Ta đã rút một bộ phận giao cho Gia Cát Tiểu Liên, hắn dùng danh nghĩa riêng mua một nông trang ở Khang Đô, cũng chính là nơi hắn sẽ thiết kế cửa ra của địa đạo.
Công trình này hao tổn của cải thực lớn, hơn nữa cần phải bí ẩn, cho nên công nhân đào bới đều là những người không ở Khang Đô.
Chúng ta tuyên bố với họ là bảo bọn họ giúp đào khoáng sản, hơn nữa các bộ phận then chốt và nơi sắp đặt cơ quan đều do thủ hạ của mình tự tay hoàn thành.
Theo như Gia Cát Tiểu Liên dự tính, muốn địa đạo này thành công, chí ít cũng cần chừng hai năm thời gian.
Trong khoảng thời gian này Trần Tử Tô phụ trách việc kiểm kê quà tặng, tuy chỉ còn ba ngày nữa mới tới ngày đại hôn, nhưng quà của tân khách mang tới không dứt.
Trong số này phần lớn chính là những phú thương của Đại Khang, tuy rằng gia tài của bọn họ có bạc triệu, nhưng địa vị chính trị lại không hiển hách.
Có rất nhiều người muốn tận dụng quan hệ, cho nên họ dùng phương thức này để biểu đạt ý chúc mừng, mục đích là muốn dùng quan hệ để tiến thân.
Ta bảo Trần Tử Tô đặc biệt lưu ý tới việc này, ghi chép lại danh sách những phú thương này, sắp xếp cho bọn họ một chỗ ngồi riêng. Lúc này họ bọn đang có tâm lý muốn nhận sang, nhưng mà sau này lại là cơ sở bền chắc cho tương lai của ta.
Hâm Đức hoàng đế từ khi bị ta cự tuyệt không tổ chức hôn lễ trong cung, thì không mời ta vào cung lần nào nữa.
Cho tới khi trước hôn lễ một ngày một đêm, mới cho thái giám triệu ta vào cung yết kiến.
Mấy ngày không gặp, khí sắc của hắn dường như tốt hơn nhiều, thanh âm to khỏe, lưng thẳng.
Xem ra Lô chân nhân này đúng là có vài phần bản lĩnh nếu như hắn mà luyện thành cái thuốc trường sinh bất tử gì đó, thì công phu nhiều năm của ta chẳng phải là uổng phí hay sao.
Trong lòng ta cũng hiểu, trên đời này không có thuốc gì là thuốc trường sinh bất lão cả, Lô chân nhân kia tám phần mười là phương sĩ tinh thông dược lý.
Dưới sự điều trị của hắn, Hâm Đức hoàng đế dần dần khôi phục được sự cường tráng.
Hâm Đức hoàng đế và Trân Phi đang ở Dưỡng Tâm Điện chơi cờ, hắn bảo thái giám mang một cái ghế cho ta ngồi một bên, rồi tiếp tục chơi cờ với Trân Phi.
Sau khi Trân Phi đi một nước, ánh mắt quyến rũ đều nhìn vào mặt của Hâm Đức hoàng đế.
Hâm Đức hoàng đế thỉnh thoảng cười một tiếng thích thú, tiếng cười này lọt vào tai của ta thì chói tai vô cùng, mắt thấy người mình yêu chơi đùa cùng nam nhân khác, đúng là một loại dày vò.
Thế trận của quân trắng dần tan rã, hiển nhiên bại cục đã định.
Trân Phi nũng nịu nói:
“Không chơi nữa, không chơi nữa, bệ hạ chưa bao giờ chiều theo người ta...”
Hâm Đức hoàng đế cười ha ha nói:
“Ai nói ta không chiều nàng, chẳng phải đã chấp nàng năm quân rồi hay sao?”
Trân Phi kiều mị liếc Hâm Đức hoàng đế một cái nói:
“Bệ hạ bày mưu nghĩ kế, ẩn chứa thiên cơ, thần thiếp làm sao sánh bằng.”
Trân Phi nói những câu này tuy là bình thường, nhưng mà trong lòng ta đau không khác gì xát muối.
Trân Phi xoay người hướng ta nói:
“Đã để Bình vương đợi lâu, phụ tử hai người nói chuyện đi, ta cáo lui trước.”
Thảo nào người ta nói, nữ nhân là chuyên gia đóng kịch, nét mặt của nàng khi nhìn ta chẳng có chút biến hóa nào cả.
Ta cung kính nói:
“Cung tiễn quý phi nương nuơng.”
Hâm Đức hoàng đế kéo ống tay áo nàng nói:
“Trân Phi, nàng ở lại, chuyện này cũng có phần của nàng.”
Trân Phi không thể làm gì khác hơn là một lần nữa ngồi xuống, nhẹ giọng nói:
“Thiếp đi pha trà.”
Nói xong uyển chuyển đi vào trong phòng.
Hâm Đức hoàng đế cười tủm tỉm nhìn theo bóng lưng của nàng, cho tới khi nàng khuất sau tấm màn che, mới đưa mắt nhìn sang ta, nói:
“Dận Không, hôn sự đã chuẩn bị xong chưa?”
Ta cung kính nói:
“Tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ chờ ngày cưới tới.”
Hâm Đức hoàng đế thoả mãn gật đầu nói:
“Ta đã suy nghĩ, ngày mai ta và Trân Phi tới quý phủ của ngươi dự hôn lễ.”
Trong lòng ta không khỏi ngẩn ra, Hâm Đức hoàng đế có phải là già nên hồ đồ rồi không, những chuyện gần đây hắn làm toàn là việc không tưởng tượng nổi, ngoài dự liệu của thường nhân.
Hoàng tử đại hôn, theo lý thuyết thì người dự phải là hoàng thượng và hoàng hậu, thế nhưng hoàng hậu đã bị liệt nhiều năm, chắc chắn không thể xuất hiện trên lễ đường.
Nhưng mà theo quy định phải là Tĩnh Đức phi người đứng đầu Tây cung mới đúng, cho dù thế nào cũng không thể tới lượt Trân Phi được.
Huống chi Tĩnh Đức phi là tỷ tỷ của Dực vương, tân nương Lâm Sở Nhi là cháu ruột, xét theo điểm nào cũng thấy có tư cách hơn so với Trân Phi.
Ta do dự nói:
“Phụ hoàng, Tĩnh Đức nương nương…”
Hâm Đức hoàng đế nói:
“Nàng? Ta đã bảo nàng không cần phải đi, hậu cung phải có người trông nom, từ trước tới nay nàng ta thay hoàng hậu chấp chưởng tam cung, lần hôn lễ này không cần phải tham gia nữa.”
Trong lòng ta thầm mắng hắn hồ đồ, làm như vậy chẳng khác nào bảo Tĩnh Đức phi phạm tội gì đó, hơn nữa Dực vương cũng không vui.
Trân Phi lúc này đã bưng khay tới, đem hai chén trà đặt lên bàn trước mặt chúng ta.
Lời của Hâm Đức hoàng đế vừa rồi nàng cũng nghe được, nén cười nói:
“Bệ hạ, Tĩnh Đức nương nương chính là tỷ tỷ của Dực Vương, cháu gái nàng thành hôn theo lý nàng phải đi dự.”
Hâm Đức hoàng đế có chút nghi hoặc nói:
“Cái gì? Nàng ta là tỷ tỷ của Dực Vương? Hóa ra là ta đã quên!”
Ta thấy biểu hiện của hắn không giống như giả bộ, chẳng nhẽ trí nhớ của Hâm Đức hoàng đế đã bị hạ thấp tới mức này.
Hâm Đức hoàng đế nói:
“Nếu đã như vậy thì để cho Tĩnh Đức phi đi thôi, thông báo cho nàng ta một tiếng.”
Thấy tình cảnh trước mắt, ta không khỏi sinh ra cảm giác dở khóc dở cười, Tĩnh Đức phi chắc chắn đã biết Hâm Đức hoàng đế không cho nàng đi dự hôn lễ, chắc là đang tức giận vô cùng.
Ta chủ động nói:
“Phụ hoàng, để nhi thần đi Vĩnh Thọ cung một chuyến, truyền đạt ý của nguời.”
Hâm Đức hoàng đế gật đầu nói:
“Được, ngươi đi đi.”
Đúng như tất cả dự liệu của ta, mới vừa tới đại môn Vĩnh Thọ cung đã nghe tiếng than khóc la mắng, ta nở nụ cười nhạt, không cần hỏi cũng biết, tiếng mắng là của Tĩnh Đức phi, tiếng khóc là của đám thái giám cung nữ ở trong cung mà thôi.
Thái giám cung nữ trong cung thấy ta tới, thì cuống quít đi vào thông báo, qua một lúc lâu, Tĩnh Đức phi mới cho người gọi ta vào. Trông là biết nàng ta mới rửa qua mặt mũi, hai mắt vẫn còn phù thũng, búi tóc có chút tán loạn.
Ta không có hảo cảm gì với vị Tĩnh Đức phi này, trái lại còn có sự cừu hận, năm đó nàng ta và Túc Trang hoàng hậu cùng nhau tìm cách làm khó dễ mẫu thân ta, nếu không người cũng không qua đời sớm như vậy.
Tĩnh Đức phi mời ta ngồi đối diện với nàng, thanh âm bởi vì vừa khóc nên có vẻ khàn khàn:
“Bình vương tới tìm ta có chuyện gì không?”
Ta cung kính nói:
“Phụ hoàng phái hài nhi tới cung thỉnh mẫu hậu, ngày mai tham gia đại hôn của hài nhi.”
Tĩnh Đức phi hai mắt sáng ngời, nhưng lại lãnh đạm nói:
“Hắn chẳng phải là muốn cho Trân phi đi hay sao, vì sao lại đột nhiên cải biến chủ ý?”