em gây chuyện. Cậu có biết em chỉ lương là 600 triệu thôi không? –
Cô giở trò, chu môi như oan ức lắm.

-Vậy hả? Ít thế thôi sao? - Cậu cũng giả vờ ngạc nhiên hùa theo cô.

-Dạ đúng đó. Cậu thương em , em ăn hết chỗ này đi. Em tự học tự làm đó.

-Tôi không thương em đâu. - Cậu nín cười, vô tình nói.

- Òa Òa , cậu chủ vô tình quá đi – Cô không ngại ngần đóng kịch cùng cậu, khóc lớn.

-Nào, cậu chủ, ăn đi mà… - Cô đưa thìa bánh kem vào miệng cậu. Vị ngọt ngọt,

xốp xốp tan đều trong miệng cậu. Cậu thích thú nhưng vẫn vờ vịt.

-Sao tệ quá vậy?

-Không phải tâm trạng cậu tệ rồi đổ thừa cho em chứ? – Cô ngoảnh mặt đi chỗ khác giận dỗi.

- Ha ha - cậu cứ nhìn bộ mặt đáng yêu của cô mà cười – Em đúng là tài ranh thật đấy - Cậu nhéo mũi cô đầy cưng chiều.

- Aaa … cậu chủ đẹp trai mà xấu tính quá đi iiiii – Cô mỉm cười hạnh phúc, kéo dài chữ điii chêu tức cậu.

-Em còn dám….. - Cậu nhìn cô đe dọa.

-Ha ha ha .. cậu chủ, em biết lỗi rồi ha ha – Cô liên tục xua tay phân bua rồi cười rạng rỡ.

Cậu nhìn cô một lúc, người con gái liệu có thể xoa dịu nỗi đau trong cậu hay không?

-À, đúng rồi cậu chủ. – Cô ngồi nhìn cậu ăn hết gần đĩa bánh mê mẩn, cách
cậu cầm dao cắt bánh thôi mà cũng tao nhã, đưa bánh vào miệng mà cũng
tinh tế, bất chợt lên tiếng.

-Gì thế? - Cậu không nhìn cô , hờ hững hỏi.

-Em .. em .. em có thẻ - Cô ngại ngùng khó nói

-Lúc này còn mạnh miệng lắm mà.

-Nhưng em .. em – cô nhăn mặt đáng thương nhìn cậu. Thấy cô khó xử, cậu đặt
dĩa xuống, lau miệng, nhìn cô như chờ đợi câu trả lời.

-Nói đi - Cậu đột nhiên kéo cô vào lòng mình làm tim cô nhảy dựng ra ngoài,
mặt cậu kề sát mặt cô càng khiến tim cô đập dữ dội, mặt đỏ ửng lên, ấp a ấp úng như gà móc tóc.

-Cậu…. cậu….. cậu chủ

-Sao? - Mặt cậu vẫn không biểu cảm gì, lãnh đạm hỏi.

-Em có thể…. Có thể - Cô mếu máo nói không thành lời. Cậu lại được đà đè cô lên giường. Mặt cô càng méo xệch, cậu đang tra tấn cô đầy à? Thế này
làm sao cô dám nói.

-Cậu đừng hành động để em nói hết câu được không? – Cô nhắm tịt mắt hét lên.

-Hành động gì? - Cậu giả ngây giả ngô hỏi.

-Cậu đừng giả vờ nữa – Cô nhăn mặt, toàn thân cứng đờ, không dám cử động

-Tôi thực không biết - Giọng cậu không nóng không lạnh nói làm cô muốn xịt
khói. Sao có thể thản nhiên, lạnh lùng như không có gì thế. –Em nói đi.

- Em muốn đến bệnh viện thăm mẹ - Cô không dám nhìn cậu, lí nhí nói. Cô
nợ cậu quá nhiều rồi, giờ còn đòi hỏi thật là vô lý nhưng cô đã không
đến thăm mẹ một tuần rồi.

-Ừ. Nếu em muốn - Cậu bình thản đáp rồi cắn tai cô.

Cô chưa hết vui sướng nói cậu chủ thật tốt bụng bao dung thì giờ cô xin
rút lại. Cậu chủ xấu tính, là người xấu tính nhất cô từng gặp.

-AAAA … Cậu tha cho em đi – Cô hét lên rồi định bật dậy chạy thì lại bị cậu kéo lại.

Bỗng nhiên, cánh cửa mở tung ra, quản gia hốt hoảng chạy vào, thấy cô và cậu đang nằm trên giường thì hết sức bàng hoàng không kém phần tức giận,
chỉ muốn băm vằm cô ra.

-Gì thế? - Cậu lạnh lùng, nhàn nhạt hỏi.

-Xin lỗi cậu chủ. Tôi nghe tiếng hét nên vội vàng lên. - Quản gia chỉnh lại
hình tượng, cúi đầu xin lỗi nhưng hỏa giận vẫn không huyên giảm. Cô thì
đang tức đến muốn đâm

đầu vào tường chết hoặc cho cô cái lỗ nào
để chui đi.Chắc chẳn hôm nay cô thảm rồi. Ếch chết tại miệng mà, trời
ơi, miệng cô kêu to quá giờ hại cô rồi.

-Rồi sao?- Cậu vẫn thờ ơ, lạnh nhạt nói. Tay vẫn giữ chặt người cô, nằm đè lên cô.

-Cậu chủ xin thứ lỗi nhưng… nhưng … - Quản gia ái ngại nhìn cậu.

-Chuyện gì? - Cậu lại giả ngô không quan tâm.

-Sao người hầu lại nằm trên giường cậu chủ ạ?

Cô nhìn cậu như van xin , nài nỉ, hãy rủ lòng thương công cô làm bánh cho
cậu lúc nãy mà nói lời ý đẹp chút đi nếu không cô sẽ bêu mặt lắm đấy.
Đôi mắt cô long lanh đầy hy vọng, cậu thì vô tình liếc một cái rồi thản
nhiên nói.

-Cô ta quyến rũ tôi.

HẢ?

QUYẾN RŨ?

ĐOÀNG ĐOÀNG.

XẸT XẸT.

Như sét đánh ngang tai, cả thế giới sụp đổ. Cô nhìn quản gia như muốn giải
thích, quản gia quản gia, ông hiểu lầm rồi. Là hiểu lầm. Tôi tuyệt đối
không quyến rũ cậu ấy. Tôi không có mà.

-Cô… - Quản gia nghiến răng ken két chỉ tay vào mặt cô.

-Không phải, không phải mà. Tôi không có quyền rũ cậu ấy. Tôi còn làm đồ ăn
cho cậu ấy mà. Tôi không … - Cô nhảy dựng lên, rối rít giải thích.

-Không nói nhiều. Mau theo tôi - Quản gia gằn giọng, 10 phần 10 phần tức giận muốn xé thịt, lột da cô.

-Quản gia, tôi không có mà – Cô khóc không ra nước mắt.


-Mau lên - Quản gia bước đến lôi xộc cô đi không thương đi.

-Quản gia. Tin tôi đi mà. Tin tôi đi.

Quản gia không nói đi, túm chặt cô, kéo ra ngoài xử tội. Trước khi đi, cô
còn tưởng cậu chủ nói đó là cậu nói đùa thôi. Ai ngờ đến khi cô ra
ngoài, cửa sắp đóng lại, cô vẫn còn nhìn thấy cậu nhàn nhã nằm trên
giường, giương bộ mặt đó nhìn cô.

-CẬU CHỦ LÀ ĐỒ XÁU XA. ĐỒ ĐÁNG CHẾT.- Cô không cam tâm hét lên.

-Láo toét. Dám nói cậu chủ thế. Tôi sẽ dạy dỗ cô. Mau lên - Quản gia quay phắt lại, trợn mắt đe dọa.

-Aaa quản gia, quản gia … - Cô thê thảm vừa bị lôi đi vừa kêu.

………………….

-Sammy, em thích không? – Kay đưa ra trước mặt nhỏ một chiếc vòng cô bằng bạc,
trên mặt hình bán nguyệt có vài viên kim cương lấp lánh tạo thành khiến
người xem không thể rời mắt.

-Cái gì thế?- Sammy cười tươi ngạc nhiên nhưng vẫn vờ hỏi anh.

-Tặng cho em đấy- Kay ngồi phịch xuống ôm eo nhỏ mỉm cười dịu dàng.

-Anh mua làm gì? Em có đủ rồi mà. – Nhỏ vừa cười vừa lườm anh.

-Anh đâu mua đâu- Kay nhún vai làm bộ nai tơ thản nhiên.

-Cái gì? – Nhỏ bị anh chọc quê nhăn mặt.

-Anh nói thật đấy tiểu thư. Anh không mua. – Kay vừa nói vừa ôm chặt nhỏ ngồi vào lòng mình.

