Tam Cung Lục viện Thất Thập Nhị Phi

Ta thấp giọng dặn dò:
“Mọi người bảo trì bình tĩnh, địch đông ta ít, không thể hành động nông nổi.”
Hắc y nam tử có tướng mạo anh tuấn đứng trong đám đông nhìn vào chúng ta, hắn ra hiệu bằng các động tác khác nhau, chỉ huy thủ hạ bắt đầu hành động.
Trong nháy mắt đã có hơn hai mươi tên hải tặc nhảy lên thuyền của chúng ta, mục đích của những người này là tài vật và nữ nhân, khi họ thấy sự xinh đẹp của Vân Na và Tuệ Kiều thì kêu lên những tiếng quái dị xông tới.
Ta cầm thật chặt trường đao, xem ra không thể tránh khỏi một trận huyết chiến rồi.
Hắc y nam tử kia cũng đi lên thuyền, lớn tiếng nói:
“Thuyền này sẽ nhanh chóng bị chìm, mau chóng đem tài vật và nữ nhân qua bên kia.”
Ánh mắt hắn và ta gặp nhau, trên mặt hắn hiện lên sự kinh ngạc.
Thần kinh của ta vô cùng căng thẳng, đánh mắt cho Vân Na, Vân Na lập tức hiểu ý, bắt giặc phải bắt vua, dùng người này để xoay chuyển hoàn cảnh của mình.
Hắc y nam tử dường như hiểu thấu tâm tư của chúng ta, cười lạnh nói:
“Nếu như ngươi không muốn người khác toi mạng, tốt nhất đừng nên hành động thiếu suy nghĩ.”
Hắn cũng không lui lại, mà lại tiến lên vài bước, cẩn thận quan sát ta hồi lâu mới nói:
“Ngươi có phải là Đại Khang Bình vương Long Dận Không.”
Trong lòng ta cả kinh, mình chưa từng gặp người này bao giờ, vậy mà hắn một câu nói toạc ra thân phận của mình? Ta thử tìm lại những ấn tượng trong đầu về người này, nhưng mà hoàn toàn trống rỗng.
Vậy Hắc y nam tử nói:
“Chiếc này thuyền sắp chìm rồi, các ngươi lên thuyền ta rồi hãy nói.”
Thái độ của hắn đối với chúng ta hòa hoãn đi rất nhiều.
Mang theo đầy bụng nghi ngờ, chúng ta sang thuyền lớn của bọn họ.
Mấy trăm tên hải tặc vây chúng ta lại, ánh mắt thèm thuồng nhìn vào Vân Na và Tuệ Kiều.
Hắc y nam tử phất phất đuổi mọi người đi, lúc này mới hướng ta nói:
“Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta, ngươi có phải là Bình vương hay không?”
Ta gật đầu, mình đang trong hiểm cảnh, giấu diếm thân phận cũng không phải là biện pháp tốt.
Nam tử kia nở nụ cười, để lộ một hàm răng trắng bóng:
“Ta đã sớm biết, ngươi sẽ không dễ dàng chết như vậy.”
Trong lòng ta càng cảm thấy nghi hoặc, thấp giọng nói:
“Ngươi là...”
Hắc y nam tử cười ha hả nói:
“Năm đó ngươi từ Đại Khang đến Tần làm con tin, ta từng chặn ngươi lại, không ngờ cảnh này lại tái diễn.”
Lúc này ta mới nhớ lại, quả thực là có chuyện như vậy, trong lòng âm thầm kêu may mắn, người này chắc chắn là không có ác ý với ta, năm đó hắn bỏ qua được, thì giờ cũng có thể.
Hắc y nam tử nói:
“Tại hạ Khâu Dật Trần bái kiến Bình vương điện hạ.”
Hắn cung kính hướng ta vái một cái, sau đó mời chúng ta ngồi vào một cái bàn trên sàn thuyền, rồi bảo thủ hạ mang trà lên.
“Bình vương mời dùng trà!”‘
Khâu Dật Trần nói.
Ta nâng chung trà lên uống một ngụm, bàn tay nhỏ nhắn của Vân Na lặng lẽ đưa xuống dưới bàn cấu vào bẹn ta một cái. Hiển nhiên là muốn ngăn cản ta uống trà, nàng sợ đối phương có lòng hạ độc.
Ta tự nhiên uống cạn chung trà, chúng ta đã rơi vào trong tay đối phương, nếu như Khâu Dật Trần thật sự muốn hại ta, thì không cần dùng tới thủ đoạn phức tạp này.
Lúc này nếu như ta biểu hiện ra sự sợ hãi và do dự, thì sẽ bị đối phương đánh giá thấp.
Khâu Dật Trần cười nói:
“Bình vương điện hạ quả nhiên là can đảm hơn người, tại sao lại biết ta không hạ độc vào trong trà?”
