“Phòng ở đã sắp xếp xong chưa?”
Tư Hầu gật đầu nói:
“Trong tiểu lâu này bố trí rất đặc biệt, mỗi một gian phòng đều vô cùng tinh, xảo đẹp đẽ, còn hơn nhà của muội ở Tần đô rất nhiều.”
Tuệ Kiều dịu dàng cười nói:
“Chỉ cần mọi người có thể bình an, thì ở đâu cũng được.”
Nàng nhìn ta, nói:
“Huynh và Tư Hầu ở đây trò chuyện, muội đi xem Dực Hổ thế nào rồi.”
“Dực Hổ làm sao vậy?”
Ta hỏi.
“Không có chuyện gì, chỉ là do hành trình nhiều mệt nhọc, hôm nay lại bị kinh sợ, cho nên bị sốt, Vân Na và Thải Tuyết đang chiếu cố nó.”
“Ta cùng với muội đi thăm nó!”
Tuệ Kiều ngăn cản ta nói:
“Độc tính trong cơ thể huynh tuy giảm, thế nhưng không thể ra ngoài gặp gió, tối nay ngoan ngoãn ở trong phòng, không được ra ngoài.”
Ta kéo cái eo nhỏ nhắn của nàng, hôn lên mặt nàng một cái, Tuệ Kiều và Tư Hầu đều đỏ mặt xấu hổ, cúi đầu xuống.
Lúc này ta mới buông Tuệ Kiều ra, dặn dò:
“Thay ta nói với Vân Na một tiếng, sáng sớm hôm sau ta sẽ tới thăm Dực Hổ.”
Tuệ Kiều khẽ gật đầu rời khỏi phòng, xoay người khép cửa phòng lại.
Tư Hầu có chút ngượng ngùng đứng đậy:
“Dận Không... trời đã không còn sớm, muội về đi ngủ đây.”
Ta vọt lên cài then phòng, nói:
“Hầu nhi ngoan, tối nay ở lại đây với ta được không?”
Khuôn mặt Tư Hầu ửng hồng, càng thêm xinh đẹp động lòng người, nàng nhăn nhó nói:
“Thế nhưng... các tỷ tỷ sẽ cười muội...”
Ta đem thân thể mềm mại của nàng ôm vào lòng, nhẹ giọng nói:
“Chờ khi ta yên ổn ở Khang Đô sẽ cưới các nàng làm thê tử, lúc đó xem ai còn dám cười nàng?”
Ta hôn dọc theo khuôn mặt của Tư Hầu xuống tới tận cái cổ trắng ngần của nàng.
Tư Hầu xấu hổ nói:
“Nhưng mà chúng ta... dù sao vẫn còn chưa thành thân...”
Ta cười ha hả vòng tay ôm nàng vào trong lòng, sau đó luồn tay vào trong váy, Tư Hầu liều mạng ngăn cản ta nói:
“Muội còn... phải trở về...”
Ta nhẹ giọng nói:
“Hôm nay ta có thương tích trên mình, chẳng nhẽ muội nhẫn tâm để lại ta cô độc ở đây không người chăm sóc? Nếu như ta có chuyện gì, thì đâu có ai chiếu cố.”
Tư Hầu rốt cục cũng buông lỏng người, tay ta thuận lợi xâm nhập vào bên trong, nàng nhẹ nhàng cắn môi anh đào, sự xoa nắn của ta làm cho thân hình nàng run lên.
Thân thể Tư Hầu ướt át kiều diễm vô cùng, ta nhẹ nhàng cởi quần nàng. Tư Hầu đỏ mặt nói:
“Huynh... thổi nến đi đã...”
Ta lột y phục của Tư Hầu ra để lộ một cái yếm màu hồng, bộ ngực sữa phập phồng cao chót vót.
Ngón tay ta chạy dọc theo cái cổ trắng ngần xuống dưới, khi đi qua con đường mòn giữa hai ngực, xâm nhập vào cái rốn đáng yêu, hai tay khẽ vuốt ve cái eo nhỏ, da thịt nàng trắng mịn, đúng là băng cơ ngọc cốt.
Dưới sự xoa nắn của ta, Tư Hầu nhẹ nhàng khép hai bàn chân lại, trong hơi thở phát ra tiếng ngâm nga khe khẽ, giờ này khắc này, nàng đã toàn lực ngửa người ra sau, toàn bộ thân thể mềm mại hình thành một đường con mê người.
Nàng đã bị ta kích thích, hoàn toàn quên mất sự ngượng ngùng trong nội tâm, trong đôi mắt đẹp quyến rũ nhộn nhão, thỉnh thoảng phát ra tiếng thở dốc động lòng người.
Ta hôn lên cặp môi nóng rực thơm nồng của nàng, rướn người cố sức công vào cổng thành ướt át.
“A!”
Cánh tay ngọc của Tư Hầu vô thức ôm lấy thân hình của ta, điều này làm cho thân thể chúng ta kết họp càng thêm chặt chẽ.
“Đau không?”
Ta yêu thương hơn kể từ sau lần cường bạo ở Tần đô, thì đây là lần đầu tiên chúng ta thân mật, ta rất sợ hành động thô bạo của mình làm thương tổn giai nhân.
Trong đôi mắt đẹp của Tư Hầu tràn ngập xuân ý lắc đầu, thân thể mềm mại không tự chủ được lại run lên.
Trong lòng ta mừng rỡ, biết Tư Hầu đã hiểu được sự sung sướng của việc nam hoan nữ ái, cho nên không còn lo lắng nữa mà toàn lực đưa nàng lên đỉnh sung sướng.
Tư Hầu hoàn toàn chìm đắm trong những cơn sóng mà ta mang lại, thân thể mềm mại cố sức phối hợp với sự vui đùa của ta, tiếng rên rỉ của nàng càng lúc càng lớn, thanh âm êm ái giống như oanh vàng mùa xuân, xuân sắc ngập người, có thể làm cho một thiếu nữ rụt rè biến thành một người như vậy, đúng là niềm vui sướng nhất trên thế gian.
Tư Hầu sung sướng tới mức chảy nước mắt, thanh âm của nàng gần như là khóc, thân hình không ngừng run lên, tứ chi gần như quắp chặt lấy ta, thỏa thích hùa theo sự yêu thương của ta mang tới...
Ánh nến chập chờn người đẹp mềm mại, Tư Hầu hạnh phúc được ta ôm vào trong lòng, ta nhẹ nhàng vuốt ve cái lưng trần nhẵn bóng của nàng, làm cho Tư Hầu cười vang như chuông bạc.
Ta mỉm cười nói:
“May mà đêm nay ta đã đóng cửa sổ.”
Tư Hầu nhẹ nhàng vuốt ve ngực ta nói:
“Có ý gì vậy?”
Ta cười nói:
“Nếu không thanh âm của nàng sẽ truyền khắp vương phủ.”
“Huynh thật đáng ghét, muội không để ý tới huynh nữa...”
Tư Hầu đỏ mặt vùi đầu vào trong ngực ta.
Ta cười lớn ôm chặt lấy nàng, bỗng nhiên Tư Hầu vươn tay ôm lấy cổ ta, dán sát vào tai của ta, nhẹ giọng nói:
“Kiếp này Tư Hầu chỉ là nữ nhân của Dận Không, chỉ cần huynh muốn, Tư Hầu sẽ vì huynh làm bất cứ chuyện gì...”
Sắc dục trong người ta lần thứ hai bị nàng kích thích, những tiếng rên rỉ mê người lại vang lên, chúng ta một lần nữa lại chìm trong thế giới ý loạn tình mê...
Sáng sớm hôm sau, khi Tư Hầu giúp ta rửa mặt xong, Dịch An đã đợi ở ngoài cửa, thấy ta hắn mỉm cười nói:
“Chủ nhân, Duyên Bình đang ở Xuân Vũ Trai chuẩn bị điểm tâm chờ người tới dùng bữa.”
Ta gật đầu cười:
“Dịch An, ta tới xem Dực Hổ đã, sau đó sẽ tới dùng bữa với các nàng.”
Dực Hổ, Vân Na, Tuệ Kiều ba người ở trong tiểu lâu sát bên cạnh ta, khi ta tới, Dực Hổ vẫn còn đang ngủ.
Vân Na và Tuệ Kiều đang ngồi bên giường, một đêm qua hai nàng không ngủ, cho nên đã ngủ gục.
Ta sờ cái trán của Dực Hổ, nhiệt độ cơ thể của nó đã khôi phục bình thường, nó bị ta làm tỉnh lại, ta vội vàng ra hiệu cho nó chớ lên tiếng, nhỏ giọng nói:
“Sao rồi?”
Dực Hổ bám vào tai tạ nhỏ giọng nói:
“Sư phụ, ta đã khỏe rồi!”
Ta cười dựng ngón cái lên với nó.
Ta cầm lấy một tấm chăn lông, cẩn thận đắp lên người của Vân Na và Tuệ Kiều.
Sau khi ra khỏi cửa, ta gọi thị nữ tới bảo chiếu cố mấy người các nàng cho tốt, rồi mới đi tới Xuân Vũ Trai.
Đi tới Xuân Vũ Trai ta đã phát hiện Thải Tuyết đang ở đó, nàng đang cùng Duyên Bình chuẩn bị điểm tâm, ta nhíu mày nói:
“Thải Tuyết, sao muội còn làm những công việc nặng nhọc này?”
Duyên Bình cuống quít giải thích:
“Tiểu chủ nhân, nô tỳ đã khuyên Thải Tuyết cô nương nhiều lần rồi.”
Thải Tuyết cười nói:
“Mấy năm nay chuẩn bị điểm tâm sáng cho công tử đã thành thói quen, nay đổi một người mới, Thải Tuyết sợ rằng không hợp với sở thích của công tử, huống hồ bản thân Thải Tuyết vẫn là thị nữ của người.”