Trần Tiểu Thiên nổi giận đùng đùng bước đến, ngồi ngay trước mặt Hàn Thước, không nghĩ ngợi gì liền nói:- Xin hỏi Hàn thiếu quân có từng nghe qua câu "nhân vô tín bất lập, nghiệp vô tín bất hưng, quốc vô tín tắc suy".
Chúng ta làm người có phải nên nói chuyện tín nghĩa, rõ ràng huynh nhận lời mời, làm sao có thể hãm hại kẻ khác.Nói xong nàng liền giơ tay chỉ vào chính mình.
Hàn Thước hố nàng, thiếu chút nữa khiến nàng thê thảm.
Nếu nàng không lật ngược thế cuộc tất sẽ ghi ngược ba chữ Trần Tiểu Thiên này.Vẻ mặt của Hàn Thước tràn đầy vui vẻ, ngón tay thon dài trắng nõn, thờ ơ miết trên mặt bàn, hỏi:- Chuyện công chúa nói đến là chuyện sông hộ thành à?Trần Tiểu Thiên cười lạnh đáp:- Hoặc là huynh đừng đi, đi rồi còn cố ý lượn lờ dẫn dụ ta lên thuyền, suýt nữa bị úp sọt, thật quá đáng lắm rồi đấy.Hàn Thước hừ nhẹ một tiếng, trào phúng nói:- Trái lại công chúa thật thẳng thắn thành thật.
Như vậy thì xin hỏi, đêm nay Hàn mỗ thiếu chút nữa bị người mưu hại, chuyện này có phải do công chúa gây ra hay không?Nghe thấy câu hỏi của Hàn Thước, Trần Tiểu Thiên tức đến bật dậy:- Ta tính kế huynh hả? Huynh có biết ta lo lắng cho huynh bao nhiêu hay không.
Ta nghe người ta nói đêm nay Nhị tỷ muốn bắt mật thám thành Huyền Hổ, vì vậy ta mới đến định giải vây cho huynh, ai biết bị huynh chơi ngược lại.Hàn Thước nghe vậy vẫn chỉ cười nhạt, tiếp lời:- Sao công chúa có thể khẳng định nhị quận chúa muốn bắt Hàn mỗ hửm?Trần Tiểu Thiên nghe xong thì sửng sốt, chớp mắt nhưng trong tích tắc chưa kịp nghĩ ra lý do giải thích.Trần Tiểu Thiên nói năng chính nghĩa hùng hồn đáp:- Ta nào có khẳng định chứ, ta chỉ là lo sợ, vạn nhất là huynh đấy.
Ta đi đến thì có thể phòng bị trước sẽ tránh được tai họa.Hàn Thước liếc mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, rõ ràng không hề tin lời nói của Trần Tiểu Thiên, hắn cười xùy mà nói:- Nói như vậy thì chẳng những công chúa không hãm hại Hàn mỗ mà ngược lại còn cứu giúp Hàn mỗ hửm?Hắn vừa dứt lời thì Trần Tiểu Thiên giơ tay ôm ngực mình, giả bộ cực kỳ bi thương vì người hoài nghi, duỗi ngón tay run rẩy chỉ thẳng vào Hàn Thước mà nói:- Hàn thiếu quân, huynh không xứng với tâm sức vất vả của ta.Hàn Thước là ai chứ, làm sao không nhìn ra hành động khoa trương của Trần Tiểu Thiên được.Hắn suy nghĩ một hồi mới chậm rãi bước lại gần Trần Tiểu Thiên, khẽ cười hỏi:- Thật sự như thế à?Trần Tiểu Thiên chột dạ trong tích tắc, nhấc chân muốn lùi lại phía sau.
Hàn Thước nắm lấy cổ tay của nàng, nhanh chóng nói:- Đừng nhúc nhích.Hai người sáp lại gần nhau khiến nàng sửng sốt đờ người đứng một chỗ.Lúc này Hàn Thước chỉ cách nàng một khoảng nhỏ, bỗng nhìn thấy vết thương trên cổ Trần Tiểu Thiên.
Hắn kinh ngạc hỏi:- Nàng bị thương à?Trần Tiểu Thiên tỉnh táo lại, vội vàng che lấy cổ mình, trong mắt ngấn nước vừa ra vẻ đáng thương vừa nói:- Đúng vậy, ta vì cứu huynh mà bị thương đấy, đau quá..Hàn Thước đứng dậy, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Trần Tiểu Thiên, trong mắt hiện lên vẻ hoài nghi vừa nhíu mày mà hỏi thẳng:- Công chúa rốt cuộc vì sao lại như vậy?Trần Tiểu Thiên vỗ ngực mình, hùng hồn đáp:- Bởi vì ta coi huynh là người nhà.
Thiếu quân có thể cũng coi ta là người nhà được hay không, có yêu cầu gì cứ nói, ta nhất định sẽ tận sức giúp huynh, mặc huynh phân công.Nghe lời nói của Trần Tiểu Thiên khiến Hàn Thước hoài nghi hỏi:- Công chúa vì sao dốc lòng dốc sức vì Hàn mỗ như vậy?Trần Tiểu Thiên nghiêm túc đáp:- Bởi vì ta muốn huynh được vui vẻ.Hàn Thước nghe xong thì ngây ngẩn cả người, lông mày hơi nhíu, lặp lại lời nói lần nữa:- Để ta..
để ta vui vẻ à?Trần Tiểu Thiên ngả ngớn vỗ bờ vai của Hàn Thước.
Trong tích tắc khi tay nàng chạm vào hắn, Hàn Thước mới cảnh giác lui về sau một bước.Trần Tiểu Thiên lúng túng cười, sau đó liền nói:- Nói nhiều vô ích, ta sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh, dùng ta rất thuận tiện lại không dính người, đảm bảo huynh hài lòng, để chết đi sẽ rất đáng tiếc đấy.Trần Tiểu Thiên nói xong liền nghĩ sợ mà vuốt ngực một cái, nói tiếp:- Nhị tỷ rất đáng sợ may mà hôm nay huynh không đến, ta về trước uống chén canh sâm an dưỡng một chút, thiếu quân cũng nên nghỉ ngơi sớm.Trần Tiểu Thiên xoay người đi rời đi.Đợi đến khi nàng rời đi hẳn, Hàn Thước mới sờ lên vai mình, nơi bị nàng vỗ, có chút xúc động dâng lên mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nàng, thật lâu không nói.Nhìn Trần Tiểu Thiên và Tử Nhuệ đã đi xa, Bạch Cập có điều băn khoăn liền hỏi:- Thiếu quân, ngài tin tưởng Tam công chúa không ạ?Hàn Thước nở nụ cười, gật đầu đáp:- Tin.Thấy Hàn Thước đáp không chút lưỡng lự như vậy, Bạch Cập kinh ngạc nói:- Nhưng sao thuộc hạ cảm thấy do chính Tam công chúa dàn ra cái bẫy này vậy ạ, bình thường ngài ấy tùy hứng hỉ nộ vô thường, nói xằng hoang đường.Hàn Thước chậm rãi vuốt cằm mình, vừa cười vừa đáp:- Đó là bởi vì tâm tư của nàng đơn thuần, có thể lấy được ống trúc liên lạc bí mật rồi nhét tin bản đồ canh phòng thế này sao có thể là Trần Thiên Thiên vô dụng được.
Ngược lại nhị quận chúa tới bắt mật thám, tâm tư kín đáo, hẳn là do cô ta lập bẫy.Bạch Cập nhíu mày hỏi:- Nhị quận chúa hại chúng ta để hai thành trở mặt, từ đó lập công.
Còn Tam công chúa vì sao lại cứu chúng ta, có phải cũng có mưu đồ gì không ạ?Hàn Thước nghe vậy hơi ngừng một chút, rồi khẽ gật đầu.
Hắn tựa như nghĩ tới điều gì đó thì ẩn ý nói:- Đúng vậy.Bạch Cập kinh hãi không nhịn được mở bừng đôi mắt, khiếp sợ hỏi:- Lẽ nào, ngài ấy biết thực lực mạnh mẽ của thành Huyền Hổ chúng ta có thể tùy thời công chiếm thành Hoa Viên ạ?Hàn Thước nghe xong chỉ lắc đầu.
Bạch Cập lại tiếp tục đưa ra giả thuyết:- Lẽ nào, ngài ấy biết thành Huyền Hổ tích trữ ngân lượng dồi dào, con dân giàu có và đông đúc ạ.Hàn Thước tiếp tục lắc đầu.
Bạch Cập mở miệng lần nữa đoán:- Không vì binh lực, không vì tiền tài..
vậy thì có ý đồ gì được chứ?Hàn Thước tựa như suy nghĩ, một hồi sau mới nghiêm túc đáp:- Có ý đồ với ta.Bạch Cập ngây ngẩn cả người, hiển nhiên không hiểu ý của Hàn Thước, mãi nửa ngày mới lên tiếng:- Ha ha..Hàn Thước đã có dự liệu trong lòng mà đáp:- Cô gái này, chung tình với ta.Bạch Cập:- Sao ạ?Hàn Thước vẫy tay gọi Bạch Cập ngồi trước bàn, ngón tay hắn điểm trong chén trà mà Trần Tiểu Thiên vừa uống, ngón tay dính nước vẽ lung tung trên mặt bàn.- Ngày ấy khi ngựa của nàng chấn kinh, ta ra mặt giúp đỡ, nàng liền có tình ý với ta nên ép hôn giữa đường.Hàn Thước thờ ơ đáp.
Bạch Cập không dám tin mà hỏi lại:- Nhưng mà đêm đại hôn hôm đó ngài ấy là người hại ngài phải vào tù.Hàn Thước lại lắc đầu nói tiếp:- Nhưng nàng lại hy sinh danh tiết mà nói dối mình mang thai để cứu ta.- Ở Giáo phường ty, ngài ấy còn nhục nhã ngài trước mặt mọi người.Hàn Thước giải thích:- Nhưng sau đó nàng liền hối hận, ôn nhu cẩn thận đi xin lỗi ta.Nói xong, Hàn Thước lâm vào trầm tư nhớ lại tình cảnh ngày đó.Nhìn vẻ mặt Hàn Thước đang tự tin mỉm cười, Bạch Cập bỗng thấy không ổn, vội vàng nói:- Thiếu quân, mặc dù Tam công chúa có ý với ngài, nhưng chỉ là kẻ vô dụng, không tài không đức, thanh danh kém cỏi, làm gì có trợ lực gì cho chúng ta?.