Ta cười nhạt nói:
“Dận Không tuy rằng mới gặp mặt Khâu huynh được hai lần, thế nhưng cũng tin Khâu huynh không phải là loại tiểu nhân như vậy.”
Khâu Dật Trần cười ha ha nói:
“Chỉ với sự khí phách này của Bình vương, người thường không thể so được rồi.”
Gió đêm gào thét, sóng biển vỗ ì ạch vào mạn thuyền, Khâu Dật Trần cười nói:
“Các người vào trong khoang nghỉ ngơi một chút đi, chỉ một thời gian nữa là tới thủy trại, ngày mai ta sẽ chuẩn bị lương khô và thuyền tốt, rồi rời đi cũng không trễ!”
Ta vội vàng gật đầu cảm ơn, mà thực tế là chúng ta cũng không có lựa chọn nào khác.
Đội tàu đi về phía tây chừng khoảng 2 canh giờ, tiến nhập vào một bến cảng hình tròn, cái cảng này bị đảo vây vào nửa, ba mặt núi vây quanh, cảng khẩu chỉ rộng chừng hơn hai mươi trượng, trên đó còn có một cái cửa cổng to lớn, khi đội tàu đi tới gần, chỉ cần phát tín hiệu, là có võ sĩ mờ cửa.
Trong lòng ta thầm khen thiết kế cảng này thực sự là khéo léo vô cùng, Gia Cát Tiểu Liên ở bên cạnh ta ngạc nhiên nói:
“Bố cục của đảo này không giống nhau, người thiết kế tuyệt đối là người có tay nghề giỏi, nhìn từ cách bố cục thì có tám phần là tác phẩm của sư phụ ta, nhưng kỳ quái là, ta chưa bao giờ nghe sư phụ nói gì về chuyện này cả...”
Vân Na nói:
“Xem ra Khâu Dật Trần này cũng không phải là hải tặc bình thường.”
Khi đi vào cửa cảng, thì mặt nước trở nên rộng hơn, chiến thuyền dừng lại ở sát biên giới cảng khẩu, Khâu Dật Trần mời chúng ta ra ngoài cửa khoang.
Khi chúng ta đi lên sàn thuyền thì thuyền đã bỏ neo, bóng đêm yên tĩnh, toàn bộ cảng khẩu khắp nơi đều là thuyền, trong lúc nhất thời chúng ta không nhận ra được, ở đây có bao nhiêu đội thuyền.
Chúng ta đi theo Khâu Dật Trần vào trong trại, con đường này được lát bằng đá cuội, đi trên nó vô cùng thoải mái.
Khâu Dật Trần cũng không giới thiệu phong cảnh bên đường cho chúng ta, với lại trong đêm tối cũng chẳng nhìn thấy tình hình gì cả.
Nội trại được dựng trên một ngọn núi cao, có hơn mười tòa tiểu lâu bằng gỗ ở đó, Khâu Dật Trân dẫn chúng ta tới một tiểu lâu hai tầng, hiển nhiên là dùng để tiếp đón khách quý.
Khâu Dật Trần cười nói:
“Đêm đã khuya, hôm nay Bình vương điện hạ cứ nghỉ tạm tại đây, sáng mai chúng ta lại nói chuyện.”
Sau đó hắn hướng mấy tên thủ hạ, nói:
“Mấy vị này tất cả đều là quý khách của ta, nếu có người nào dám quấy nhiễu khách quý, chém không tha.”
Sau đó hắn mới xoay người rời đi.
Gia Cát Tiểu Liên nhẹ giọng nói:
“Kiến trúc trong trại này hoàn toàn giống cách bố trí trong Toàn cơ đồ của su phụ ta...”
Ta cười nói:
“Có thể Mặc tiên sinh trước kia đã từng thu nhận đệ tử, cái trại này là do người đó xây dựng.”
Gia Cát lắc đầu nói:
“Không có khả năng, sư phụ ta cũng chỉ mới vẽ ra Toàn cơ đồ trong khoảng mười năm trở lại đây, trong khi kiến trúc ở đây cũng đã có khoảng năm mươi năm rồi.”
Vân Na nói:
“Vậy thì chỉ còn một cách giải thích, người kiến tạo nơi này cũng xuất thân từ một nơi với Mặc tiên sinh.”
Ta gật đầu nói:
“Việc này giản đơn, ngày mai hỏi Khâu Dật Trần một chút liền biết.”
Khâu Dật Trần mặc dù đối với chúng ta không có ác ý, nhưng mà chúng ta cũng không dám phớt lờ.
Đêm đó ta và Vân Na, Cự Linh ba người không ngủ, phòng thủ ở bên trong tiểu lâu, rất sợ nửa đêm có biến.
May mà đêm nay cũng yên tĩnh, không có ai quấy rầy chúng ta cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui