Trán Phi ở cùng hai cung nữ uyển chuyển đi vào Dưỡng Tâm Điện, trong đôi mắt đẹp của nàng mang theo nét cười quyến rũ, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ kiều mị.
Sự xinh đẹp của nàng không bị thời gian làm phai nhòa, mà lại càng kiều diễm và quyến rũ.
“Thần thiếp Ngọc Oánh khấu kiến bệ hạ!”
Thanh âm của nàng giống như oanh vàng trong cốc vắng, làm cho nội tâm ta không khỏi run lên. Ánh mắt của Trân phi chỉ chú ý tới Hâm Đức hoàng đế, chưa từng liếc mắt với ta một cái nào.
Hâm Đức hoàng đế ha ha cười nói:
“Trân Phi! Nàng xem ai đã trở về này?”
Cuối cùng đôi mắt đẹp của Trân Phi mới chuyển hướng sang ta, nàng cười nhẹ một cái, ta cuống quít đứng dậy hành lễ nói:
“Hài nhi Dận Không bái kiến Trân Phi nương nương.”
Trân Phi cười nói:
“Mấy năm không gặp, Bình vương quả nhiên đã trưởng thành hơn rất nhiều.”
Biểu hiện bình tĩnh của nàng khiến ta phải bội phục.
Hâm Đức hoàng đế phất phất tay, Trân Phi đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống, dịu dàng nói:
“Bệ hạ hôm nay có khá hơn chút nào không? Thần thiếp vừa học xong mấy thủ thức xoa bóp, người có muốn thưởng thức không?”
Một sự chua xót khổ sở dâng lên trong lòng ta.
Hâm Đức hoàng đế cười nói:
“Để lát nữa, được rồi, chuyện ta giao cho nàng đã làm tới đâu rồi?”
Trân Phi gật đầu, từ trong tay cung nữ lấy một cuộn giấy đỏ:
“Bệ hạ mời xem, đây chính kết quả sau sự lựa chọn kỹ càng của thiếp, tổng cộng có mười hai danh nhân, tư sắc phẩm hạnh không có chỗ nào không tốt.”
Hâm Đức hoàng đế chỉ nhìn lướt qua, hướng ta nói:
“Dận Không, trong hoàng gia thì chỉ có con vẫn chưa nạp phi.”
Lúc này ta mới hiểu, hóa ra cuốn giấy kia là danh sách mà Trân Phi chuẩn bị cho ta để nạp phi.
Ta cung kính nói:
“Hài nhi muốn khi còn trẻ sẽ xuất lực vì phụ hoàng, làm chuyện có lợi cho Đại Khang ta.”
Hâm Đức hoàng đế cười nói:
“Việc cũng cần làm, nhưng hôn sự cũng phải làm cho xong, nghe nói bên cạnh con đã có mấy vị ái thiếp?”
Ta gật đầu, việc này không cách nào giấu diếm được hắn.
Hâm Đức hoàng đế nói:
“Trong các hoàng nhi của ta, thì con chịu khổ sở nhiều nhất, cho nên ta muốn bồi thương cho con, hôn sự này ta phải xử lý cho con.”
“Tạ ơn phụ hoàng!”
“Con cưới bao nhiêu thiếp, ta sẽ không hỏi đến, nhưng mà nạp phi không phải chuyện đùa, quan trọng là phải môn đăng hộ đối. Từ khi nghe tin con khởi hành về Tần đô, ta đã để cho Trân Phi chuẩn bị công việc này.”
Trân Phi cười nói:
“Đại khái là thần thiếp năng lực quá kém, chọn tới chọn lui, mà danh sách danh môn khuê tú vẫn không nhiều, hơn nữa...”
Nàng thâm ý nhìn ta một cái nói:
“Các đại thân nghe nói là Bình vương nạp phi, liền đưa nữ nhi tới, làm cho thiếp hoa cả mắt.”
Hâm Đức hoàng đế nhịn không được nở nụ cười:
“Mỹ nữ nhiều đúng là khó lựa chọn.”
Trân Phi nói:
“Thiếp phải chọn ngàn vạn lần mới chọn ra được mười hai người này.”
Nàng đem danh sách đưa tới tay của ta.
Ta nhìn vào danh sách, bên trong có ghi tên, xuất thân, dòng dõi của từng người. Ta cẩn thận nhìn lại một lần, việc nạp phi đúng là chuyện quan trọng với ta, dựa vào lần đại hôn này ta sẽ có khả năng có được một lực lượng tương đối chống lưng.
Ta chậm rãi khép cuốn sổ lại, mỉm cười nói:
“Trong lúc nhất thời hài nhi cũng không thể chọn được, khẩn cầu phụ hoàng cho con hai ngày để suy nghĩ.”
Hâm Đức hoàng đế gật đầu nói:
“Hôn nhân là việc đại sự, con nên suy nghĩ cho tốt, nếu như thực sự khó chọn, thì bảo Trân Phi gọi tất cả các nàng tới cung, con tự mình chọn.”
Trân Phi lên tiếng, nói:
“Hoàng thượng, người tưởng là đang chọn tú nữ ư, đây toàn là thiên kim của các vương công đại thần, ít nhiều chúng ta cũng phải nghĩ tới cảm thụ của họ.”
Hâm Đức hoàng đế gật đầu cười, ta nhân cơ hội này đứng dậy cáo từ.
Hâm Đức hoàng đế hướng Trân Phi nói:
“Trân Phi, nàng thay ta tiễn Dận Không.”
Ta cuống quít từ chối nói:
“Không cần làm phiền nương nương.”
Trân Phi nói:
“Cũng vừa lúc ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Trân Phi đúng là thông minh vô cùng, nàng nói như vậy trước mặt hoàng đế, đương nhiên là sẽ không sợ người khác nói chuyện thị phi.
Ta và Trân Phi đi tới một cái lương đình trong ngự hoa viên rồi ngồi xuống, bốn mắt nhìn nhau, Trân Phi cũng không che giấu được nhu tình trong mắt nữa.
Trong lòng chúng ta đều hiểu được cảm thụ của đối phương, có một số việc không cần thiết là phải nói.
Trầm mặc một lúc lâu, Trân Phi mới nói:
“Bệ hạ có ý định điều ngươi đi Tuyên Thành.”
Ta ngơ ngác, tuy rằng Hâm Đức hoàng đế đã ban Tuyên thành cho ta làm lãnh địa, thế nhưng đó là chuyện trước kia nhập Tần.
Căn cứ vào thái độ của hắn lúc nãy, ta còn nghĩ lương tâm của hắn đột nhiên xuất hiện, thay đổi thái độ với ta.
Nhưng không ngờ hắn vẫn định cách chức ta đuổi tới một nơi xa xôi hẻo lánh.
Trân Phi nói:
“Từ khi nghị hòa cho tới nay, đám hoàng tử hoàng tôn kia chẳng buông tha một cơ hội nào để chửi bới ngươi, bệ hạ là người hỉ nộ vô thường, ngoài mặt thì biểu hiện ôn hòa với ngươi, nhưng trong lòng vốn có tâm cảnh giác. Làn này định cho ngươi đi Tuyên thành, nhưng ta lại cố tình nhắc tới chuyện nạp phi, chỉ có dùng biện pháp này, mới có thể giúp ngươi ở lại Khang Đô.”
Ta cười nhạt nói:
“Hắn một lòng muốn trục xuất ta tới Tuyên Thành, cho dù nạp phi cũng không thay đổi được hắn.”
Trân Phi thấp giọng nói:
“Kỳ thực bệ hạ đối với vị hoàng tử nào cũng giống nhau, hắn tuy rằng tuổi già sức yếu, thế nhưng chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện buông tha hoàng quyền. Trong hai năm qua, chẳng biết hắn từ chỗ nào nghe được thuyết trường sinh bất lão, chiêu tụ nhân sĩ bốn phương, luyện chế đan dược trường sinh bất lão. Lần bạo bệnh này cũng là do độc tố trong đan dược tích tụ lại.”
Trân Phi giở cuộn giấy, nói:
“Những người có tên trong danh sách này, là do ta mất rất nhiêu tâm huyết chọn ra. Trong đó có hai người cho dù là gia thế hay tư sắc đều là lựa chọn tốt nhất. Ngươi chỉ cần có thể thuận lợi cưới được một trong hai người đó làm thê tử, thì ngươi đã có được một phần thực lực cực mạnh duy trì. Phu dựa vào thê hiển quý, địa vị của ngươi sẽ được nhanh chóng đề thăng trong lòng các vị hoàng tử.”
Trong lòng ta âm thầm cảm kích, tất cả những chuyện trước mắt nàng làm, đủ để chứng minh tình yêu của nàng với ta cho tới bây giờ vẫn chưa từng thay đổi.