“Nó vốn là tọa kỵ của ta, nhưng ở trên chiến trường lại bỏ ta chạy trối chết. Ta hận không thể đem nó lột da rút gân.”
Tuệ Kiều không đành lòng nói:
“Nó trông rất đáng thương, mấy ngày vừa rồi nhất định là nếm không ít vị đắng, huynh cứu nó đi.”
Vân Na nói:
“Đúng vậy, huynh cũng đứng tức giận với một con ngựa, trông nó hình như là biết hối hận rồi.”
Hai gã võ sĩ đi tới, một người kéo cương ngựa, một người khác hung hăng quất một roi da vào mông nó, quát:
“Súc sinh! Ta bảo mày chạy à!”
Thấy hắn đối đãi như vậy với Hắc sư tử, trong lòng ta cũng nổi giận lôi đình, không đợi ta xuất thủ, Vân Na tóm lấy cổ tay của gã võ sĩ kia, nói:
“Ngươi có tính người hay không, sao lại đối đãi như vậy với một con ngựa!”
Tên võ sĩ kia ngang ngược vô cùng, lạnh lùng nói:
“Con ngựa là của ta, ta muốn đối đãi với nó như thế này thì như vậy, mắc mớ gì tới ngươi...”
Thanh âm của hắn đột nhiên run rẩy, trên trán toát mồ hôi lạnh, dường như là đang nếm vị đắng.
Ta cố nén lửa giận nói:
“Ngựa này bao nhiêu tiền, ta mua!”
Vân Na lúc này mới buông cổ tay tên võ sĩ kia ra.
Tên võ sĩ kia vừa xoa cổ tay, vừa nói:
“Hai trăm lương bạc!”
Vân Na cả giận nói:
“Ngươi muốn ăn cướp sao, con ngựa này gầy yếu như vậy, ngay cả hai mươi lượng cũng không đáng.”
Võ sĩ kia hắc hắc cười lạnh nói:
“Có mua hay không, trước kia ta mua nó phải mất năm trăm lượng bạc, bán như vậy là đã lỗ rất nhiều rồi đấy.”
Ta gật đầu, lấy ngân phiếu ra nói:
“Từ giờ trở đi, con ngựa này là của ta.”
Võ sĩ kia không khỏi ngẩn người, hắn không ngờ ta lại mua thật, lúc hắn mua con ngựa này cũng chỉ có năm mươi lượng.
Trở lại khách sạn, Sát Cáp Thai vô cùng kinh ngạc khi thấy ta mang một con ngựa ốm trở về, Điền Tuần chủ động đem hắc sư tử dắt tới tàu ngựa ở hậu viện, tắm rửa cho nó.
Sát Cáp Thai đi theo ta vào trong phòng, đem tình hình báo lại cho ta một lần.
Ta gật đầu nói:
“Sáng mai chúng ta sẽ ngồi thuyền rời khỏi nơi đây.”
Sát Cáp Thai nói:
“Chủ nhân yên tâm, chiếc thuyền quanh năm đi lại giữa Nguyệt La Thành và Tế Châu, danh dự của chủ thuyền rất tốt, không có vấn đề gì cả.”
Ta vỗ vỗ bả vai hắn nói:
“Chúng ta rời khỏi Đông Hồ, thì tất cả sản nghiệp Ô thị sẽ giao cho ngươi, Gia Luật Xích Mi khẳng định sẽ điều tra sản nghiệp Ô thị, ngươi phải cẩn thận hơn gấp bội.”
Sát Cáp Thai cười nói:
“Thuộc hạ sẽ đem sản nghiệp Ô thị mau chóng bán trao tay, chờ làm xong chuyện này, thuộc hạ sẽ dẫn mọi người tới Trung Nguyên tìm chủ nhân.”
Ta mỉm cười nói:
“Hách Liên Chiến có lẽ sẽ có hứng thú, ngươi liên hệ với hắn một chút.”
Sát Cáp Thai nói:
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Trời vẫn còn chưa sáng, ta và nhóm người Vân Na leo lên thuyền lớn, nhìn Nguyệt La Thành dần dần thu nhỏ lại trong tầm mắt, ta như trút được gánh nặng thở dài một hơi.
Tuệ Kiều yên lặng nhìn về phương hướng của Triều Tiên, tâm tình của nàng khác với ta, ta cách Trung Nguyên càng gần, thì nàng rời khỏi cố hương càng xa.
Ta đi tới phía sau nàng, ôm nàng vào lòng:
“Bên ngoài gió lớn, sao không vào phòng nghỉ ngơi?”
Tuệ Kiều sâu xa nói:
“Muội muốn nhìn cố thổ thêm vài lần.”
Ta khẽ hôn cái tai trong suốt của nàng, nói:
“Muội còn thân nhân nào ở Triều Tiên không?”
Tuệ Kiều nói:
“Muội là cô nhi, từ nhỏ đã được nghĩa phụ làm ngự y thu dưỡng, nghĩa phụ ba năm trước cũng đã bệnh mất, Tuệ Kiều ở trên đời này không còn thân nhân nào nữa...”
Thanh âm của nàng tràn ngập buồn bã.
Ta ôm chặt lấy nàng nói:
“Muội còn có ta, kiếp này ta sẽ không để muội rời xa ta.”
Tuệ Kiều rưng rưng gật đầu, chủ động dâng lên đôi môi thơm.
Bảy ngày sau chúng ta rốt cục đã tới thuỷ vực Đại Tần, mấy ngày nay ta và Gia Cát Tiểu Liên, Vân Na phân tích tình huống, chuẩn bị đầy đủ cho cục diện rắc rối phức tạp sắp tới.
Đêm khuya yên tĩnh, ta và Gia Cát Tiểu Liên ở boong tàU Uống trà, Vân Na và Tuệ Kiều ở đầu thuyền thưởng thức cảnh đêm trên biển.
Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Lúc ta rời khỏi Trung Nguyên là khi còn không hiểu chuyện, hiện giờ đối với Trung Nguyên có ấn tượng mơ hồ.”
Ta cười nói:
“Gia Cát huynh một khi bước chân vào cố thổ, thì quá khứ sẽ từng giọt, từng giọt hiện lên.”
Gia Cát Tiểu Liên gật đầu:
“Những nấm mồ của Mặc thị và Gia Cát gia sợ rằng cỏ thơm đã mọc um tùm.”
“Trở lại Đại Khang ta nhất định sẽ rửa sạch oan khuất cho hai nhà, một lần nữa tu sửa phần mộ tổ tiên cho huynh.”
Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Sợ rằng Hâm Đức hoàng đế chưa chắc đã đáp ứng.”
Ta thề nói:
“Gia Cát huynh cứ việc yên tâm, cho dù phải trả giá lớn như thế nào, ta cũng sẽ hoàn thành việc này.”
Vân Na và Tuệ Kiều bỗng nhiên đồng thanh kinh hô, từ ngoài xa mơ hồ truyền tới tiếng gào giết, ta và Gia Cát Tiểu Liên liếc nhau, đứng dậy đi tới đầu thuyền.
Cách đó không xa, có một chiếc thuyền với năm cái cột buồm đang lao vun vun tới chỗ chúng ta, ba chiến thuyền theo đuôi ở phía sau,vô số hỏa tiễn bắn lên thuyền, thấy thuyền đã cháy, Vân Na kêu to:
“Mau mau tránh ra!”
Thân thuyền của chúng ta nhỏ hơn thuyền họ, nếu như bị họ chính diện đâm vào, thì sợ rằng đội thuyền sẽ bị tổn thất nặng nề nhất.
Thủy thủ trên thuyền toàn lực chèo, nỗ lực tránh một khoảng so với những chiếc thuyền kia.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chiếc thuyền kia trong nháy mắt đã tới trước thuyền của chúng ta, đội thuyền chúng ta mặc dù lớn nhưng đại bộ phận đã nghiêng sang một bên, nhưng vẫn còn một phần mép thuyền bên phải bị thuyền buồm kia đâm vào.
Chỉ nghe ‘Răng rắc!’ một tiếng giòn tan vang lên, mép thuyền đã bị nát bấy, thân thuyền bị đối phương đâm vào nghiêng sang một bên.
Ta cuống quít ôm lấy Vân Na và Tuệ Kiều, phòng ngừa chấn động văng ra khỏi thuyền.
Thân tàu rung mạnh làm cho Gia Cát Tiểu Liên vén ngã xuống đất, ta đem Tuệ Kiều giao cho Vân Na, vọt tới bên người Gia Cát Tiểu Liên nâng hắn dậy.
Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Không phải là gặp hải tặc đó chứ?”
Trong lòng ta thầm kêu không tốt, nhanh chóng trấn tĩnh tinh thần lại, cao giọng nói:
“Mọi người chuẩn bị vũ khí cho tốt, lúc nào cũng phải chuẩn bị chiến đấu!”
Một gã thủy thủ hoang mang rối loạn đi tới trước mặt ta, run giọng nói:
“Công tử... khoang... khoang thuyền bị nước vào, như vậy sợ rằng... không giữ được...”
Tất cả mọi người tập họp trên boong thuyền, chiếc thuyền chúng ta bị chiến thuyền kia đâm trúng hiển nhiên là đang dần dần chìm xuống.
Ba chiến thuyền đã đi tới gần, hai chiếc ép sát vào hai bên thuyền, còn lại một chiếc thì chính diện đi tới trước mặt chúng ta. Thân thuyền này sơn màu đen, trên cột buồm có một chiếc cờ lớn, trên đó có thêu một chữ “Long”.
Một tên thủy thủy sợ hãi nói:
“Là người của Hải Long Bang!”
Vân Na nói:
“Quả nhiên gặp hải tặc.”
Ta ở Đại Tần đâu có nghe nói tới cái tên Hải Long Bang bao giờ, bọn này chỉ hoạt động trong thủy vực Triều Tiên và Đại Hán, hơn nữa ở Hoàng Hà thuỷ vực cũng có phân đà, lấy cướp đoạt thuyền thương làm nghề sinh nhai, không nghĩ tới chúng ta lại đụng độ phải bọn họ.
Trên thuyền đối phương có chừng hơn trăm người, hỏa tiễn trong tay tất cả đều nhắm ngay vào đội thuyền của chúng ta, chỉ cần thủ lĩnh ra lệnh một tiếng, hỏa tiễn sẽ bắn ra.
Nếu như ở đất bằng, thì chúng ta có thể có thể đánh một trận, thế nhưng bây giờ đang ở trên mặt nước, huống hồ thuyền của chúng ta lại đang chìm xuống.
Mặc dù đối phương không công kích nhưng đối mặt với một con thuyền đang chìm cũng là một nỗi lo.