Tam Cung Lục viện Thất Thập Nhị Phi

Mười vạn lượng bạc vào trong tay Dận Không gần như chỉ trong hai ngày thì tiêu sạch, một số tiêu cho việc tu sửa phòng ốc, số mời thị vệ uống rượu, còn lại hắn toàn bộ quyên hết cho đỗ phường
Bản lãnh phá tiền trong sòng bạc của Dận Không làm cho các con bạc tại Tần đô tự cảm thấy thẹn. Cầm trên tay một số tiền lớn, hắn tiêu trong chớp mắt. Bản lãnh này của Dận Không chẳng mấy chốc truyền đi mọi hẻm hóc của Tần đô
Dận Không tới thành đô, tiêu tiền như nước, lấy thanh lâu và đỗ phường làm mục đích sống, đã thành công tiêu trừ sự cảnh giác của thái tử Yên Nguyên Tịch. Tám tên thị vệ canh cửa cũng không còn nghiêm ngặt như lúc ban đầu, ba người Dận Không có thể tự do đi ra vào chất tử phủ mà không có người đi kèm. Yên Nguyên Tịch cũng không muốn làm bọn họ chết đói tại Đại Tần, ngày ngày vẫn đem đến cơm thô rượu nhạt
Dận Không ở trong cung Đại Khang tuy là tại lãnh cung, nhưng vẫn là những bữa ăn đầy sơn hào hải vị, nay nếm thử những món ăn bình dân, cũng có cảm giác mới lạ, ngon miệng
Nhìn hắn ăn những món thô lậu trong rất ngon miệng, Tôn Tam Phân nhịn không được thở dài, buông đôi đũa trên tay xuống nói:
-Thái Tuyết! Ngươi đi tây sương lấy một ít hạt sen nấu cho công tử chén chè
Thái Tuyết cắn môi dưới nhẹ nhàng ,buồn bả nói:
-Số hạt sen tiên sinh mang từ Đại Khang đã dùng hết rồi
Tôn Tam Phân kinh ngạc nói:
-Hẳn là có rất nhiều, như thế nào lại….?
Dận Không cười giãi thích:
-Ta uống không quen mùi, nên đã cho nấu mời bọn thị vệ canh cửa bên ngoài rồi!
Tôn Tam Phân cứng họng gương mắt nhìn Dận Không, hạt sen thứ đó là được chọn từ tinh phẩm trong tinh phẩm mà lấy ra, giá trị ít nhất trên ngàn lượng, thế mà hắn âm thầm lặng lẽ tặng cho người khác, hắn tiêu cả mười vạn lượng vào sòng bạc Tôn Tam Phân không đau lòng, nhưng đối với một đại phu, thì dược tài quý hiếm há có thể đem ngân lượng so sánh
Chứng kiện vẻ mặt Tôn Tam Phận giận hắn không nói, trong lòng Dận Không âm thầm bật cười, hắn trước sau không biết được, đến tột cùng vì nguyên nhân gì , Tôn Tam Phân lại theo hắn sang Tần, nhưng Dận Không biết hắn ắt hẳn có lý do. Lần này Dận Không đối với Tôn Tam Phân hiểu rõ hơn một chút, con người này nếu hắn tình nguyện không nói, thì không ai có thể từ miệng hắn hỏi ra một câu nào
Tôn Tam Phân còn nói ra một câu khiến Dận Không phải suy nghĩ lại
-Công tử không thích hạt sen thì quên đi, nhưng Thái Tuyết thể chất suy yếu, còn cần phải tẩm bổ. hà….
Tôn Tam Phân thở dài một câu
Thái Tuyết cuốn quít nói:
-Nô tỳ thân thể đã sớm bình phục, Tôn tiên sinh không cần phải lo lắng!
Dưới tình huống cấp bách, nàng quên che dấu thân phận nữ nhi của mình, nhưng thật ra, trước mặt Tôn Tan Phân thì không còn là bí mật, trong lúc trị thương cho Thái Tuyết, hắn đã biết điều này
Dận Không nhìn khuôn mặt tái nhợt của Thái Tuyết, sau đó nhìn thức ăn đạm bạc trên bàn, thầm nghĩ hắn làm việc mà không nghĩ đến cảm thụ của người khác
Hắn đứng dậy
Thái Tuyết tưởng Dận Không vì Tôn Tam Phân nói như vậy mà nổi giận, liền khẽ thốt :
-Công tử…!
Dận Không lớn tiếng nói:
-Thái Tuyết! Chuẩn bị giấy bút, ta với ngươi đi ra ngoài một chuyến
Kỳ vương Yên Nguyên Tông ở phía đông Tần đô có một hội quán, nơi này nguyên là một ngọn đồi nhỏ, dân bản xứ đặt cho cái tên nho nhã là Trúc Ảnh Khâu, là nơi có địa hình cao nhất tại Tần đô, Yên Nguyên Tông cho cất hội quán ngay trên ngọn đồi này
Yên Nguyên Tông hào hoa phong nhã, cầm kì thi họa đều tinh thông, nhưng nói đến cao thâm thì chưa đến. Hắn ngày ngày nhàn hạ ,tu tập môn hạ thực khách tại Trúc Ảnh Khâu ngâm thơ vẽ tranh, đối với việc sưu tập thư pháp vô cùng si mê. Do anh hưởng từ Trúc Ảnh Khâu của Nguyên Tông, khu vực xung quanh nơi này tập trung rất đông văn nhân, nhiều người đến nơi này bày mực thiết bút viết thư pháp bán, hy vọng Kỳ vương có thể nhìn thấy, nếu may mắn trở thành môn hạ thực khách của hắn, thì có thể ví như một bước lên trời
Dân Không lấy thân phận chất tử, thong thả ung dung , bước vào Trúc Ảnh Lâu. Hắn cùng Thái Tuyết đi một vòng quanh xem xét, chỉ thấy thư họa đều là thô sơ, chỉ có một ít xem đươc
Hắn đến gần một bức thư pháp rồi dừng bước, bức thư pháp trước mắt có thể nói là phóng bút mượt mà, phong thái coi được, có chút khí thế . Trong tất cả các chổ hắn đã xem, Dận Không thấy bức thư pháp nơi này là tốt nhất, tại đây có nhiều người đến xem, chổ này sinh ý cũng tốt nhất trong hội quán, hắn hướng vị trung niên thư sinh , người họa bức thư pháp nói:
-Đưa ta một trăm hai mươi lượng, ta họa cho ngươi một bức thư pháp
Thư sinh này nghe nói một câu, hắn sững sốt, sau đó lập tức phá lên cười ha há, đứng dậy trào phúng nói:
-Ngươi chẳng lẽ điên rồi?
Dận Không nhàn nhạt cười:
-Thư pháp đo ta họa, một bức ít nhất có giá trên ngàn lượng bạc, người không chịu, chẳng lẽ bỏ qua cơ hội kiếm tiền này?
Hắn thấy Dận Không ăn nói rành mạch ,rõ ràng hiển nhiên là một người bình thường, hai lông mày liền nhíu lại, cả giận nói:
-Ngươi đừng đứng tại đây gây chuyện, cẩn thận ta bắt ngươi đi gặp quan
Phải biết rằng đám văn nhân cạnh tranh lẫn nhau là việc rất thường thấy, hơn nữa bên ngoài Kỳ vương hội quán có hơn một trăm văn nhân viết thư pháp kiếm sinh ý, nên chuyện Dận Không làm mỗi ngày đều phát sinh tại nơi này
Thư sinh văn nhân hét một tiếng lớn, tập chung sự chú ý của mọi người xung quanh
Dận Không cùng Thái Tuyết bị mọi người vây quanh, nhất thời là cái bia mọi người nhìn vào
Thái Tuyết trong quá khứ chưa bao giờ gặp tình hình này, tậm trạng kinh hoàng nói:
-Công tử! Chúng ta sao còn không mau rời đi?
Dận Không nhìn đám người xung quanh, rồi lấy tay chỉ vào bức thư pháp xuất sắc nhất nói:
-Nếu tại hạ nhìn không lầm thì bức thư pháp trên bán giá năm mươi hai lượng?
Thư sinh văn nhân quay đầu lại nhìn một chut, trên mặt không khỏi lộ vẻ đắc ý, nhìn bức thư pháp của hắn nói:
-Bức này đúng là có giá năm mươi hai lượng
Dận Không ha ha cười to một tiếng, anh mắt bộc lộ vẻ khinh thường, lớn tiếng bình phẩm nói:
-Chữ này nét bút mượt mà, phiêu phiêu dật dật, hẳn là đạt tới đẳng cấp
Văn nhân thu sinh nghe hắn nói vậy, trên mặt có nét bớt giận lại, nhưng lại nghe hắn nói:
-Đáng tiếc chinh là nét chữ không có biến hóa, lại tràn ngập tục khí
Thư sinh văn nhân hé ra khuôn mặt đỏ bừng bừng nói:
-Ngươi là cái thứ gì, đứng có đứng chổ này mà bình phẩm bậy bạ
Dận Không cười nói:
-Thư pháp có ba loại cảnh giới: họa núi là có thể tưởng ra ngon núi đó, họa thủy khi nhìn vào cứ tưởng ta đang đứng trước dòng sông đó là cảnh giới “ vô ngã chi cảnh”, thứ hai là mượn cố sự thời trước để nói ra lòng mình là “ hữu thân chi cảnh”, thứ ba là người với bút tùy hai mà một, hòa hợp với nhau gọi là “vong thân chi cảnh”
Dận Không nói đến đây, xung quanh không ít văn sĩ đều không khỏi tán thưởng gật đầu, bọn họ đối với giãi thích thâm thúy của hắn vô cùng đồng ý, theo lời hắn nói, thì bức thư họa trước mắt không đạt được cảnh giới nào trong ba loại kia
Văn nhân thu sinh không phục nói:
-Ngươi nói thì có biết chút, nhưng không biết có thể làm hay không?
Dận Không biết hắn không phục, nói ra lời này chính là đạt mục đích hôm nay đến đây, liền cười nói:
-Tại ha đối với thư pháp mà nói, cũng biết chút ít, mời chư vị chỉ điểm thêm
Xung quanh đám người cùng kêu lên “hảo hảo”, trong đó có một số người thật lòng muốn xem khả năng của hắn, cũng có người chủ tâm khơi dậy tranh đấu giữa hắn với gã thư sinh, hòng dẹp bỏ duệ khí của hắn do sinh ý của gã này tốt nhất ở đây. Nên khi có chuyện xảy ra như vậy , đám người này cầu còn không được
Sớm đã có hai gã khiên ra hoạ án( bàn vẽ), Dận Không gọi Thái Tuyết lấy bút và mài mực cho hắn ,đặt lên trên bàn, mọi người tản ra xung quanh thành một vòng tròn , xem hắn biểu diễn
Hắn tập chung tinh thần, hai bàn tay xoa xoa lẫn nhau, đây là thói quen của Dận Không từ nhỏ, bản lãnh thư pháp của hắn cũng chưa từng thụ giáo qua bất kì danh sư nào, nhưng chính là trong hoàng cung Đại Khang đâu đâu cũng treo những trân phẩm thư pháp, tiện tay cầm cũng có thể là thư pháp của danh gia trong thiên hạ. Từ lúc năm tuổi, Dận Không đã tập viết theo những nét chữ đó, mẫu thân hắn thấy vậy nên dốc lòng chỉ dậy ngày ngày, đến năm mười hai, hắn đã có thể họa những bức thư pháp giống như danh gia đương thời
Dận Không lấy bút chấm mực, sau đó thuận tay phóng bút, nét vẽ của hắn rồng bay phượng múa, hào khí vạn trượng, bút trên tay hắn lên lên xuống xuống không có gì ngăn trở, thuận bút thuận ta, liên miên bất tận, nét chữ trên mặt giấy biến hóa không ngừng
Xung quang ,đám người chứng kiến thấy nét chữ như rồng bay phượng múa,không ngừng phát ra tiếng kinh hãi than thầm, gã văn nhân thu sinh nhìn hắn phóng bút, lập tức nhận ra rằng trình độ của gã còn thua xa nhiều lắm
Thư sinh văn nhân run giọng nói:
-Ngươi vừa rồi nói, bức thư họa này giá bao nhiêu?
Hắn nói như vậy vì ngay từ đầu, Dận Không nói đưa một trăm hai mươi lượng thì cho gã một chữ
Dận Không lạnh nhạt cười nói:
-Tiên sinh tưởng ta nói đùa sao?
Thư sinh văn nhân đỏ mặt tía tai cúi đầu xuống,rồi ngẫng đầu lên tựa hồ quyết tâm nói:
-Ta đưa cho ngươi hai trăm lượng bạc!
Dận Không còn chưa trả lời, thì nghe một tiếng nói trong đám đông vang lên:
-Thư pháp như thế thì dù có tiền cũng không thể cầu! Ta trả ba ngàn lượng bạc cho bức thư pháp này
Tại Tần đô, người có khả năng lớn giọng như vậy không nhiều lắm, huống chi đây là Trúc Ảnh Khâu Kỳ vương hội quán
Dận Không trên mặt hiện lên nét tiếu ý, xoay người lại nhìn người lên tiếng với vẻ mặt làm bộ ngạc nhiên


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui