Ta thâm tình nói:
“Cho huynh một cơ hội, để cho huynh có thể bồi thường tất cả cho muội.”
Tuệ Kiều rưng rưng lắc đầu:
“Ngươi sai rồi, ta không phải hận ngươi, mà là ta tự hận mình, tại sao ta lại yêu ngươi, tại sao lại yêu một người đích thân giết mình!”
Ta bỗng nhiên đem thân thể mềm mại của Tuệ Kiều ôm vào trong lòng, Tuệ Kiều liều mạng giãy dụa, nhưng mà với lực lượng của nàng thì làm sao thoát được.
Thấy vậy nàng hung hăng cắn một cái lên tay của ta, ta nhịn đau không rên một tiếng, sự đau đớn này sẽ làm giảm bớt cắn rứt trong lòng ta.
Qua hồi lâu, cái miệng của Tuệ Kiều đã nhả ra, nằm ở trong lòng ta lớn tiếng khóc ồ lên.
Yêu một người chẳng cần phải có lý do, ta nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, thâm tình hôn lên đôi môi anh đào kia, trên miệng của Tuệ Kiều vẫn còn dính máu tươi.
“Ta hận ngươi!”
Tuệ Kiều ôm chặt lấy thân hình ta.
Ta lại càng dùng đôi môi của mình hôn những nụ hôn nóng bỏng, sự ủy khuất và băng giá trong lòng nàng đã bị ta đánh tan, rốt cục cũng mở miệng ra...
Tuệ Kiều lấy một cái khăn cẩm băng bó vết thương cho ta, ôn nhu nói:
“Còn đau không?”
Ta mỉm cười ôm lấy nàng, rồi đặt nàng ngồi lên hai đầu gối của ta.
Tuệ Kiều hờn dỗi nói:
“Mau buông muội xuống.”
Ta ha hả cười nói:
“Tất cả mọi người đều hiểu, họ sẽ không quấy rầy chúng ta.”
Tuệ Kiều ngượng ngùng cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói:
“Người này quỷ kế đa đoan, trăm phương ngàn kế tiếp cận muội.”
Ta hôn dọc theo cái gáy của nàng lên tới đôi môi, nhưng lại bị nàng cắn cho một cái.
Ta cười khổ nói:
“ Toàn thái y, y thuật cao minh, không nghĩ tới công phu cắn người còn lợi hại hơn.”
Tuệ Kiều nói:
“Đối với loại người âm hiểm độc ác thế này, thì đương nhiên không thể hạ miệng lưu tình.”
Ta thấp giọng nói:
“Muội khôi phục ký ức từ khi nào?”
Tuệ KiềU U oán thở dài một hơi, chỉ ra bờ sông, nói:
“Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
Tuệ Kiều nói:
“Ngày ấy khi rơi xuống hồ, bị khối băng đụng trúng, muội đã tỉnh táo lại, những chuyện cũ lần lượt hiện lên trong đầu...”
Nàng có chút u oán nhìn ta một cái nói:
“Thời gian hôn mê, muội luôn mơ tới huynh, sau đó thì ký ức khôi phục hoàn toàn.”
Ta nhẹ giọng nói:
“Muội còn có trách ta hay không?”
Tuệ Kiều trầm mặc xuống, hồi lâu mới nói:
“Khi muội tỉnh lại, trong lòng muội thống khổ tới cực điểm, thế nhưng cho dù muội có nêu mọi lý do để hận huynh, nhưng lại không cách nào không nhớ tới...tên bại hoại này được...”
Trong đôi mắt nàng lại hiện lên hai dòng lệ.
Ta nhẹ nhàng ôm cái eo nhỏ nhắn của nàng, Tuệ Kiều nói:
“Muội đã mấy lần muốn im lặng bỏ trốn, nhưng cuối cùng lại do dự, muội...biết tình cảm của huynh với muội... sợ huynh không chịu được khi muội rời đi...”
“Tuệ Kiều...”
Đối mặt với thâm tình này, tâm tình của ta kích động vô cùng.
Ta nắm lấy hai vai của nàng, nói:
“Tuệ Kiều, trước kia huynh bắn muội chỉ là do tình thế bất đắc dĩ, từ đó về sau lúc nào huynh cũng hối hận.”
Tuệ Kiều khẽ gật đầu nói:
“Muội biết, mấy ngày nay lúc nào muội cũng nghĩ về chuyện này, chuyện của huynh lúc đó ở trong tình thế không bình thường. Huống hồ... lúc đó huynh chỉ một lòng muốn cứu hồng nhan tri kỷ của mình, đương nhiên sẽ không để ý tới tính mệnh của một nữ tử khác.”
Nàng đương nhiên đã đoán ra quan hệ của ta và Yến Lâm.
Khuôn mặt dày của ta đỏ lên, xấu hổ cười cười.
Tuệ Kiều nói:
“Kỳ thực lúc trước huynh tận lực ngăn cản muội cứu công chúa Đại Tần, muội cũng đoán được trong chuyện này chắc chắn phải có điều gì đó không bình thường.”
Ta thẳng thắn thành khẩn nói:
“Yến Lâm chưa chết, chuyện đó chỉ là một màn được chuẩn bị trước, muốn lừa gạt hai phe Triều Tiên, Đại Tần, dàn xếp chuyện nàng biến mất khỏi nhân gian.”
Tuệ Kiều nói:
“Nàng ấy uống loại dược vật gì mà lại có thể thành như vậy?”
“Yến Lâm dùng Thất Nhật Túy do Tôn Tam Phân chế tạo ra.”
Tuệ Kiều nói:
“Ngày khác nếu có cơ hội, muội nhất định phải hướng vị Tôn tiên sinh này xin chỉ dạy một chút.”
Ta cười nói:
“Huynh tin là không bao lâu nữa muội có thể gặp Tôn tiên sinh.”
Tuệ Kiều thản nhiên cười, chậm rãi tựa vào trong lòng ta, một vầng trăng ló lên từ sau rặng cây. Ánh trăng như nước, vô số hồ điệp đủ loại màu sắc bay lượn xung quanh chúng ta, những tia sáng kỳ lạ hiện lên, bóng đêm thật ôn nhu lãng mạn.
Sáng sớm hôm sau, nhóm người chúng ta đi dọc theo thượng lưu, sau khi hóa giải được hiểu lầm giữa ta và Tuệ Kiều, cuộc hành trình vui vẻ hơn rất nhiều.
Dọc đường đi tiếng cười nói không ngừng, đây là lần thả lỏng tâm tình nhất từ khi chúng ta rời khỏi Hắc Sa thành.
Tới lúc hoàng hôn, chúng ta đã tới gần Thiên Mộ Phong, Sát Cáp Thai dẫn theo hơn mười võ sĩ đã đợi ở chân núi từ lâu, thấy ta Sát Cáp Thai tươi cười tiến lên đón.
Ta có chút kinh ngạc hỏi:
“Tổng quản Sát Cáp Thai sao lại biết chúng ta sẽ đến?”
Sát Cáp Thai ha hả cười nói:
“Khi chủ nhân ở Thải Hồng cốc, thì những công nhân kia đã thả bồ câu đưa tin, thuộc hạ đã chuẩn bị xong tất cả, chỉ chờ chủ nhân tới.”
Hắn chỉ hướng đỉnh núi nói:
“Lâm trường Thiên Mộ Phong tuy rằng không có tiếng tăm gì, thế nhưng quy mô của nó thì ở Đông Hồ cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.”
Khi tới được lâm trường, ta mới biết Sát Cáp Thai không nói khoa trương chút nào, Thiên Mộ Phong là một trong những ngọn núi cao nhất Thương Bạch Sơn, khi mùa đông hàng năm tới, tuyết lớn phủ xuống kéo dài chừng bảy tháng.
Chân núi phía nam lại chẳng bị ảnh hưởng chút nào cả, bốn mùa toàn là mùa xuân, căn cứ theo độ cao của sườn núi mà có những loại cây rừng khác nhau, ví dụ như Tùng rụng lá, Tùng đỏ, Vân Sam, Chương Tử Tùng, cây cối toàn là cổ thụ, lại có Hắc mộc nhĩ, nấm trăn, nấm hương, nấm đầu khỉ... toàn những loại sân trân trong rừng.
Phía bắc Thiên Mộc phong thì khí hậu lạnh giá, trên đỉnh núi tuyết đọng quanh năm.
Vân Na nhìn lướt qua cảnh sắc ở hai bên, nhẹ giọng nói:
“Ngọn núi nam thì nắng ấm, bắc thì tuyết lạnh chính là đây rồi.”
Sát Cáp Thai hồi đáp:
“Hoàn Nhan tướng quân nói rất đúng, bây giờ còn là mùa xuân, cốc vũ (một trong hai mươi tư tiết trong năm, vào khoảng mười chín, hai mươi hay hai mươi mốt tháng tư) đã qua, tuyết trên lưng chừng núi vẫn còn đọng, thỉnh thoảng sẽ có tuyết rơi, trời cuối tháng sáu sẽ có sương giá, nhiệt độ chênh lệch rất lớn, ban ngày thì nóng bức, ban đêm sẽ lạnh run người.”
Mùa thu mưa lớn, trời còn chưa sáng sương tuyết đã rơi. Khi đó tuyết trên đỉnh núi sẽ dày tới vài thước, khu rừng này sẽ bị phong bế.”
Vân Na cười nói:
“Xem ra đây chính là thời gian đẹp nhất của lâm trường.”
Sát Cáp Thai nói:
“ Đúng là như thế, đi từ dưới chân núi lên, bốn mùa rõ ràng, loại cảnh sắc nào cũng có thể nhìn thấy.”