“Dịch công công trước kia rời khỏi hoàng cung đã giao cho nô tài mỗi ngày đều phải vào trong đó quét dọn.”
Ta cười nhạt một tiếng đã đi trước tới Thanh Nguyệt cung.
Lạc Mịch tiến lên đẩy cửa đại môn Thanh Nguyệt cung, cảnh tượng trước mắt vô cùng quen thuộc với ta.
Trong lòng ta có cảm giác nhìn vật nhớ người, cảnh còn người mất cảm giác.
Từ trong cung bài biện và bố cục đến xem, Lạc Mịch quả nhiên là mất một phen tâm tư quét tước.
Đẩy ra linh đường cách môn, Lạc Mịch quy củ hậu ở trước cửa, Dịch An nhất định đã nói với hắn quy củ. Linh đường là nơi ta không cho phép bất cứ ai tiến vào.
Tia sáng ảm đạm từ ngoài cửa sổ chiếu vào, mơ hồ có thể thấy đại khái ở bên trong.
Ta móc đá đánh lửa, châm lên ngọn nến ở trên bàn thờ. Trên bàn thờ đã có rất nhiều bụi, ngẩng đầu, ta thấy bức vẽ mẫu thân vẫn còn còn ở vị trí cũ, mẫu thân vẫn đang cười thật tươi, hiền hòa chăm chú nhìn vào ta.
Trên linh vị của mẫu thân có chút bụi, ta yên lặng lấy khăn lụa nhẹ nhàng lau nó đi, sau đó nghiêm cẩn đặt lên bàn thờ, quỳ xuống mặt đất.
Bóng tối đã giấu đi nước mắt của ta, nhưng không che dấu được ưu thương trong nội tâm, trong lòng ta gào lên:
“Mẫu thân, hài nhi đã trở về!”
Ta trịnh trọng dập đầu ba cái rồi mới lấy bình ngọc đựng tro cốt từ sau bức họa ra, cẩn thận cất vào trong lòng mình.
Trước đó ta đã bảo Lạc Mịch đi tới canh giữ đại môn cho nên nơi này không cần phải lo lắng gì, tất cả quá khứ đều bị chôn sâu trong thâm cung tịch mịch...
Trở lại Bình vương phủ không được bao lâu thì Long Thiên Khải chạy tới, thấy biểu tình khẩn trương của hắn ta nghĩ chắc chắn là có chuyện phát sinh, đợi cho mọi người lui ra ngoài, hắn mới thấp giọng nói:
“Hoàng chất, ngươi có biết hay không, bệ hạ đang muốn ngươi đi Tuyên Thành thụ phong?”
Ta gật đầu nói:
“Hôm nay người có nói qua với ta, sau khi đại hôn ta phải lập tức đi Tuyên Thành.”
Ung vương cả giận nói:
“Chuyện này tám phần mười là chủ ý của các vị hoàng huynh của ngươi.”
Ta cười nhạt nói:
“Tuyên Thành và Khang Đô chỉ cách nhau có ba ngày hành trình, hơn nữa mảnh đất này khi đi Tần quốc ta đã đi qua, Tuyên Thành vốn là của ta, thì đương phiên ta phải tới đó thụ phong.”
Ung vương nói:
“Tuy nói như thế, nhưng mà mấy hoàng huynh của ngươi cũng có đất phong riêng, tại sao bọn họ không trở lại ấp phong của mình. Duy nhất chỉ có một mình ngươi rời khỏi Khang Đô, đây rõ ràng là bắt ngươi rời khỏi quyền lực trung tâm.”
Ta mỉm cười nói:
“Hoàng thúc lẽ nào không nghe nói qua, cây tốt cần có rừng đẹp, công tích của ta gần đây đã khiến họ đố kỵ, lúc này tới Tuyên Thành bình định loạn dân cũng không phải là không có chỗ tốt. Chí ít cũng tránh được mũi nhọn của các vị hoàng huynh hợp lực đối phó ta.”
Ung vương nói:
“Thế nhưng... sức khỏe của bệ hạ càng lúc càng yếu, bây giờ ngươi rời đi, nếu như hắn có chuyện gì bất trắc, thì ngươi làm sao phản ứng kịp.”
Ta phá lên cười, trước kia ta cũng từng lo lắng như vậy, thế nhưng từ sau khi tham kiến Hâm Đức hoàng đế về, ta đã bỏ chúng đi.
Bệnh tình của hắn lúc này không nghiêm trọng như lời đồn đại bên ngoài, sức khỏe của hắn vẫn còn tốt.
Hơn nữa sự cuồng nhiệt của hắn đối với quyền lực không hạ thấp, càng lúc yếu lại càng cuồng nhiệt hơn trước.
Ta và các vị hoàng huynh nếu như cứ ở đây tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nếu ai thiếu kiên nhẫn, thì người đó là người đầu tiên bị đá ra khỏi quỹ đạo.
Ung vương nói:
“Chuyện hoàng chất nạp phi đã tiến triển tới mức độ nào rồi?”
Chuyện ta chọn được người hắn vẫn không biết.
“Lúc nãy ta vào cung cũng chính là vì chuyện này.”
Ung vương hai hàng lông mày nhíu lại thành một, nói:
“A! Không biết ngươi chọn nữ nhi của nhà nào làm phi?”
“Nữ nhi duy nhất của Dực Vương Lâm Bi Phong, Lâm Sở Nhi.”
Ung vương thở phào nhẹ nhõm nói:
“Ánh mắt của hoàng nhi quả nhiên là chuẩn xác.”
Lúc này ta mới nghĩ tới chuyện Ung vương và Tả Trục Lưu có cừu oán, từ trong lòng hắn đương nhiên không muốn ta trở thành con rể của Tả Trục Lưu.
Ta mỉm cười nói:
“Hoàng thúc có biết gì về.. .Lâm Sở Nhi này không?”
Ung vương lắc đầu nói:
“Ta chỉ biết là Dực Vương đối với nàng cực kỳ sủng ái, những chuyện khác không biết gì cả. Nhưng mà hoàng chất có thể trở thành con rể hắn, khẳng định là một chuyện tốt...”
Hắn nhíu mày nói:
“Nhưng mà... lần trước Dực vương đã vì chuyện hoàng thượng muốn thu Lâm Sở Nhi vào cung mà trở mặt mấy ngày, lần này chắc sẽ không thuận lợi.”
Ta đang muốn mở miệng, nhưng lại nghe Đường Muội từ ngoài cửa đi vào, nói:
“Công tử! Cần vương và Hưng vương đưa thiệp mời tới đây.”
Ta ngơ ngác, thiên hạ làm gì có chuyện trùng hợp như thế.
Đường Muội đưa hai tờ bái thiếp vào trong tay của ta, ta giở ra nhìn, thì thấy Cần vương và Hưng vương đồng thời lập tiệc tẩy trần cho ta vào tối nay.
Ung vương và ta liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười, hai người này quả nhiên nắm bắt được thời cơ mời khách.
Bề ngoài thì hai người này mở tiệc tẩy trần cho ta, nhưng trên thực tế lại cho ta lựa chọn trận doanh, nhưng hiện giờ ta không thể đắc tội bên nào được.
Ung vương thâm ý nói:
“Bữa cơm này hoàng chất ăn không ngon rồi.”
Ta đem hai tờ thiệp mời ném lên bàn trà, hướng Đường Muội nói:
“Ngươi thay ta từ chối bọn họ, nói đêm nay ta có chuyện quan trọng, ngày mai sẽ thiết yến ở vương phủ đáp lại thành ý của hai người bọn họ.”
Đường Muội nói:
“Công tử có chuyện quan trọng gì? Nếu như không giải thích hợp lý, sợ rằng...”
Ta mỉm cười nói:
“Đêm nay ta và bát hoàng thúc định đi Dực Vương phủ bái phỏng.”
Đây là lý do chu toàn hơn bất cứ lý do nào, con rể đăng môn bái phỏng nhạc phụ, còn chuyện nào quan trọng hơn.
Trong hai mắt Ung vương lộ vẻ tán thưởng.
Nếu như ta đã quyết định nạp Lâm Sở Nhi làm phi, thì sẽ làm cho chuyện này tiến hành một cách thuận lợi.
Căn cứ vào mục đích của ta để lý giải, Lâm Bi Phong chưa chắc sẽ đơn giản đáp ứng chuyện phụ hoàng tứ hôn, cho nên ta phải có quyết đoán, trước là bái phỏng hắn, sau đó dùng biểu hiện của mình đạt được mục đích cuối cùng.