“Để cho ta hôn một cái...”
Đôi mắt đẹp của Vân Na nhắm lại, môi anh đào hé mở đang đợi ta tới để yêu thương.
Ta chậm rãi cúi đầu muốn hôn lên đôi môi của nàng, thì nghe từ trong rừng cây có tiếng róc rách như chuông khánh vang lên. Vân Na có chút kinh hoảng mở đôi mắt nói:
“Có người!”
Ta cười nói:
“Núi hoang dã lâm, làm gì có người ở.”
Nhưng trong lòng ta cũng có chút ngạc nhiên, nắm bàn tay mềm mại của Vân Na đi tới, muốn xem có chuyện gì.
Thanh âm kia thanh thúy dễ nghe, tràn ngập nhịp nhàng, lọt vào trong tay có vẻ vô cùng sảng khoái, ở trong rừng đi quanh co hơn trăm bước, thì thấy phía xa xa có một tảng đá lớn.
Chúng ta đi vòng qua tảng đá lớn, thì thấy có một hồ nước trong suốt, thanh tuyền từ dưới lòng đất chảy ra.
Thanh âm mà chúng ta vừa nghe được ban nãy, chính là tiếng nước chảy róc rách.
Trên mặt hồ có một làn hơi nước nóng, ta đưa tay nhúng thì hóa ra là nước ấm, có cảm giác như nóng nên, hóa ra đây là một cái suối nước nóng, trong rừng rậm đúng là có thắng cảnh.
Vân Na hưng phấn, nói:
“Lúc khác nhất định phải gọi Tuệ Kiều tới đây tắm rửa.”
Ta mỉm cười nói:
“Không cẩn lúc khác, chẳng nhẽ ta với nàng lại không hơn Tuệ Kiều hay sao?
Vân Na nói:
“Huynh lại có cái chủ ý xấu gì rồi.”
Ta cởi áo ngoài, nói:
“Lúc nãy điên cuồng như vậy làm cho người ta đầy mồ hôi, vừa vặn có thể tắm trong cái suối nước nóng này một chút.”
Vân Na cuống quít xoay người sang chỗ khác, e thẹn nói:
“Huynh... Đúng là mặt dày, còn không mau mặc quần áo vào!”
Ta ha hả cười to:
“Hoàn Nhan đại tướng quân đối mặt với thiên quân vạn mã còn không sợ, chẳng lẽ còn sợ ta cởi y phục sao?”
Vân Na được bị ta nói khích, bỗng nhiên xoay người lại:
“Muội sợ huynh? Huynh có cái gì đẹp!”
Nhưng khi quay lại thì thấy ta vẫn mặc quần áo, hiểu ra là ta cố ý đùa nàng, nên nói:
“Lại dám gạt muội, xem muội giáo huấn huynh thế nào..”
Lời còn chua dứt, đã bị ta tóm được, kéo vào trong dòng suối.
Vân Na không biết bơi, sợ đến la hoảng lên.
Ta cười từ phía sau ôm lấy thân thể mềm mại của nàng:
“Không cần sợ, nước rất nông.”
Tay phải của ta lặng lẽ kéo áo của nàng.
Thân thể mềm mại của Vân Na run lên, dính sát vào trong lòng ta, nàng vô lực nói:
“Dận Không... Huynh...”
Nhưng bộ ngực đẫy đà của nàng đã rơi vào trong lòng bàn tay của ta.
Chỉ một loáng sau, chúng ta đã thân không mảnh vải, ta nhẹ nhàng vuốt ve thân thể mềm mại hoàn mỹ của Vân Na, hôn lên mỗi tấc da thịt nóng bỏng của nàng.
Chẳng biết là vì nước ấm hay là vì ta, mà thân thể của Vân Na nóng lên, trên da thịt nõn nà của nàng thỉnh thoảng có sắc đỏ ửng.
Ta mút cái lưỡi thom tho mềm mại của nàng, tình cảm mãnh liệt trong cơ thể không ngăn được mà bốc cháy lên.
“A!”
Vân Na kêu lên một tiếng rên rỉ khi ta công thành chiếm đất.
Một màu đỏ tươi lập tức lan ra dưới dòng nước, nước suối kịch liệt chuyển động, hô hấp của ta càng lúc càng gấp gáp kết hợp với tiếng rên rỉ mê người của Vân Na, tiếng nước suối réo rắt, ở trong núi rừng vắng vẻ này đã trở thành một khúc nhạc tiêu hồn triền miên...
Vân Na giống như con dê nhỏ yên lặng để ta ôm vào trong lòng, ta nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần truồng như tơ lụa của nàng.
Vân Na nhẹ giọng nói:
“Dận Không, nếu như có một ngày huynh trở thành đế vương hùng bá thiên hạ, huynh còn dẫn muội tới nơi này hay không?”
Ta khẽ hôn cái gáy ngọc mịn màng của nàng, thâm tình nói:
“Cho dù ờ bất cứ lúc nào, ta cũng coi Vân Na như trân bảo ở trong lòng.”
Đôi mắt đẹp của Vân Na nhộn nhạo làm đắm say lòng người, nàng dùng nụ hôn nồng nhiệt đáp lại câu nói của ta.
Một lần nữa ta nhiệt tình công thành, bãi cỏ tươi lập tức biến thành chiến trường triền miên giữa hai chúng ta.
Cho tới lúc hoàng hôn chúng ta mới mặc lại y phục, dựa sát vào nhau đi ra khỏi rừng cây, Vân Na đã biến thành một tiểu nữ nhân ôn nhu dịu dàng.
Ta cầm dây cương trên yên ngựa, đỡ Vân Na trèo lên, nhưng không nghĩ tới Vân Na nhẹ giọng kêu một tiếng, một lần nữa hạ xuống đất.
“Làm sao vậy?”
Ta quan tâm hỏi.
Vân Na kiều mị trợn mắt nhìn ta một cái nói:
“Cũng là chuyện tốt do huynh làm...”
Ta nhất thời tỉnh ngộ lại, nhịn không được ha hả cười to. Ta nhảy lên mình ngựa trước, sau đó cúi người ôm lấy thân thể mềm mại của Vân Na lên, đặt nàng ngồi ở phía trước của ta.
Vân Na nhẹ giọng nói:
“Sớm biết loại chuyện có thể gây đau đón như vậy, thì muội nói gì cũng sẽ không cho huynh hành động!”
Ta ôm nàng vào trong lòng, ôn nhu nói:
“Nữ nhân sớm muộn gì cũng phải có lúc này, sau này Vân Na mới biết được cảm giác thích thú từ đó, không chừng mỗi ngày muội đều muốn huynh làm.”
Vân Na e thẹn nói:
“Miệng huynh đầy khinh bạc, cẩn thận muội đánh huynh.”
Ta cười ha ha, phóng ngựa phi tới mấy căn nhà gỗ.
Trở lại nhà gỗ, Tiêu Trấn Kỳ và Dực Hổ săn thú đã trở về, hai người và Tuệ Kiều đang nướng thú và làm mấy món ăn thôn quê Đông Hồ.
Dực Hổ tiến lên đón:
“Sư phụ, tỷ tỷ, chúng ta bắt được rất nhiều con mồi, đêm nay hai nguời có lộc ăn rồi.”
Ta cười nhảy xuống ngựa, đỡ Vân Na cẩn thận từng tý một đi xuống, khi bước xuống đất đôi mi thanh tú của nàng nhăn lại, hiển nhiên vẫn có chút đau đớn.
“Muội đi thay một bộ y phục.”
Vân Na khập khiễng đi về phòng của mình.
Dực Hổ kỳ quái nói:
“Tỷ tỷ hôm nay làm sao vậy?’
Hắn nhìn ta một cái nói:
“Thành thật khai báo, có phải là sư phụ khi dễ tỷ tỷ của ta?”
Ta cười sờ sờ đầu hắn nói:
“Tỷ tỷ của ngươi vừa rồi không cẩn thận bị trật chân, chắc là không có chuyện gì.”
Mấy người chúng ta ngồi quanh đống lửa trại, hưởng thụ món ăn thôn quê, thanh âm vui vẻ thi nhau vang lên.
Từ ngoài cốc khẩu bỗng nhiên truyền đến tiếng ngựa hí, quay đầu lại nhìn lại, thì thấy Sát Cáp Thai có mang theo một con sói.
Ta vẫy vẫy ta, nói:
“Tới thật đúng lúc, mau tới uống rượu!”
Sát Cáp Thai biểu tình hơi có vẻ ngưng trọng, đi tới trước mặt của chúng ta, nói:
“Chủ nhân! Đã xảy ra chuyện?”
Ta ngơ ngác, đem túi rượu giao cho Vân Na cầm, đứng lên nói:
“Có phải là truy binh Đông Hồ đã đuổi tới?”
Sát Cáp Thai lắc đầu nói:
“Đại Khang dùng ba mươi vạn đại quân tấn công Tần quốc!”
“Cái gì?”
Tin tức đối với ta mà nói cũng không có ý ngoài dự liệu, thế nhưng vừa nghe nói tới chuyện này cũng giật mình.
Sát Cáp Thai nói:
“Căn cứ vào tin tức thuộc hạ nắm được, Đại Khang lấy cớ chất tử bị giết phát động chiến tranh.”
Ta gật đầu, mượn cớ chất tử đúng là phụ hoàng có thể xuất binh, có thể nhận thấy thực lực Tần quốc đã suy yếu sau trận đánh với Đông Hồ, nên muốn nhân cơ hội này làm khó dễ.
Mặc dù ta bị Đông Hồ bắt làm tù binh, nhưng ở Tần đô thì đã coi như là người chết, phụ hoàng sẽ không bỏ qua cái cơ hội tốt ngàn năm có một này.
Ta nhíu mày nói:
“Tần quốc tuy rằng và tổn hao không ít thực lực trong chiến tranh với Đông Hồ, thế nhưng lấy tình cảnh của Đại Khang hiện nay thì rất khó có thể đạt được mục đích, huống hồ Tinh Hậu còn có nhà mẹ đẻ Đại hán làm hậu viện.”