Tiên sinh Ất nói:- Tuyệt đối không thể lấy Long cốt chữa bệnh cho người ta đâu.Tiên sinh Bính khuyên nhủ:- Các đời thành chủ đều chưa từng có tiền lệ như vậy.Trần Tiểu Thiên không chùn bước mà đáp:- Ta nói có thể thì có thể.
Đừng quên ta là Tam công chúa không sợ trời không sợ đất.Các tiên sinh bị dọa sợ, liên tục khẩn cầu:- Xin công chúa nghĩ lại ạ.Trần Tiểu Thiên mặc kệ mà híp mắt cầm lấy chuối tiêu hỏi ba người:- Các người biết cách ăn chuối tiêu thế nào không?Tiên sinh giáp bị ánh mắt ác ý của Trần Tiểu Thiên lườm qua, cả người sợ tới mức run rẩy một hồi, mới run run mở miệng đáp:- Lột vỏ rồi ăn ạ.- Không sai, lần này ta nhất định phải lột một lớp da của hắn.
Đấu với biên kịch à, xem ta đùa bỡn thế nào nhé.Trần Tiểu Thiên vừa lột vỏ chuối vừa nói.Nàng cắn một miếng lớn, vừa nuốt vừa suy nghĩ, trong đôi mắt lộ ra sự quyết tâm sắt đá.Không phải là Long cốt thôi à.Long cốt.* * *Sau ba khắc thời gian tại từ đường, giọng nói đột ngột cao vút của quan tế tự đang sợ hãi vang lên:- Bí bảo long cốt, có nó có Hoa Viên.
Bí bảo long cốt, có nó có Hoa Viên.Trần Tiểu Thiên đứng ở cửa ra vào, lấy tay bịt tai lại nói:- Ôi, câm miệng lại, phiền chết được.Trong sảnh, Trần Tiểu Thiên dẫn Tử Nhuệ vào bên trong Từ đường trống trải.Vài quan tế tự theo sau lưng Trần Tiểu Thiên, bên ngoài từ đường là thị vệ trấn thủ của phủ Nguyệt Ly.Vẻ mặt quan tế tự đầy thiết tha mà dập đập không ngừng nói:- Tam công chúa, Long cốt là bảo vật thành Hoa Viên do nhiều thế hệ truyền tiếp, không phải thành chủ hoặc thiếu thành chủ thì không thể động vào ạ.Nàng không thèm để ý lời lải nhải cằn nhằn bốn phía, mà lẩm bẩm nói:- Ta vốn ghi Long cốt giấu ở đây nhưng hình dáng nó thế nào nhỉ, giấu cụ thể chỗ nào đây?Các quan tế tự đầu đầy mồ hôi, thất kinh nhìn Trần Tiểu Thiên:- Long cốt không ở chỗ này của chúng tôi đâu ạ.Trần Tiểu Thiên không tin, bĩu môi khinh miệt một cái liền nói:- Đừng giả vờ, đừng cho rằng ta không biết, Long cốt giấu ở trong từ đường này.Quan tế tự kinh ngạc, trong lòng âm thầm suy nghĩ: Đến chuyện này thành chủ cũng nói với ngài à, chưa thi thiếu thành chủ mà đã có dự định hết rồi ư?Trần Tiểu Thiên bắt đầu đi lục tung mọi chỗ, ném các đồ vật khác sang một bên:- Long cốt đâu rồi?Đám quan tế tự đi theo sau Trần Tiểu Thiên cầu khẩn:- Xin công chúa đừng tìm nữa ạ.Mọi người không dám ngăn cản Trần Tiểu Thiên, chỉ đành lo lắng đi theo sau nàng.Nàng lấy ra một cây gậy mà nhìn, quay đầu hỏi đám người phía sau:- Là cái này à?Mọi người không lên tiếng.Trần Tiểu Thiên thấy vậy thì giả vờ định bẻ gãy cây gậy, đám quan tế tự không có phản ứng gì.- Xem ra là không phải rồi.Nàng trả lại cây gậy về chỗ cũ rồi lại tiếp tục tìm kiếm.Đầu quan tế tự đầy mồ hôi, cố gắng lấy dũng khí bước đến khuyên nhủ Trần Tiểu Thiên:- Tam công chúa xin nghĩ lại, Long cốt là bảo vật trấn thành của Hoa Viên, động vào nó cần phải dâng hương, thỉnh ty Thiên thai xem ngày giờ tốt, rồi cần thành chủ đích thân ra mặt trước quần thần quan lại chứng kiến mới được ạ.Trần Tiểu Thiên tựa như không nghe lọt chữ nào, lại tìm thấy một chiếc gậy khác mà tự hỏi:- Là cái này à?Quan tế tự đón tiếp cây gậy thứ hai, nói lảng tránh đi:- Nếu không có lệnh Thành chủ thì ty Thiên thai sẽ không đo đạc, kẻ động chạm sẽ mang tội chết đó ạ.Trần Tiểu Thiên moi ra cây gậy thứ ba, nhướng mày hỏi:- Cũng không phải cái này phải không.Thấy mọi người không có phản ứng gì, nàng lại vứt cây gậy đó sang một bên mà tiếp tục tìm kiếm, còn đám người cứ theo sát đằng sau.Lúc này Trần Tiểu Thiên lấy ra một chiếc hộp quý liền hưng phấn mở ra thấy bên trong có một viên châu sáng bóng.Nàng hiếu kỳ giơ lên trước mặt mà híp mắt quan sát.Trong chốc lát tất cả mọi người hít vào một ngụm khí lạnh.
Trần Tiểu Thiên tiếp tục dò hỏi:- Đây là cái gì vậy?Quan tế tự đứng đầu giơ tay áo lên xoa mồ hôi lạnh trên trán, rồi run rẩy đáp:- Đó là xá lợi của thái tổ mẫu phu nhân thoái vị rồi xuất gia tọa hóa thành ạ.Nghe được câu này khiến Trần Tiểu Thiên bỗng rùng mình một cái, vội vàng thả lại xá lợi vào hộp, khép cái nắp xong cung kính đặt lại chỗ cũ.- Làm phiền thái tổ rồi ạ, vãn bối chỉ vô tình mạo phạm, vô tình thôi ạ.Nàng cung kính lùi về phía sau, không ngờ lại va trúng vào tủ trưng bày, lúc này có một cái hộp mở ra, chỉ thấy một chiếc thái quan rơi xuống, nàng tranh thủ đón đỡ nhưng kết quả trang sức trên mũ quan đều rơi ra.Thấy cảnh này khiến ba quan viên giữ kho nháy mắt hôn mê bất tỉnh.Quan tế tự khóc không ra nước mắt mà bước đến nói:- Tam công chúa, đây thái quan của thành chủ đời thứ nhất người lập ra Hoa Viên từng dùng ạ, cái thế vô song.Trần Tiểu Thiên chớp đôi mắt vô tội đáp:- Ta cũng không cố ý, ta giúp cô gắn vào là được rồi hả?Nói xong nàng nhặt trang sức của thái quan lên, dùng sức ấn mạnh vào chỗ nhưng do ấn quá mạnh nên trân châu lại rớt xuống.Ba quan giữ kho thấy vậy lại bất tỉnh lần nữa.Nàng lúng túng lấy cái hộp cất thái quan đã vỡ đặt lại chỗ cũ, ngoài ý muốn thấy được chiếc hộp kỳ quái màu đỏ đằng sau đó.- Đây là gì vậy?Trần Tiểu Thiên vừa lấy hộp vào tay thì mọi người đồng thời quỳ rạp xuống, đồng loạt cả kinh hô lên:- Tam công chúa.Trần Tiểu Thiên liền hiểu ra đúng là đồ mình cần, thoáng chốc vui vẻ hô:- Chính là nó, Long cốt đây rồi.Mọi người thấy vậy liền khóc vang muốn đoạt lại Long cốt.
Trong khi đó đội thị vệ đã bước tới ngăn đám quan tế tự lại.- Trời diệt Hoa Viên rồi.Quan tế tự kêu lên thảm thiết ròi chỉ vào mũi Trần Tiểu Thiên mắng:- Gửi một kẻ thế này vào bụng thành chủ, hôm nay ta chết thế này coi như tuẫn chức rồi.Quan tế tự khóc lóc om sòm đòi đâm đầu vào cột.Trần Tiểu Thiên thấy vậy vội vàng chỉ huy thị vệ:- Ngăn cô ấy lại ngay, mau đi đi.Mọi người đồng loạt ngăn lại quan tế tự còn cô ta thì liều mạng giãy giụa.Quan tế tự trừng mắt giận dữ quát Trần Tiểu Thiên:- Hôm nay ta không chết ở đây, nhất định sẽ bẩm báo việc này với thành chủ.Trần Tiểu Thiên thấy vậy toát mồ hôi, lệnh cho thị vệ:- Mau giữ chặt cửa không cho cô ta đi báo tin, tranh thủ thời gian chuồn thôi.Tử Nhuệ phái người trấn giữ cửa canh gác từ đường.Quan tế tự trong đó bi phẫn la lên:- Chẳng trách có tin đồn nói Tam công chúa không thể thành đại sự.Trần Tiểu Thiên cầm lấy Long Cốt vừa đáp lại:- Ta không cần trọng dụng gì cả, ai muốn làm thành chủ thì cứ đi mà làm.* * *Ban đêm trong phòng bếp phủ Nguyệt Ly.Trần Tiểu Thiên quẳng Long cốt trước mặt đầu bếp mà vang lên một tiếng "đùng".Đầu bếp khó hiểu nhìn Tử Nhuệ.
Tử Nhuệ quay đầu hỏi Trần Tiểu Thiên:- Tam công chúa, Long cốt đã tìm được, tiếp theo làm gì nữa ạ.Trần Tiểu Thiên sờ cằm suy nghĩ, sau đó chỉ vào Long cốt mà quả quyết nói:- Đem đi hầm cách thủy.Vừa nói xong thì mọi người đồng loạt quỳ xuống, còn đầu bếp hôn mê bất tỉnh tại chỗ.Mọi người hâm mộ liếc nhìn đầu bếp đã ngớt đi, đồng thời cầu xin liên tục:- Công chúa tha mạng..