[Tầm Công Ký] Lương Thê Hiền Phụ

Vân Thiền Yến cau mày, chịu đựng cơn đau đầu mở mắt ra, đập vào mắt là ánh nắng mặt trời chiếu xuống nóc nhà, Vân Thiền Yến lắc lắc đầu đánh giá xung quanh, phát hiện đây là một căn phòng cũ kỹ đổ nát, trong phòng còn có một cái bàn đã gãy một chân cùng với mấy cái ghế nhỏ cũ nát, bên cạnh giường còn có một rương quần áo, nhưng nhìn qua cũng rất sạch sẽ.

Vân Thiền Yến choáng váng nặng nề, khi tỉnh khi mê, chuyện rất nhiều năm về trước đều hiện về trong đầu….

Đúng rồi, hắn bị thê tử Chương Sở Kha của mình phản bội, liên lụy phụ mẫu huynh muội chôn cùng, đến cuối cùng, hắn quỳ trước linh đường, sau đó cả người chìm trong biển lửa.

Trước khi chết, hắn phát thệ cho dù có làm cô hồn dã quỷ cũng phải đuổi giết Chương Sở Kha và tên tiểu nhân đoàn lãng kia đến cùng, hắn chết một chút cũng không cam tâm!

Nhưng mà, hiện tại là sao đây? Hắn đang ở trong một căn nhà đổ nát, xung quanh không có ai, nếu nói đây là âm ti địa phủ thì chắc chắn hoàn toàn không đúng, chẳng lẽ là tá thi hoàn hồn?

Hắn lập tức đưa tay lên sờ mặt mình, cảm xúc từ đầu ngón tay truyền tới vô cùng quen thuộc, mặc dù không nhìn thấy rõ diện mạo của mình, nhưng hắn tin chắc đây chính là gương mặt của mình.

“A…” Đầu đột nhiên nhói đau, Vân Thiền Yến không khỏi đưa tay ra ôm lấy đầu mình, dường như trong đầu hắn có cái gì đó đang đánh nhau vậy.

Đang lúc hắn đau sắp ngất đi, thì ngoài cửa có một nam nhân trung niên tiến vào, thấy hắn đã tỉnh, liền để dụng cụ trên tay xuống, vội vàng chạy tới bên giường, hơi cúi người đỡ vai hắn, hỏi han: “Công tử, ngươi làm sao vậy?”

Cơn đau lui dần, Vân Thiền Yến buông đầu ra, nghi hoặc nhìn người nam nhân kia, “Ông là…”

“Ta là ngư dân đánh bắt cá trên biển, hôm qua thả lưới vô tình gặp được công tử đang bám vào thanh gỗ, trôi dạt giữa biển lớn, cho nên mới vớt công tử lên đưa về nhà, bây giờ ngươi tỉnh lại là tốt rồi.”

Ngư dân? Hình như từ rất rất lâu trước kia chuyện này đã từng xảy ra, hắn nhớ trong một lần theo thuyền đi buôn ở phương Bắc, vô tình gặp phải hải tặc, hắn liều mình nhảy xuống biển cầu thoát thân, vốn tưởng sẽ chết, nhưng sau cùng lại được một ngư dân cứu sống, sau đó hắn để lại tất cả số bạc trên người báo đáp ơn cứu mạng cho ngư dân, rồi rời đi trong ngày.

Vốn trong thiên hạ đều có sản nghiệp của Vân gia, cho nên hắn không lo lắng chuyện không có lộ phí, vì vậy ngày hôm sau rất nhanh hắn đã về tới thành Trương Dương. Thế nhưng từ sau lần đó, hắn đối với biển cả có một sự sợ hãi vô hình, cho nên về sau cũng không theo thuyền đi buôn nữa, mà chuyện này lại giao cho Đoàn lãng đi làm…


Vân Thiền Yến nhắm chặt hai mắt, hít một hơi thật sâu.

