“Vì sao ngươi không gọi người tới giết ta đi?”
Tinh Hậu cố sức cắn môi dưới:
“Dận Không, sự nhẫn nại của ta có giới hạn...”
Nàng còn chưa có nói xong, ta đột nhiên cầm lấy cổ áo của nàng, xé mạnh một cái, làm cho áo của nàng rách toang.
“A!”
Tinh Hậu kêu lên một tiếng chói tai sau đó dùng hai bàn tay nhỏ nhắn che miệng mình lại, trong đôi mắt đẹp của nàng tràn ngập sợ hãi và không thể tin tưởng được, nàng không tin ta lại to gan tới mức này.
Đôi mắt đẹp của ta nhìn thẳng vào bộ ngực trắng như tuyết của nàng, hai điểm đỏ trên ngọn núi vẫn còn đang rung động.
Tinh Hậu cố gắng lấy hai tay che ngực mình lại, nhưng đối với ta chút sức lực này không đáng kể.
Ta không muốn chết, mỗi việc ta làm đều có sự suy nghĩ chính chắn, lần này cũng sẽ như vậy. Khang Tần mới hòa đàm thành công, cho dù ta có làm gì đi nữa, thì Tinh Hậu đều phải cân nhắc tới việc này, cho nên nàng không dám giết ta.
Nếu như giết ta, hai nước lại rơi vào một trận chiến, mà nàng mới có thời gian thở dốc trong cuộc đấu tranh chính trị, nên không muốn mất đi thời gian quý báu này.
Ta kéo hai tay của nàng ra, đôi môi lướt lên ngực của nàng, Tinh Hậu kiệt lực giằng co, nhưng lại không dám lớn tiếng kêu cứu:
“Súc sinh... Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi...”
“Xoẹt!”
Ta xé rách toàn bộ cái quần của nàng, thân thể của nàng hoàn toàn lõa lồ ở trước mặt ta. Ta vô cùng thô bạo tiến vào trong thành trì, đôi mắt Tinh Hậu do thống khổ mà co rút lại.
Ta phải làm cho nàng biết, ở trước mặt ta, nàng không phải là một thái hậu cao thượng của Tần quốc, mà chỉ là một nữ nhân biết nghe lời.
Sự ấm áp trong thành trì cũng không làm sự lạnh lùng trong lòng ta giảm xuống, không vuốt ve, không có ôn nhu, ta mạnh mẽ xâm phạm nàng, giống như một mũi tên xé rách một bức họa thần thánh.
Nước mắt chảy dọc trên mặt của Tinh Hậu, chúng cứ tí tách rơi trên sàn nhà, búi tóc của nàng hoàn toàn rối tung, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi thấm máu, nàng đã tự cắn môi mình tới chảy máu.
Ta gầm lên một tiếng khoái ý, Tinh Hậu vẫn không nhúc nhích nhìn ta, chẳng hiểu tại sao, ta bỗng nhiên cảm thấy dưới thân mình là một thi thể mất đi sức sống.
Ta liều mạng ôm chặt thân thể nàng, dùng hết toàn lực phát tiết sự phẫn nộ và cừu hận, không biết trải qua bao nhiêu lâu, nhưng ta không thể đạt tới sự vui vẻ.
Ta bỗng nhiên từ trên người nàng bò dậy, nhanh chóng mặc y phục của mình vào.
Tinh Hậu chậm rãi đứng dậy, từ đáy lòng nàng vang lên một câu nói:
“Cút! Ta vĩnh viễn không muốn nhìn thấy ngươi...”
Ta cũng quên mất là mình rời khỏi hoàng cung như thế nào, cũng không biết tại sao mình lại tới một tửu quán cứ uống một chén rượu cay, ta lại làm thấy lòng mình ấm lại.
Ta cuối cùng cũng nhận ta, ta trả thù Tinh Hậu cũng không sung sướng như trong tưởng tượng, thương tổn nàng cũng đồng thời xúc phạm tới chính ta.
Ta nhớ không rõ là mình uống bao nhiêu chén rượu, ta hiện giờ chẳng nhớ nổi mình đang ở địa phương nào nữa...
Trong lúc mơ hồ, ta cảm giác như mình đang ở trên mây, thân thể nhẹ nhàng bay xuống, giương đôi mắt, trời vẫn là đêm khuya trăng sáng sao thưa, cuối cùng là nằm trên một con thuyền nhỏ.
Một bạch y thiếu nữ đứng trên mũi thuyền, tóc dài phất phới theo gió, giống như Lăng Ba tiên tử. Nghe thấy tiếng động, nàng quay đầu lại, hướng ta thản nhiên cười, ta ngàn vạn lần cũng không ngờ tới, người này lại là ma nữ U U.
“Con mèo say mèm, ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!”
Nàng nũng nịu nói.
Ta cúi người vốc một vốc nước đưa lên miệng uống, sau đó lấy ống tay chùi miệng, mỉm cười nói:
“Hóa ra là U U cô nương.”
U U thiên kiều bá mị liếc mắt nhìn ta, đi tới ngồi trước mặt ta, nói:
“Ta còn tưởng ngươi đã sớm quên rồi.”
Ta ha hả cười nói:
“Mỹ nữ như cô nương thì chỉ cần liếc mắt một cái, cả đời cũng không thể quên được.”
U U nhẹ nhàng véo ta một cái, trên khuôn mặt nở nụ cười mê người, làm gì có nữ hài tử nào không thích nam nhân khen đẹp đâu?
“Lúc ngươi uống say trông rất dọa người.”
Nàng nhẹ giọng nói.
Ta rửa mặt, mơ màng nghĩ lại mà cảm thấy lạnh người:
“Ta uống say thích nhất là phi lễ người khác, không biết vừa rồi ta có phi lễ cô nương không?”
U U khuôn mặt đỏ lên, gắt giọng:
“Ngươi chính là Đại Khang Bình vương, mở miệng ta là khinh bạc ta, nếu ngươi dám đối với ta như vậy, ta sẽ cắt đứt hai tay ngươi, sau đó dùng chúng vả vào mồm ngươi.”
Thấy thần thái của nàng như vậy, trong lòng ta không khỏi cười thầm, xem ra đúng là mình đã sờ soạng tiểu yêu nữ này, chỉ trách mình uống nhiều, ngay cả chiếm tiện nghi như thế nào cũng không nhớ được.
Sự xuất hiện của nàng làm cho ta quên mất sự thống khổ vừa rồi. Ta mỉm cười nói:
“Cô nương đại khái không biết, nam nhân muốn làm chuyện xấu thì dùng tay tát vào mồm không có hiệu quả...”
U U véo cái tai của ta, nói:
“Cái tên dâm tặc này, ngoại trừ việc này, chẳng nhẽ ngươi không còn lời nào để nói ư?”
Ta lớn tiếng xin tha, yêu nữ này mới cười thả tay ra, nói:
“Ngươi sắp trở lại Đại Khang rồi, vậy thì đưa sổ sách Điền thị cho ta được không?”
Ta cười khổ nói:
“Cuốn sổ kia không ở trong tay ta thì ta lấy cái gì giao cho cô nương?”
U Ucả giận nói:
“Dận Không, ngươi ít nói dối đi, nữ nhi Điền Tuần là lão bà của ngươi, sao nàng ta không nói cho ngươi biết được chứ!”
Ta cười nói:
“Trong tay Dao Như cũng không có cuốn sổ đó, từ trước tới giờ hoàn toàn là do Điền Ngọc Lân cầm, cô nương năm lần bảy lượt tới tìm ta làm gì?”
“Ngươi định nuốt riêng cuốn sổ đó phải không?”
Đôi mắt đẹp của U U trợn tròn.
“Cái cuốn sổ cũ nát đó với ta có tác dụng gì đâu, ta muốn nó làm cái gì?”
U U cười lạnh nói:
“Ngươi đừng nói là ngươi không biết bí mật của nó.”
Sư nghi ngờ trong lòng ta nảy lên, về cuốn sổ ta với Yến Hưng Khải đã có hẹn ngầm, theo lý thuyết thì hắn sẽ không cho người tới tìm ta hỏi về cuốn sổ nữa.
Nhưng U U lúc này lại tới tìm ta, vậy thì nàng có phải do Yến Hưng Khải sai sử không, hay là còn một mục đích nào khác? Chẳng nhẽ ngoại trừ nó là chứng cứ phạm tội của Yến Hưng Khải thì còn một bí mật nào khác?
Ta nói:
“Ta đương nhiên là biết, thế nhưng cuốn sổ đó không ở trong tay ta, thì ta lấy gì đưa cho cô nương.”
U U nói:
“Không bằng chúng ta giao dịch, ngươi lấy cuốn sổ ra, ta giúp ngươi tìm bảo tàng Mâu thị, tài bảo trong đó toàn bộ thuộc về ngươi, ta chỉ muốn một quyển sách trong đó là được.”
Trong lòng ta bỗng nhiên chấn động, bảo tàng Mâu thị!
Chuyện này ta đã từng nghe nói qua, trước kia có một phú thương giàu nhất thiên hạ tên là Mâu Kỳ Vô, trước khi hắn chết, hắn chôn toàn bộ tài sản vào một địa điểm cực kỳ bí mật.
Nhưng chuyện này không có ai khảo chứng tính chân thật của nó, hôm nay U U đã nói như vậy, xem ra cuốn sổ Điển thị này tất có điều nghi hoặc.
Ta cười nói:
“Giao dịch đó không công bình với ta.”
U U cả giận nói:
“Sao không công bình, cuốn sổ Điền thị kia chỉ là một nửa, nếu như không có sự trợ giúp của ta, ngươi tìm được nửa còn lại hay sao?”
Ta thầm nghĩ:
“U U không có hứng thú với tài bảo, mà nàng chỉ muốn tìm một quyển sách, lẽ nào quyển sách này là võ học bí tịch? Nàng tới từ Ma môn, vậy thì bản bí tịch này tám chín phần mười là có quan hệ với Ma môn, nhưng mà Vô Gian Huyền Công hiện đang ở trong tay của ta...”
Ta bỗng nhiên nghĩ đến, trong bức Xuân cung đồ kia ngoại trừ Vô Gian Huyền Công còn có một tấm bản đồ khác, lẽ nào nó có quan hệ với bảo tàng Mâu thị?