Trần Tiểu Thiên dừng tay một lát, sau đó lại đặt đũa xuống rồi lấy một con cua cách đó không xa, vừa cười vừa nói:- Con ăn cua vậy.Thành chủ thấy vậy vội vàng ngăn lại mà khuyên nhủ:- Cua có tính hàn, có công dụng lưu thông khí huyết làm tan máu bầm, con cũng không thể ăn được.Đôi lông mày của Trần Tiểu Thiên nhướng cao lên:- Thế món gà cay kia chắc là con ăn được ha.Nói xong Trần Tiểu Thiên vui vẻ lấy đũa gắp gà cay lại bị thành chủ ấn đũa trả về.- Đang mang bầu không được ăn cay.Thành chủ tận tình khuyên nhủ, sau đó quay sang lệnh cho Tang Kỳ:- Ai bưng lên thế, mang xuống ngay đi.Vừa dứt lời thì người hầu đã bê các món ngon mỹ vị đi, lúc này trên bàn chỉ còn lại vài đĩa rau xanh cải thìa mấy thứ.Trần Tiểu Thiên vội vàng định đứng dậy ngăn cản hòng lấy lại mấy đĩa đồ ăn, nàng buồn bã hô lên:- Đừng, đừng, đừng mà.Nhưng từ trước tới nay Tang Kỳ chỉ nghe lệnh thành chủ, thành chủ đã quyết thì tất nhiên ông phất tay cho người hầu bưng đi thẳng.Trần Tiểu Thiên sốt ruột ngóng theo, kéo hai tay áo lên để thuận tiện cầm lại đĩa thì vô tình để lộ ra chấm thủ cung sa tròn trịa trên cánh tay.Trong khi nàng chưa hề phát hiện ra, còn đang buồn rầu nhìn từng món mỹ thực ngon lành bị cất đi thì thành chủ và Tang Kỳ ở bên cạnh đã nhìn thấy rõ chấm tròn màu đỏ son đó, trong nháy mắt sắc mặt họ đã biến đổi.Vẻ mặt Tang Kỳ kinh hãi chỉ chấm chu sa trên cánh tay Trần Tiểu Thiên mà nói:- Tam công chúa, chấm đỏ này, ngài..Trần Tiểu Thiên quay đầu lại phát hiện ra Thành chủ và Tang Kỳ đều đang nhìn mình, sau đó nàng cúi xuống nhìn vết đỏ trên tay mà khó hiểu hỏi:- Sao vậy, vết này có gì hay mà xem chứ!Trần Tiểu Thiên vừa kéo tay áo xuống vừa đáp lời.Tang Kỳ mở to đôi mắt nhìn, sợ hãi nói:- Tam công chúa, thủ cung sa của ngài vẫn còn ạ.Trần Tiểu Thiên vẫn chưa kịp hiểu ra, vẻ mặt khó hiểu nhắc lại:- Thủ cung sa à?Nhưng chỉ trong chốc lát, Trần Tiểu Thiên đã bừng tỉnh nhớ ra ý nghĩa của thủ cung sa, lấy tay che đi thủ cung sa trên tay mình, vừa xoay người qua một bên mà lòng rối như tơ vò.Trong lòng nàng thầm than "thôi thế là xong rồi" còn trên đầu tưởng tượng ra một vạn con qua đen bay qua.Thủ cung sa à, ta thân là quận chúa tôn quý của thành Hoa Viên trọng vọng nữ tử, còn phải điểm mấy thứ thủ cung sa như này thật là không được, khi về phải sửa lại logic trong kịch bản mới được.Trần Tiểu Thiên không nhịn được nhìn lại thủ cung sa nhưng rất nhanh mặt nàng bỗng biến sắc.Được lắm, tính tình Trần Tiểu Thiên háo sắc cỡ nào sao vẫn còn thủ cung sa được.
Lẽ nào nàng ta đi uống rượu chốn kỹ viện nhưng vẫn còn giữ gìn bản thân mình.
Hay là nàng chưa đủ mười tám tuổi nên trong kịch bản chưa thể..
cho nên đến nay vẫn còn là..Nghĩ vậy, Trần Tiểu Thiên hít sâu một hơi, còn vui vẻ sờ lên thủ cung sa trên cánh tay mình, cười khan đáp:- Không ngờ tới có chuyện vui này.Thành chủ thấy thế liền trừng mắt, tay đập bàn một cái, nổi giận đùng đùng chỉ vào bụng của Trần Tiểu Thiên:- Ta lại muốn hỏi con, chuyện vui của con chui từ đâu ra đấy.Lúc này Trần Tiểu Thiên mới nhớ ra việc giả mang bầu nên vội che đi bụng mình và sững sờ.- Tin vui à? Đúng vậy, thủ cung sa của con vẫn còn thì tin vui từ đâu ra nhỉ?Trần Tiểu Thiên sững sờ đáp.
Nàng không biết giải thích thế nào nên gấp đến độ trán rịn đầy mồ hôi.Thấy thành chủ càng ngày càng giận dữ, Tang Kỳ lo lắng nói:- Công chúa, ngài thế này, ài..Nhìn bộ dạng chột dạ lúc này của Trần Tiểu Thiên, thành chủ sao không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ.
Ngay sau đó bà phẫn nộ vung tay gạt sạch một bàn đồ ăn rơi xuống đất, tiếng bát đĩa bị vỡ nát vang lên loảng xoảng.Tang Kỳ và những người hầu trong phòng liền vội vàng quỳ xuống, cả đám run rẩy không dám mở miệng nói năng gì.Trần Tiểu Thiên thấy thế thì chân mềm nhũn cũng quỳ xuống theo.Thành chủ phẫn nộ chỉ đầu ngón tay đang giận run vào Trần Tiểu Thiên, gân xanh trên trán mơ hồ hằn lên, quát:- Con vì một tên tù nhân mà đem chuyện con nối dõi ra đùa bỡn.
Con thật quá phụ lòng kỳ vọng của ta rồi, con không biết nặng nhẹ, đánh mất thể diện.Trần Tiểu Thiên tự biết bản thân đã gây họa liền cúi đầu không dám lên tiếng mà bày ra dáng vẻ đáng thương.Thành chủ tức giận đi qua đi đi lại:- Lẽ nào lại như thế được, Hàn Thước đâu rồi?Trần Tiểu Thiên khẩn trương quỳ sụp xuống, nàng lê đầu gối từng bước về phía Thành chủ:- Mẫu thân bớt giận, đừng tổn thương người vô tội ạ.Nói xong Trần Tiểu Thiên nháy mắt nhìn Tang Kỳ xin sự giúp đỡ.Tang Kỳ cũng lo lắng thay Trần Tiểu Thiên, thấy tình cảnh trước mắt chỉ có thể bất lực, nôn nóng giục nàng:- Tam công chúa nhanh giải thích đi ạ, ngài làm vậy là vì sao chứ?Trần Tiểu Thiên tựa như đang cân nhắc trong lòng.
Nàng làm sao biết là vì sao được.
Rõ ràng lúc trước nàng còn đang gõ chữ trên máy tính, ai biết được thoáng chốc đã xuyên vào kịch bản do mình viết, còn gặp phải đống phiền toái này chứ.Hàn Thước là nam chính, nếu hắn gặp chuyện thì ai biết được thế giới này sẽ ra sao.
Nàng nếu là nữ chính thì đâu phải phiền phức thế này.Nhưng lát sau, trong đầu Trần Tiểu Thiên đột nhiên lóe ra ý hay.Lời của Tang Kỳ đã cảnh tỉnh Trần Tiểu Thiên, con ngươi của nàng đảo một vòng, đã nghĩ xong xuôi liền ôm lấy đùi của thành chủ.Nàng vừa lau nước mắt vốn không hề có vừa nghẹn ngào nói:- Bởi vì nữ nhi thương hắn ạ.
Con và hắn vừa gặp đã yêu thương sâu đậm.
Mẫu thân, không có Hàn Thước thì con không thể sống nổi ạ.
Ngài thành toàn cho con đi, hãy tha cho Hàn Thước đừng bắt bớ hắn mà..Trần Tiểu Thiên bày ra cử chỉ khoa trương, trong lúc diễn thì mắt nàng còn đảo qua gương đồng nhìn nét mặt của mình để điều chỉnh vẻ điềm đạm đáng yêu cho phù hợp, song lại ngước lên nhìn thành chủ vừa khóc vừa lay chân của bà.Thành chủ thấy vậy lại càng tiếc hận.
Rất lâu sau bà mới hít sâu một hơi, giống như nghĩ thông suốt rồi mà đáp:- Con, con..
được rồi, con mà có thể hiểu được thì con đã không còn là Trần Thiên Thiên nữa.
Coi chừng cho kỹ tên đàn ông của con, chỉ cần hắn gây chuyện thì ta sẽ không giữ lại cái mạng rách của hắn đâu.
Cả con nữa, cẩn thận ta sẽ trừng phạt nốt đấy.Nghe xong lời này của thành chủ, Trần Tiểu Thiên mới thở phào một cái.Dù thế nào cũng đã bịp bợm qua được một vòng..
Nàng mừng rỡ vội đáp:- Cảm ơn mẫu thân.Nói xong Trần Tiểu Thiên chọn đúng lúc mà xin cáo lui.Đợi sau khi nàng đi rồi, thành chủ ngồi lên nhuyễn tháp mà day trán, Tang Kỳ bưng một chén trà nóng cho bà.Nhìn trên bàn trà vẫn còn bày mũ với giày thêu hình hổ của trẻ con, bà bất đắc dĩ thở dài một tiếng.Tang Kỳ vội vàng an ủi thành chủ, nhỏ giọng nói:- Cứ giữ lại những đồ này, không sớm thì muộn sẽ dùng tới ạ, thành chủ ngài đừng lo lắng.Tâm tư của thành chủ như nào, sao ông không hiểu chứ.
Hiện nay thân thể của thành chủ ngày càng suy yếu tất nhiên mong mỏi có cháu gái để bế bồng, nhưng hết lần này tới lần khác Tam công chúa..
ài..- Chỉ mong là vậy.Thành chủ phất tay, Tang Kỳ mang các thứ đó đi.- Thành chủ..Thành chủ đưa tay áp lên trán mình, chậm rãi nói:- Tang Kỳ, ông về đi.Tang Kỳ nghe thấy không khỏi ngẩng đầu thoáng nhìn thành chủ, nhưng cuối cùng không nói gì nữa mà cung kính lui ra.Đợi sau khi Tang Kỳ đi thì thành chủ thở dài một hơi, trong ánh mắt càng thâm trầm lại có thêm vài phần bất đắc dĩ.- Thiên Thiên....