Vậy ra? Hắn đã trùng sinh, trở về thời gian mọi thứ chưa kịp bắt đầu, mà hắn dạo một vòng từ quỷ môn quan trở về, kế tiếp sẽ tiếp quản gia sản, thành gia lập thất…

Ha ha ha ha…. Đây là ông trời đã nghe thấu ước nguyện của hắn sao? Nếu ông trời đã cho hắn cơ hội làm lại lần nữa, vậy tất nhiên hắn không thể tiếp tục đi vào vết xe đổ của kiếp trước, những người đã từng hại hắn, hắn muốn từng bước từng bước chậm rãi tính sổ, những đồ vật vốn là thuộc về hắn, hắn cũng muốn đoạt lại, còn có cả… Nợ nần của chúng ta nữa, Kha nhi!

Ngay sau khi đã lên toàn bộ kế hoạch ở trong đầu, Vân Thiền Yến lập tức làm y theo đời trước, nhanh chóng trở về Vân gia, dọc đường đi, hắn ghé qua các sản nghiệp lớn của kiểm tra lại tất cả, quả nhiên ngay từ lúc này đã xảy ra vấn đề. 

Thật không ngờ tên tiểu nhân vong ơn bội nghĩa Đoàn Lãng kia đã xuống tay với Vân gia của bọn họ từ sớm như vậy, đúng là đáng chết mà!

Hắn ta vốn dĩ chỉ là một khất cái lưu lạc đầu đường, ngay lúc sắp đói chết được phụ thân hắn cứu mạng, không ngờ hắn không những không nhớ ơn, mà còn lấy oán báo ân, hãm hại toàn bộ Vân gia chết không nhắm mắt như vậy, đời này sống lại, hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ!

“Lão gia, thiếu gia đã về rồi, thiếu gia đã về rồi!”

Khi Vân Thiền Yến trở về đến trước cổng lớn Vân phủ, tiểu tư vội vàng nhanh chân chạy vào báo tin, đủ để thấy trong thời gian hắn mất tích, toàn gia đã lo lắng đến mức nào, dĩ nhiên, không bao gồm đôi dâm phu gian phu kia.

Vân lão gia Vân phu nhân nghe tin đại nhi tử trở về liền nhanh chân ra đón, Vân phu nhân ôm đại nhi tử khóc nức nở, luôn miệng nói: “Về là tốt rồi, cảm tạ trời phật, cảm tạ trời phật.”

Vân lão gia cũng vỗ vỗ bả vai hắn, nghẹn ngào, “Đại nạn không chết ắt có hậu phúc, từ nay về sau con cứ phát triển sản nghiệp ở đất liền, chuyện đi buôn gì đó, cứ để Tiểu Lãng làm thay đi.”

Vân Thiền Yến nghe ông nói xong, liếc mắt nhìn Đoàn lãng đang khom người đứng ở bên cạnh, trong mắt đều là sự căm hận đến tận xương tủy, lại nhìn qua thiếu niên đứng yên lặng ở một bên, trong lòng càng thêm khinh bỉ, có lẽ bây giờ hai tên tiện nhân này đã bắt đầu cấu kết với nhau rồi, còn làm ra vẻ trung tâm sao? Tìm chết!


Thu hồi vẻ lạnh lẽo trong đáy mắt, Vân Thiền Yến quay sang, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt, nói với Vân lão gia, “Sao thế được, con thân là trưởng tử Vân gia, sản nghiệp nên tự tay quản lý, sao có thể để kẻ khác đi làm, như vậy hạ nhân làm sao phục tùng con nữa?”

Vân lão gia có chút ngạc nhiên, thầm nghĩ sau một hồi đại nạn, đại nhi tử của mình có vẻ đã chững chạc hơn rất nhiều, phong thái trầm tĩnh hào phóng này, so với ông năm đó còn mạnh hơn.

Trong lòng không khỏi hài lòng mỉm cười gật đầu, về sau ông cũng có thể yên tâm gia sản nghiệp Vân gia cho nhi tử của mình rồi.

Mà đứng ở một bên, nụ cười khẽ trên khóe môi của Đoàn Lãng dần dần cứng lại, sau đó biến thành vặn vẹo đến xấu xí.

Trận cướp thuyền lần này là do hắn ta mật báo, vốn tưởng rằng Vân Thiền Yến sẽ chết trong vụ đánh cướp đó, như vậy Vân gia chỉ còn một đám lão nhân hài tử, sẽ mặc hắn ta xoay vòng,cuối cùng toàn bộ Vân gia sẽ đều là của hắn ta. Thật không ngờ, Vân Thiền Yến lại không những không chết, khi trở về còn không sợ chết mà muốn tiếp tục quản lý gia sản, thái độ khi nhìn hắn ta cũng khác hoàn toàn, lúc nãy bị hắn nhìn một cái, toàn thân hắn ta đều run rẫy, chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra điều gì?

Không được, hắn ta phải nghĩ cách giết chết Vân Thiền Yến thêm một lần nữa mới được. Trong lòng đoàn lãng âm thầm hạ quyết tâm, sau đó trong đầu lại không khỏi hiện lên bộ dạng quyến rũ của biểu muội Trương Sở Kiều của Vân Thiền Yến, vốn là một mỹ nhân cao lãnh kiều diễm cao không với tới, không biết vì sao sau khi dâng hương cùng Vân phu nhân trở về, cả người đều toát ra hương vị mê người, hơn nữa còn cố tình vô ý quyến rũ hắn ta. 

Hắn ta không biết đằng sau có âm mưu gì hay không, nhưng nếu thật sự nàng ta có tình ý với hắn… Về sau Trương Sở Kiều này có lẽ sẽ trở thành đại thiếu phu nhân của Vân gia, nếu như có thể lợi dụng nàng đầu độc Vân Thiền Yến… vậy không còn gì tốt hơn.

Vân Thiền Yến thản nhiên như không có chuyện gì, cùng với phụ mẫu đi vào bên trong nhà, lúc đi ngang người Chương Sở Kha còn lạnh lùng liếc nhìn y một cái, sau đó sải bước lướt qua. 

Chương Sở Kha nghi hoặc nhìn theo bóng lưng của biểu ca, trong lòng không khỏi cảm thấy khó hiểu, thầm nghĩ tại sao biểu ca lại nhìn mình như vậy? Ánh mắt căm ghét đó chưa bao giờ xuất hiện ở trên người huynh ấy hết, rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì? Lắc lắc suy nghĩ rối rắm trong đầu đi, chắc có lẽ biểu ca đường xa mệt mỏi, trong người khó chịu nên mới như vậy, đợi huynh ấy khỏe lại sẽ khôi phục như bình thường thôi. Vì thế y cũng không suy nghĩ lung tung nữa mà theo chân mọi người đi vào trong.

Hai ngày sau.

“Biểu ca.” Giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên bên ngoài cửa phòng.


Vân Thiền Yến đang xem sổ sách, nghe thấy tiếng gọi liền không nhịn được nhíu mày, suốt hai ngày nay Chương Sở Kha vẫn không có động tĩnh, đáng lẽ khi hắn vừa trở về, y phải tiếp cận quyến rũ hắn, hơn nữa tính tình còn trở nên ác độc, lời ăn tiếng nói đều mang theo hàm ý cay nghiệt mới đúng, nhưng bây giờ mọi chuyện lại không giống kiếp trước, y vẫn mang bộ dáng ngây thơ hồn nhiên giống như trước khi hắn rời đi, ánh mắt trong suốt không nhiễm một hạt bụi.

Hắn còn nghi ngờ có phải Chương Sở Kha cũng trùng sinh theo hắn hay không, cho nên diễn biến mới khác đi như vậy, nhưng hiện tại y lại chủ động đến tìm hắn, đã chứng minh không phải y sống lại, mà chỉ là chưa đến thời cơ ra tay mà thôi.

Khóe môi hiện lên một nụ cười lạnh, mở miệng hô lên: “Vào đi.”

Chương Sở Kha cẩn thận bưng chén canh đi vào, nhìn hắn mỉm cười nói: “Biểu ca, bá mẫu dặn dò nhà bếp hầm canh gà cho huynh bồi bổ, ta…”

Kỳ thật bản thân y cũng cảm thấy có chút lúng túng, cho dù y đã định sẽ trở thành thê tử của biểu ca, nhưng loại thân cận vượt phép như thế này, trong lòng y lại có chút bày xích, nhưng mà đây là ý của bá mẫu, nói là hai người bọn họ phải chung đụng nhiều một chút, cho nên bảo y mang canh gà vào.

“Đặt bên kia đi.” Vân Thiền Yến lạnh giọng ra lệnh.

“Dạ.” Chương Sở Kha dè dặt nhẹ nhàng đặt canh gà lên trên bàn trà nhỏ ở bên cạnh, sau đó lại cẩn thân liếc nhìn hắn một cái, không hiểu tại sao kể từ khi biểu ca trở về, mỗi khi gặp huynh ấy, trong lòng y đều dâng lên một sự sợ hãi vô hình.

Đặt canh gà xong, thấy biểu ca cũng không có ý định nói chuyện với mình, cho nên Chương Sở Kha liền muốn lui ra ngoài.

Nhưng vừa xoay người, chưa kịp đi tới cửa thì đã bị người gọi lại, “Khoan đã.”

Chương Sở Kha lập tức dừng bước chân, xoay người lại, đầu vẫn hơi cúi xuống.

Vân Thiền Yến đứng lên, đi đến trước mặt y, đưa một ngón tay ra khẽ nâng cằm y lên, Chương Sở Kha né tránh sang một bên, lui ra phía sau một bước.

“Biểu, biểu ca… Huynh đừng như vậy.”

Đột nhiên, Vân Thiền Yến bật cười thành tiếng, dùng giọng điệu mỉa mai nói với y, “Ha hả, không phải đây chính là mục đích ngươi tới đây sao, còn giả vờ gì nữa…”

Chương Sở Kha liên tục lắc đầu xua tay, “Không, không phải, ta chỉ mang canh gà vào, ta…”


Nói tới đây, Chương Sở Kha sợ hãi định quay đầu chạy ra bên ngoài, nhưng chưa kịp chạy thì đã bị người ôm lấy từ phía sau, mạnh mẽ quăng lên giường.

“Không, biểu ca, đừng mà…”

Y yếu ớt cầu xin, nhưng ngay sau đó miệng đã bị nhét đầy vải, hai tay cũng bị trói chặt, y liều mạng lắc đầu, nước mắt nhịn không được rơi như mưa…

Vân Thiền Yến căn bản không quan tâm, hai mắt đỏ sòng sọc thô bạo xé rách y phục của y, mạnh mẽ ra vào…

Lúc Vân phu nhân nhận được tin báo từ hạ nhân liền cùng với Trương Sở Kiều chạy tới, chỉ thấy Vân Thiền Yến y phục chỉnh tề thản nhiên bước ra khỏi phòng, lạnh nhạt phân phó tiểu tư ở ngoài cửa, “Lau dọn sạch sẽ những thứ ô uế trong phòng cho ta.”

Tiểu tư run rẫy cúi đầu hô “Dạ.”

Vân phu nhân chạy chậm tới bên cạnh hắn, hỏi: “Yến Nhi, đã xảy ra chuyện gì?”

Hỏi xong, bà còn liếc mắt nhìn vào bên trong, trong mắt không khỏi hiện lên một tia lo lắng, bà vừa kêu Kha Nhi bưng canh gà vào cho đại nhi tử thì một lúc sau liền có chuyện, không biết là chuyện gì, chỉ mong còn kịp cứu vãng được.

“Không có gì, chỉ là một tên lẳng lơ thành thói, tới quyến rũ hài nhi mà thôi.” Hắn dửng dưng như không có gì, đáp.

“Cái gì?” Vân phu nhân thầm kêu không ổn, lập tức đẩy cửa đi vào, bà nhìn thấy trong phòng là một mãnh hỗn độn, bốc lên một mùi hương gay mũi, còn Chương Sở Kha thì mặt mày tái xanh, giàn giụa nước mắt ngồi co ro rút vào góc giường, ở trên giường còn dính một ít máu.

Chương Sở Kha hoảng loạn cầm chăn che trước người, toàn thân run rẫy lợi hại, đau đớn trên người càng làm y thêm tủi nhục, thấy Vân phu nhân tiến vào, y càng siết chặt góc chăn hơn, nhịn không được bật khóc thành tiếng.

Vài lời của tác giả:

Nếu anh là nam chính, anh có rape đi nữa thì cũng sẽ có mẹ đẻ phù hộ, nhưng không, sự thật anh chỉ là nam phụ, cho nên chuẩn bị nhận quả báo thôi nhé!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận