Tam Cung Lục viện Thất Thập Nhị Phi

Tư Hầu kiệt lực giằng co, nhưng lại bị ta ôm chặt lấy cái eo nhỏ nhắn không cho nàng giãy dụa, sau đó từ phía sau xâm nhập vào động đào, đau đớn làm cho Tư Hầu kêu to một tiếng, động tác giãy dụa đã làm lộ cái cổ áo của nàng, đồi ngọc phong đung đưa sinh động.
Thân thể mềm mại của nàng ôm chặt lấy ta, ta bỏ đai lưng của nàng, đặt hai tay lên đôi ngọc phong đẫy đà kia, nói:
“Nàng là của ta, ta sẽ không cho để nàng gả cho bất cứ người nào khác...”
Thanh âm của ta do hưng phấn cực độ mà run rẩy.
Tư Hầu không có sức lực để chống lại, nên để mặc cho ta hành động, do cảm giác của nàng khẩn trương mà thân hình mềm mại của nàng cứng ngắc, sau đó từ từ mềm mại.
Lúc đau đớn qua đi, ta lại cố gắng ôn nhu hết mức, dưới sự âu yếm của ta, Tư Hầu bắt đầu bỏ qua sự rụt rè, cái chân ngọc trắng như tuyết vòng qua lưng ta, cái mông ngọc áp sát và hùa theo động tác của ta.
Ta vuốt ve từng tấc da thịt của Tư Hầu, hôn lên cái cổ xinh xắn, thân hình nàng run lên, cổ họng nàng vang lên những tiếng rên mê người.
Ta bỗng nhiên ôm chặt lấy nàng, đem thân thể mềm mại của nàng nâng lên, dí sát vào vách tường.
Sự kinh hoàng trong đôi mắt của Tư Hầu đã rút đi, thay vào đó là sự phức tạp, ngượng ngùng và hưng phấn lẫn lộn hòa cùng một chỗ.
Điều này làm cho ta càng thêm kích động, ta thoải mái hưởng thụ thân hình xinh đẹp của nàng, động tác của ta càng lúc càng mãnh liệt, ta muốn hoàn toàn chinh phục được Tư Hầu.
Khuôn mặt xinh đẹp mê ngươi, ngọc thể trắng như tuyết, mềm mại không xuơng bắt đầu run rẩy.
Ta cũng không cách nào khống chế được tình cảm của mình nữa, gầm nhẹ một tiếng, thành trì công phá đã xong.
Ta ôm thân thể mềm mại của Tư Hầu thật lâu, hưởng thụ những cảm giác thoải mái đem lại.
Tư Hầu nằm ở trong lòng ta khóc nức nở lên.
Thủ đoạn của ta tuy rằng có chút đê tiện, nhưng mà ta vẫn không do dự, muốn trong thời gian ngắn hoàn toàn nắm giữ trái tim nàng chỉ có cách làm như vậy.
Huống hồ, Tư Hầu đối với ta cũng có tình cảm, ta làm chuyện này, nàng cũng sẽ không hận ta.
“Ta hận ngươi...”
Tư Hầu nhẹ giọng nói, nhưng trong đôi mắt đẹp lại chẳng có sự cừu hận nào cả.
Ta mỉm cười nói:
“Đều là nàng ép ta, nếu như không phải nàng kiên trì gả cho tên hỗn trướng Chu Tự Chân kia, thì sao ta lại vươn tay ngắt hoa được chứ?”
Ta hôn lên cái vành tai xinh đẹp của nàng, nói:
“Do ta quá yêu nàng, nên ta mới làm ra chuyện như vậy, nàng đừng trách ta.”
Trái tim của Tư Hầu đã hoàn toàn mềm đi, nàng khẽ ừ một tiếng, giấu cả khuôn mặt vào trong ngực của ta, nói:
“Dận Không... Huynh không thể cô phụ muội.”
Trong lòng ta âm thầm đắc ý, sau một hồi đại chiến cuối cùng cũng bắt được trái tim của nàng, bây giờ thì tên Chu Tự Chân kia đã bị vứt lên chín tầng mây rồi.
Ta thâm tình nói:
“Ta sẽ cùng nàng sống cả đời bên nhau, theo ta trở về Đại Khang được không?”
Tư Hầu nhu thuận gật đầu, nàng đứng lên, chỉnh sửa lại trang phục của mình. Ta giờ mới lưu ý tới, trên ngoại bào của mình có dính một vài nụ hồng xử nữ.
Ánh mắt của Tư Hầu nhìn vào ngoại bào của tạ khuôn mặt đỏ lên, đôi bàn tay trắng như tuyết đấm vào ngực ta một cái.
Ta tóm lấy bàn tay ấy, nhẹ nhàng nói:
“Còn đau không?”
Tư Hầu lắc đầu, nhẹ giọng nói:
“Tỷ tỷ nói không sai, huynh quả nhiên không phải người tốt.”
Ta ha hả nở nụ cười, ôm nàng vai nói:
“Giúp ta tìm một bộ quần áo, ta không thể đi ra ngoài như vậy.”
Tư Hầu đỏ mặt đi ra ngoài một lúc sau nàng đem một bộ quần áo tới, đây là một bộ trang phục của Bạch Quỹ, thân hình ta và Bạch Quỹ tương tự nhau, cho nên mặc cũng vừa vặn.
Tư Hầu có chút sầu lo nói:
“Muội vô thanh vô tức rời đi với huynh như vậy, tỷ tỷ biết ăn nói như thế nào với Chu gia?”
Ta cười nói:
“Việc này muội không cần lo lắng, tỷ tỷ của muội là hoàng hậu của một nước, phụ tử Chu Vô Mặc cho dù có không hài lòng cũng không dám trách cứ, huống chi là ta mang muội đi, đâu có quan hệ gì với tỷ tỷ của muội?”
Ta không lo lắng phụ tử Chu Vô Mặc, mà nghĩ tới cảm thụ của Lệ Cơ, trải qua chuyện này, có lẽ nàng càng căm hận ta và Tư Hầu.
Ta dặn dò:
“Chuyện này muội ngàn vạn lần không thể để cho tỷ tỷ của muội biết, cho dù là Lăng Phượng cũng không được nói.”
Tư Hầu gật đầu, ta đem thân thể mềm mại của nàng ôm vào trong lòng:
“Sáng sớm ngày mai huynh tới đón muội, chuyện rời khỏi Đại Tần muội không được nói với ai, sau này có cơ hội thì giải thích với tỷ tỷ của muội sau.”
Nghĩ tới chuyện phải rời khỏi quê hương, Tư Hầu không khỏi buồn bã, ta dùng hết công phu ôn nhu, cuối cùng cũng làm cho nàng hài lòng, rồi mới rời đi.
Sáng sớm hôm sau, ta suất lĩnh mọi người đi tới ngõ Thông Tể, vì không muốn cho mọi người chú ý, nên ta đã bảo Đường Muội và Đột Tạ đi đón Tư Hầu đợi trước ở đó.
Ung vương Long Thiên Khải sóng vai đứng cạnh ta mỉm cười nói:
“Hoàng chất mấy năm này thu hoạch thật phong phú, mỹ nữ bên cạnh như mây, xem ra không bao lâu chúng ta lại phải lo chuyện vui cho ngươi rồi.”
Ta ha hả cười nói:
“Đáng tiếc trên người Dận Không không có xu nào, ở Đại Khang lại không có đất dung thân.”
Ung vương cười nói:
“Hoàng chất thế nào đã quên, trước khi ngươi tới Đại Tần, bệ hạ đã từng ban cho ngươi một lãnh địa, ở Khang Đô ban cho ngươi một tòa Bình vương phủ, đầy tớ già bốn mươi tám người, hoàng kim mười một vạn lượng, tơ lụa ba trăm tấm, ngựa dê bò sáu mươi tám con.”
Đúng là quá khó khăn cho hắn, chuyện đã qua lâu như vậy rồi vậy mà hắn vẫn nhớ rõ từng chi tiết.
Ung vương nói:
“Trước khi ta tới đây, đã từng nói riêng với bệ hạ, bệ hạ đã tu sửa Bình vương phủ ở Khang Đô cho ngươi, sau khi ngươi trở về là có thể ở.”
“Đa tạ bát hoàng thúc giúp đỡ.”
Ung vương cười nói:
“Ta biết ngươi từ trước đến nay không thích làm rùm beng, cho nên vị trí và cách sắp xếp của Bình vương phủ đều do ta đích thân lựa chọn đảm bảo sẽ làm ngươi hài lòng.”
Ta đang muốn cảm ơn, thì lại thấy một chiếc xe ngựa đi tới, Mộ Dung Yên Yên mặc trường bào màu xanh đi xuống xe.
Ung vương hướng ta chớp chớp mắt nói:
“Lại có một đại mỹ nữ nữa tới cửa rồi.”
Ta lắc đầu nói:
“Mộ Dung cô nương khẳng định sẽ không theo ta về Đại Khang.”
Mộ Dung Yên Yên cười nói:
“Bình vương điện hạ sao không nói một tiếng đã rời đi vậy?”
Ta cười nói:
“Sứ mệnh của Dận Không ở Đại Tần đã xong, ở lại đây cũng không có tác dụng gì nữa, đương nhiên là muốn sớm ngày trở về Đại Khang.”
Mộ Dung Yên Yên nói:
“Trên đường trở về, Bình vương phải cẩn thận.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui