Khi ta bước vào trong, Hâm Đức hoàng đế đang rống lên giận dữ, ta cũng không kinh động tới hắn, mà đứng trong một góc.
Hâm Đức hoàng đế giận dữ hét:
“Đời trẫm hận nhất là chuyện gà nhà đá nhau, thủ túc tương tàn, thế nhưng ngàn vạn lần không ngờ, chuyện này lại xảy ra ở trong cái đám bất hiểu tử các ngươi.”
Dưới sự phẫn nộ, hắn đấm một quyền vào long ỷ, một tiếng “rầm” thật lớn vang lên, đại bộ phận mọi người ở đây đều phải rùng mình.
Trong lòng ta âm thầm than thở, Hâm Đức hoàng đế năm đó để leo lên được ngôi vị hoàng đế, chẳng phải là gà nhà đá nhau, thủ túc tương tàn hay sao.
Hắn thân là Tam hoàng tử, đã từng giết hơn mười huynh đệ của mình, mới trở thành được hoàng đế Đại Khang, bây giờ hắn có tư cách gì chỉ trích chúng ta?
Hâm Đức hoàng đế nói:
“Việc này ta đã điều tra, đến tột cùng là ai làm thì mau đứng ra nhận tội.”
Ánh mắt lạnh lùng của hắn quét qua đám người, khi nhìn tới ai, thì chúng hoàng tử đều cúi đầu xuống, rất sợ ánh mắt của hắn dừng lại trên người của mình.
Ta đứng ở trong góc nên Hâm Đức hoàng đế không nhìn thấy, thế nhưng ta vẫn có cảm giác khó chịu. Khi ngẩng đâu nhìn lên, thì thấy một đôi mắt thâm thúy âm lãnh của Tả Trục Lưu đang nhìn vào ta.
Ta bình tĩnh đối diện với hắn, qua một lúc lâu, chúng ta đồng thời nở nụ cười.
Hâm Đức hoàng đế nói:
“Ta hi vọng người đứng sau lưng bước ra cho ta, nếu như tiếp tục che giấu, đừng trách ta không cho cơ hội.”
Ta mỉm cười hướng Tả Trục Lưu gật đầu, sau đó sải bước đi ra ngoài cung kính nói:
“Phụ hoàng! Hài nhi có mấy câu muốn nói.”
Lúc này mọi người mới lưu ý tới sự xuất hiện của ta, trên mặt chúng hoàng tử có người vui mừng, có người khẩn trương, không ai biết mục đích của ta lần này là gì.
Ta đang muốn quỳ xuống thi lễ, Hâm Đức hoàng đế khoát tay áo nói:
“Trên người của ngươi còn thương thế, hôm nay miễn, ban cho ngồi!”
Có thể nhận ra, hắn vẫn còn chút quan tâm tới ta.
Ta lắc đầu nói:
“Hài nhi không dám ngồi.”
Hâm Đức hoàng đế có chút nghi hoặc nhìn ta.
Ta nhìn các vị hoàng tử, hoàng tôn xung quanh nói:
“Dận Không muốn hỏi phụ hoàng một câu, các vị hoàng huynh của con bị tội gì, sao lại bị triệu tới nơi này?”
Hâm Đức hoàng đế lạnh lùng nói:
“Tả tướng quốc đã điều tra, trong số này có quan hệ với người ám sát ngươi.”
Ta giả vờ kinh ngạc ồ một tiếng, sau đó nhìn về phía Tả Trục Lưu nói:
“Tả tướng quốc hành sự giống như lôi đình vạn quân (nhanh như sấm sét, mạnh như vạn quân), Dận Không vừa mới bị ám toán đã tìm ra hung thủ, có thể nói cho Dận Không thân phận của hung thủ được không?”
Tả Trục Lưu cười nói:
“Người trực tiếp hạ thủ còn chưa tìm được, nhưng mà bắt được đồng đảng.”
Ta ha hả cười nói:
“Đáng tiếc là Tả tướng quốc còn để lọt một nhân vật mấu chốt.”
Hâm Đức hoàng đế và Tả Trục Lưu đồng thời hỏi:
“Ai?”
Ta tiến lên chỗ của Cần vương và Hưng vương quỳ xuống, nói:
‘‘Nhi thần!”
Hâm Đức hoàng đế nhíu mày nói:
“Dận Không, ngươi muốn nói cái gì?”
Ta lớn tiếng nói:
“Phụ hoàng nếu như cho rằng người ám sát là một trong số các vị hoàng tử ở đây, thì người có nghĩ tới chuyện vì sao họ phải giết nhi thần không?”
Hâm Đức hoàng đế cười lạnh nói:
“Có lẽ là thấy ta ân sủng với ngươi nhiều, cho nên tâm sinh đố kỵ, muốn diệt trừ cản trở này.”
Ta mỉm cười nói:
“Nếu như theo lời phụ hoàng nói thì nhi thần chẳng phải là người có khả năng chủ mưu lớn nhất hay sao?”
Hâm Đức hoàng đế ngơ ngác, lập tức vừa cười nói:
“Nói bậy, trong thiên hạ làm gì có chuyện mình ám sát mình?”
“Sao lại không thể? Nếu như hài nhi muốn làm chuyện đó, dọa cho các hoàng tử thần hồn nát thần tính, làm cho người trong hoàng cung bất an, nhi thần sẽ nhân cơ hội này, loại trừ đi một vị hoàng huynh cản trở mình.”
Khi nói những câu này ta nhìn chằm chằm vào Tả Trục Lưu, sắc mặt Tả Trục Lưu trở nên âm lãnh cực kỳ, hắn đã rõ mục đích tới đây của ta.
Ta sẽ không cho hắn lợi dụng cơ hội này để đối phó với các hoàng tử khác, thanh trừ cản trở đối với Cần vương.
Câu nói này của ta làm cho Hâm Đức hoàng đế hít một hơi lạnh, hắn ngồi xuống long ỷ, biểu tình trên mặt biến hóa khôn lường.
Các vị hoàng huynh của ta lúc này mới yên lòng, bọn họ thấy ta không bỏ đá xuống giếng, mà muốn khuyên nhủ phụ hoàng hóa giải trường nguy cơ này.
Ánh mắt của Hâm Đức hoàng đế nhìn lên bàn không cần hỏi cũng biết, trên đó có viết một số tên trong số các vị hoàng tử.
Tả Trục Lưu vốn im lặng thì lúc này ra khỏi hàng nói:
“Bệ hạ, thần cho rằng Bình vương nói không phải là không có nói lý, thần xin bệ hạ nghĩ lại, không nên để người khác lợi dụng chuyện này gây ra sự hỗn loạn.”
Công phu mượn gió của hắn đúng là đệ nhất, khi thấy không đúng, lập tức đứng ra phủi sạch trách nhiệm của mình.
Lúc này, Dực Vương Lâm Bi Phong cũng tới hoàng cung, khi bái kiến qua Hâm Đức hoàng đế, hắn lớn tiếng nói:
“Nghe nói bệ hạ đã tìm được kẻ chủ mưu ám sát phía sau?”
Tả Trục Lưu mỉm cười nói:
“Dực Vương từ nơi nào biết được tin tức này? Chỉ là mấy người khả nghi, chứ chưa có chứng cớ.”
Dực Vương Lâm Bi Phong gật đầu nói:
“Bệ hạ thánh minh, tất nhiên sẽ không bị tiểu nhân gian nịnh lừa dối.”
Tả Trục Lưu thâm ý nhìn ta một cái nói:
“Ta còn chưa kịp chúc mừng Dực Vương, con rể này của ngài quả nhiên là rồng phượng trong lòng người, là một nhân vật rất nổi tiếng trong các hoàng tử, không biết Dực vương có hài lòng không?”
Hắn quyền cao chức trọng, được Hâm Đức hoàng đế sủng hạnh, nên mới dám ở trước mặt mọi người nói như vậy, mục đích là xúi giục mọi người căm thù ta.
Lâm Bi Phong cười lạnh nói:
“Hài lòng hay không là chuyện của Lâm Bi Phong ta, Tả tướng quốc hình như không thể thay ta cả nhận được?”
Tả Trục Lưu cười gượng hai tiếng, tuy rằng hắn không muốn đem nữ nhi gả cho ta, nhưng vẫn âm thầm tranh đấu với Dực vương.
Hâm Đức hoàng đế ý bảo thái giám đốt nến, đem những tờ giấy trên bàn đốt đi, chúng hoàng tử như trút được gánh nặng thở dài một hơi, xem ra Hâm Đức hoàng đế đã quyết định không tiếp tục truy cứu việc này.
Tả Trục Lưu và Lâm Bi Phong cùng nói:
“Bệ hạ thánh minh!”