-Vậy ở đâu ra? – Nhỏ khó hiểu, nhìn anh tra khảo.

-Có người tặng em.

-Ai tặng?

Kay vẫn im lặng, cọ mũi vào nhỏ., cố tình chêu ghẹo nhỏ.

-Này, trả lời em đi - Nhỏ đẩy anh ra, tiếp tục hỏi.

-Được rồi, được rồi. Mẹ anh tặng em đấy.

-Hả? Thật sao?- Nhỏ ngạc nhiên ngắm lại sợi dây chuyền. -Lần trước mẹ anh tặng em vật gia truyền rồi mà.

-Hừm, thế mới tức chứ, mẹ anh một câu là em, hai câu là em. Nhờ có em, mà anh bị đá rồi – Kay vờ làm giọng giận dỗi.

- Ha ha , anh đang ghen với em đấy à? - Nhỏ bật cười nhìn anh.

-Anh thèm ghen với con gái sao? – Kay vẫn không chịu nhận, giả bộ nam tử.

-Anh còn không nhận đi.

-Vì anh đâu có.

-Còn dám bảo không có – Sammy giơ nanh múa vuốt trước mặt anh.

-Ha ha ha anh biết rồi anh biết rồi, anh ghen với em lắm đấy. – Nhìn bộ dạng của nhỏ, Kay phì cười.

-Em cũng ghen tỵ với anh - Nhỏ đột nhiên xịu mặt xuống.

-Hả?Sao thế? – Kay chớp mắt liên tục vờ đáng yêu hỏi.

-Thì người yêu anh tốt hơn người em đó- Nhỏ chu môi làm bộ tủi thân. Kay nhíu mày rồi đột nhiên hiểu ra.

-À, À em giỏi lắm Trần Thảo Tiên. Ý em là anh không tốt bằng em chứ gì? Em đứng lại cho anh.

-Ha ha có giỏi thì anh bắt đi. Đến đây này.

- Em đợi đấy. Anh sẽ bắt được em cho xem.

………………….

---- Trên máy bay ----

Nó chống tay nhìn ra ngoài cửa, đôi mắt lơ đễnh ưu buồn.

-Em tệ lắm phải không?

-Ồ, chuyện của Ken hả? – Anh đặt ly trà xuống, vờ không rõ nhìn nó như vậy, anh cũng biết là nó thế nào rồi.

Nó im lặng..

-À , vấn đề đó – Anh trầm ngâm một lúc rồi gật gù - Cứ thuận theo tự nhiên đi. Em không tệ đâu.

Đột nhiên, anh ngạc nhiên, sững người. Nó hét lên

-ANH NÓI DỐI.ANH NÓI DỐI. EM THỰC SỰ RẤT TỆ. RẤT TỆ. LÚC CẦN THÌ BÊN NGƯỜI
TA, LÚC KHÔNG CẦN THÌ BỎ ĐI, KỆ NGƯỜI TA RỒI TÌM KIẾM HẠNH PHÚC CỦA
MÌNH. Nó giận dữ quay mặt về phía anh, đôi mắt nhòe lệ, ướt đẫm ẩn chứa
nỗi khổ sở khi phải lựa chọn.

-Không sao đâu. Không sao đâu. Ken nó sẽ hiểu thôi mà – Anh cũng buồn theo, tâm trạng rối bời, ôm nó vào lòng, dỗ dành.

-ANH LÀ THẰNG TỒI. TẤT CẢ LÀ TẠI ANH. TẠI ANH HÔM ĐÓ ĐÃ BÀY MƯU VÀO RỪNG –
Nó càng khóc lớn khi được dỗ dành, vừa khóc vừa đấm vào ngực anh.

-Ừ, anh là kẻ tồi – Kai cười chua chát. Vì lúc đó anh hề không biết Dakie
sẽ quay về mà em. Nó nói nó chấp nhận nghe theo dì ta, nó cũng mệt mỏi
chẳng khác gì em. Anh cũng không muốn em lăn theo vết xe đổ của anh nữa. Anh muốn tìm hạnh phúc mới cho em gái mình thì có gì sai? Anh đâu biết
mọi chuyện như thế này. Chính anh. một tay anh đã hại cả em gái mình lẫn bạn thân của mình. Ừ em nói đúng Jasmin. Anh là kẻ tồi. Xin lỗi em.

Anh vừa nhủ thầm lòng mình, vừa cố nuốt thứ gì đắng ngắt ở cổ họng, càng ôm chặt nó hơn. Anh là kẻ tồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận