Tam Cung Lục viện Thất Thập Nhị Phi

“Các ngươi yên tâm, ngày mai ta sẽ vào cung gặp mặt phụ hoàng, xin hai người các ngươi tới vương phủ.”
Dịch An cười nói:
“Tiểu chủ nhân sợ rằng còn không biết, bệ hạ đã ân chuẩn cho chúng ta rời khỏi hoàng cung, tới vương phủ hầu hạ người.”
Ta vui mừng nói:
“Như vậy thật tốt quá.”
Dịch An lại nói:
“Chuyện này cũng do Ung vương cầu xin giúp.”
Ta gật đầu, Ung vương đã trở thành đồng bọn đầu tiên của ta ở Khang Đô.
Duyên Bình nói:
‘‘Hai người cứ tâm sự đi, nô tỳ ra ngoài tâm sự với Thải Tuyết cô nương.”
Thải Tuyết đã từng ở trong nhà nàng một khoảng thời gian, tình cảm của hai người không đến nỗi nào.
Đợi cho Duyên Bình rời đi, Dịch An cẩn thận khép cửa phòng lại, thấp giọng nói với ta:
“Tiểu chủ nhân, có người muốn nô tài báo với chủ nhân một câu!”
Trong lòng ta ngơ ngác, cũng hiểu rõ người này chắc chắn là Trân phi.
Nghĩ tới tình cảm chân thành của nàng, trong lòng ta lại nhộn nhạo, thế nhưng ta lặp tức dùng lý trí nhắc nhở mình, tuyệt đối không được có ý nghĩ tình cảm lúc này.
Ta lần này trở về mục đích chủ yếu là ngôi vị hoàng đế của Đại Khang, nếu như tiếp tục dây dưa với Trân phi, thì chẳng có chỗ tốt nào với ta cả.
Dịch An nói:
“Người bảo nô tài nói với tiểu chủ nhân, có một số việc, có một số người thì vĩnh viễn coi như chưa từng diễn ra, chưa từng gặp mặt.”
Trong lòng ta cảm thấy hổ thẹn, Trân phi đã cảm thấy được chuyện này, sở dĩ nàng bảo Dịch An nói những lời này với ta.
Chính là không muốn ta vì tư tình nữ nhi mà ảnh hướng tới tiền đồ và số phận của mình, hiện giờ nàng còn tỉnh táo hơn ta nhiều lắm.
Ta thấp giọng nói:
“Nàng... Có khỏe không?”
Dịch An gật đầu, do dự một chút nói:
“Có câu này tiểu nhân không biết có nên nói hay không nữa?”
“Dịch An, giữa ngươi và ta còn gì mà không thể nói?”
Dịch An nói:
“Từ khi tiểu chủ nhân rời khỏi Đại Khang thì có rất nhiều chuyện đã thay đổi, Trân Phi nương nương lại có được sự sủng hạnh của bệ hạ, năm ngoái mới được sắc phong là quý phi...”
“Đủ rồi!”
Ta vỗ bàn giận dữ nói.
Dịch An sợ hãi quỳ ở trước mặt ta.
Ta khoát tay áo nói:
“Ngươi không cần kinh hoảng, ta không nóng giận với ngươi, ngươi đi xuống đi...”
Ta đấy cửa sổ ra, những hạt mưa lạnh lẽo làm giảm bớt phiền muộn trong lòng ta.
Mặc dù Trân phi có được sủng ái cũng chẳng phải là chuyện khó nghĩ gì, nàng vốn là phi tử của Hâm Đức hoàng đế, thân ở trong hoàng cung, nàng có lựa chọn gì khác cơ chứ?
Ta tới Bình vương phủ không được bao nhiêu thời gian, thì các vị hoàng huynh hoàng chất nối đuôi nhau với cửa bái phỏng. Thế nhưng có rất nhiều người chúng ta còn chưa nói chuyện với nhau lần nào.
Trong đó có một số người là ngoại lệ, ví dụ như Cần vương Long Dận Lễ, Hưng vương Long Dận Thao chỉ cho người đưa quà tới, với thân phận của hai người thì không cần đích thân tới bái phỏng.
Thương thế của ta mặc dù không nghiêm trọng, thế nhưng vẫn cố gắng không xuống giường, cho tới khi sắc trời tối hẳn, mấy người trong hoàng tộc cũng rời đi, thì ta mới mơ màng tỉnh lại.
Nằm tiếp chuyện họ cả ngày, bị những lời hư tình giả ý của họ làm cho mơ màng, cảnh tượng hôm nay đúng là khác trước kia một trời một vực.
Lúc mọi người rời đi, Ung vương lại tới bái phỏng, ta bảo Dịch An đưa hắn tới phòng ngủ. Ung vương hòi thăm thương thế của ta, vững tin ta không có gì nguy hiểm mới nói chuyện:
“Hoàng chất, đây là Sơn Sâm ta mua từ Triều Tiên, có thể giúp ngươi tẩm bổ thân thể.”
“Đa tạ bát hoàng thúc lo lắng.”
Ung vương cười nói:
“Giữa hai chúng ta còn phải khách sáo như vậy sao.”
Ta mỉm cười gật đầu nói:
“Hoàng thúc có gặp được phụ hoàng không?”
Ung vương nói:
“Bệ hạ hết sức quan tâm thương thế của ngươi, bảo ngươi không cần nóng lòng đi gặp hắn, cứ an tâm ở lại trong vương phủ dưỡng bệnh.”
Hắn dừng lại một chút nói:
“Bệ hạ đã hạ lệnh cho Tả Trục Lưu điều tra chuyện ám sát.”
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Chuyện này giao cho Tả Trục Lưu thì vĩnh viễn cũng không điều tra ra kết quả gì.”
Ung vương nói:
“Sức khỏe của bệ hạ gần đây không được tốt, sau khi hoàng chất khôi phục thì mau chóng đi thăm người một chút, biểu hiện hiếu tâm của mình.”
Ta gật đầu.
Ung vương lại hàn huyên vài câu, sau đó đứng dậy cáo từ.
Ta bảo Vân Na tiễn hắn ra ngoài cửa. Trần Tử Tô đi tới bên cạnh giường, đỡ một cái đệm vào lưng của ta, ta xòe cánh tay nói:
“Buồn bực muốn chết ta rồi.”
Trần Tử Tô cười nói:
“Mấy tên thích khách đánh bậy đánh bạ lại mang tới chuyện tốt cho công tử, chí ít cũng mang lại cho chúng ta một thời gian có thể hiểu được thế cục của Đại Khang.”
Ta hứng thú nói:
“Trần tiên sinh đã hiểu được những gì?”
Trần Tử Tô mỉm cười nói:
“Trong lúc công tử tiếp kiến các vị hoàng huynh hoàng chất, Tử Tô nhàn rỗi vô sự cũng đi tìm hiểu chuyện một buổi chiều.”
Xem ra hắn đã biết không ít chuyện qua Dịch An.
Ta cảm thán nói:
“Hoàng cung của Đại Khang phức tạp hơn Đại Tần nhiều, hiện giờ ta hi vọng nhất là phụ hoàng có thể khỏe mạnh an khang sống thêm một thời gian.”
Trần Tử Tô gật đầu nói:
“Đúng vậy, công tử mới trở về nước, chuyện gì cũng phải bắt đầu lại từ đầu, chuyện đầu tiên chúng ta phải làm là đứng vững được gót chân.”
Ta thấp giọng nói:
“Ta hiểu phụ hoàng, chỉ cần sức khỏe của người trong mức cho phép, người sẽ tuyệt đối không đem quyền lực trong tay trao cho chúng ta.” 
Trần Tử Tô nói:
“Công lợi dụng chiêu này để hoãn sự việc lại quả thực là tuyệt diệu, nếu như ta không đoán sai, thì chừng hai ngày nữa các vị hoàng huynh của người sẽ có hành động.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui