“Dận Không, thương thế của ngươi ra sao?”
Ta cung kính nói:
“Khởi bẩm phụ hoàng, thương thế của hài nhi không sao, đa tạ phụ hoàng lo lắng.”
Hâm Đức hoàng đế gật đầu nói:
“Các ngươi đều là hoàng nhi của ta, trong lòng ta các ngươi đều rất trọng yếu, ta không muốn các ngươi tiếp tục lục đục với nhau...”
Hắn dừng lại một chút lại nói:
“Chỉ có huynh đệ hòa thuận thì xã tắc Đại Khang mới có thể vững bền, các ngươi phải đem hết tài năng phụ tá trẫm, để cho Đại Khang được phồn thịnh như xưa.”
Trong lòng ta không khỏi âm thầm buồn cười, cho tới tận bây giờ, hắn vẫn không ý thức được chuyện bản thân hắn là nguyên nhân gây ra tranh chắp. Hắn không có ý niệm thoái vị, thì các hoàng tử tranh đấu ngày càng kịch liệt.
Tả Trục Lưu nói:
“Bệ hạ, chuyện hôm nay tuy rằng kết thúc thế nhưng thần vẫn cảm thấy lo lắng...”
Hâm Đức hoàng đế nói:
“Tả tướng quốc có gì cứ việc nói thẳng, hà tất phải ấp a ấp úng.”
Tả Trục Lưu lớn tiếng nói:
“Bệ hạ, người còn nhớ tới chuyện phong ấp cho các vương gia khi Đại Khang mới lập quốc?”
Hâm Đức hoàng đế ngơ ngác, cái mi hoa râm nhíu lại với nhau.
Tả Trục Lưu nói tới việc phong ấp, đây là phương pháp được sử dụng khi Đại Khang mới lập quốc.
Các đế vương của Đại Khang đem lãnh thổ quốc gia phân cho các vị hoàng tử, để bọn họ gánh vác việc trị quốc.
Nhưng mà sau đó phát sinh binh loạn, khi bình định được thì chuyện phong vương vẫn còn, nhưng phân đất thì lại hạn chế.
Hâm Đức hoàng đế hiện nay đam mê quyền lực, mặc dù đất phong toàn là những nơi cách xa Khang Đô, ngoài thì mang tiếng là thương, nhưng bên trong thực chất lại là cách chức, như ta cũng là một ví dụ.
Tả Trục Lưa nói:
“Bệ hạ, thần cho rằng năm đó phản loạn là vì đã trao binh quyền vào trong tay các vị vương gia, bệ hạ có thể thay đổi phương pháp này đi.”
Hắn từ trong tay áo lấy ra một phong tấu chương, nói:
“Thần đã nghiên cứu khả năng phong ấp, phương án đã nếu ở trong, kính xin bệ hạ xem qua.”
Thái giám tiếp nhận tấu chương trình cho Hàm Đức hoàng đế.
Tả Trục Lưu lại nói:
“Sở dĩ thần nghĩ tới chuyện phong ấp, là vì nhận thấy những biến hóa đáng mừng trên người Cần vương. Trong các hoàng tử, Bình vương nhỏ tuổi nhất, nhưng cách xử sự của người bây giờ đã đĩnh đạc tài thao lược đã hiện ra, vượt lên trên rất nhiều vị hoàng huynh. Đây cũng là chỗ tốt khi trải qua rèn luyện, thay đổi cuộc sống an nhàn sung sướng hiện nay.”
Hắn nói những câu này bao hàm ý cách chức, và cô lập ta với các vị hoàng tử.
Lâm Bi Phong nói:
“Đề nghị của Tả tướng quốc không phải không có lý, để cho các vị hoàng tử ra ngoài rèn luyện cũng là có lợi cho bọn họ, trợ giúp rất lớn cho sự thống trị của Đại Khang.”
Tả Trục Lưu kinh ngạc nhìn Lâm Bi Phong, hắn không ngờ Dực vương lại tán thành đề nghị của mình.
Hâm Đức hoàng đế gật đầu nói:
“Ta sẽ suy nghĩ chuyện phong ấp, hôm nay tới đây thôi, các ngươi về đi.”
Chúng hoàng tử lục tục đi ra ngoài, ai nấy đều ghé tai lại nghị luận, nếu như Hâm Đức hoàng đế chân tiếp nhận đề nghị phong ấp của Tả Trục Lưu, thì sợ rằng tất cả bọn họ đều bị trục xuất ra ngoài Khang Đô.
Dực Vương gọi ta lại, ta dừng bước lại, cung kính hướng hắn nói:
“Nhạc phụ!”
“Thương thế có nghiêm trọng không?”
Ta lắc đầu nói:
“Nhạc phụ xin yên tâm, chỉ là bị thương ngoài da, không ảnh hưởng tới gân cốt.”
Dực Vương nói:
“Ta đưa ngươi về phủ.”
Ra khỏi hoàng cung, ta và Dực Vương lên xe ngựa, Dịch An đánh xe về.
Dực Vương nói:
“Dận Không, ta thật cao hứng khi ngươi nghĩ tới đại cục, tránh cho Đại Khang thoát khỏi một hồi phong ba.”
Ta than thở:
“Tên thích khách kia là một trong những cừu gia khi còn ở Đại Tần, hắn chỉ nhắm vào một mình tiểu tế mà thôi, chứ không liên quan gì tới các vị hoàng huynh khác.”
Dực Vương tức giận, nói:
“Nhưng mà có người lại không nghĩ như vậy, Tả Trục Lưu hôm nay muốn nhân cơ hội này tiến hành thanh trừ.”
Căn cứ vào lập trường của hắn thì hắn nhất định cho rằng Tả Trục Lưu chỉ mũi giáo vào Hưng vương Long Dận Thao.
Ta thấp giọng nói:
“Thân là nhi tử của Hâm Đức hoàng đế, đôi khi không hạnh phúc bằng bách tính phổ thông, hai chữ quyền lực có thể gạt bỏ máu mủ tình thâm.”
Ta than thở nói:
“Để tránh loạn lạc, hài nhi sẽ mang theo Sở Nhi tới Tuyên Thành, nơi đó tuy rằng xa xôi nhưng còn tự do hơn nhiều so với Khang Đô.”
Dực vương nhìn ta thật lâu mới gật đầu.
Ta có chút kỳ quái nói:
“Hài nhi có một chuyện không hiểu, tại sao lúc nãy trên Sùng Đức điện, Tả Trục Lưu đưa ra việc phong ấp, người lại đồng ý?”
Dực Vương dựa vào thùng xe, mỉm cười nói:
“Dận Không, việc phong ấp không phải chuyện đùa, Tả Trục Lưu có to gan hơn nữa, hắn cũng không dám chủ động nêu ra việc phong ấp.”
Ta ngơ ngác, không biết nói gì nhìn về phía Dực Vương:
“Chẳng lẽ là phụ hoàng...”
Từ ánh mắt nghiêm trọng của Dực vương ta đã nhận ra được đáp án, người muốn lợi dụng chuyện hôm nay dấy lên một hồi phong ba, không chỉ có một mình Tả Trục Lưu, mà còn có cả Hâm Đức hoàng đế.
Tả Trục Lưu đưa ra việc phong ấp, nhưng người phía sau sai xử lại là Hâm Đức hoàng đế, hắn không muốn truyền ngôi, lưu lại đám hoàng tử ở Khang Đô chỉ là một tai họa ngầm.
Hắn không lo lắng chúng ta đấu tranh lẫn nhau, mà lo lắng chúng ta sẽ hợp lại.
Ta chút nữa đã bị biểu hiện già nua của Hâm Đức hoàng đế trong thời gian gần đây lừa gạt, từ khi ta trở lại Đại Khang, hắn đã bắt tay vào làm chuyện phong ấp, ta chỉ là một mồi nhử mà thôi.
Dực Vương nói:
“Một năm trước bệ hạ đã đưa ra chuyện phong ấp, nhưng sau đó bị trận chiến Khang Tần cản trở, hôm nay mượn chuyện ngươi bị ám sát người thông qua Tả Trục Lưu nhắc lại, sợ rằng chuyện phong ấp đã được quyết định rồi.”
Ta lặng lẽ gật đầu.
Dực Vương nói:
“Dựa theo ý đồ lúc trước, thì ngoại trừ Cần vương và Hưng vương, những hoàng tử khác đều phải rời khỏi Khang Đô tới đất phong, chắc là khoảng chừng hai ngày nữa bệ hạ sẽ ban bố ý chỉ.”
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Hâm Đức hoàng đế quả nhiên là cáo già, cứ như vậy thì sẽ miễn được việc các hoàng tử đấu tranh phức tạp, cũng tránh cho Cần vương và Hưng vương kết bè kết phái, nhân cơ hội này làm suy yếu thực lực của họ.”
Ta có chút sầu lo nói:
“Trong các vị hoàng tử, người có khả năng thừa kết nhất chính là Cần vương và Hưng vương, bọn họ ở lại Khang Đô chưa chắc đã là một chuyện tốt.”
Dực Vương nói:
“Có gì chứng minh chuyện này?”
Ta thấp giọng nói:
“Đây chỉ là một cảm giác của hài nhi, chứ cũng không biết nói thế nào cả.”
Kỳ thực trong lòng ta cực kỳ rõ ràng, Hâm Đức hoàng đế tám phần mười là muốn cho Dận Lễ và Dận Thao tiếp tục đấu tranh, hai người này chỉ cần lơ là thì sẽ bị Hâm Đức hoàng đế tóm được nhược điểm.
Nói tới tự do thì họ sẽ không bằng ta và các vị hoàng tử khác, chuyện này ta cũng không vạch trần, Dực Vương mặc dù là nhạc phụ ta, nhưng dù sao lập trường của hắn vẫn đứng ở bên Hưng vương.
Dực Vương cảm thán nói:
“Dận Không, ngươi mang theo Sở Nhi rời xa nơi này, vĩnh viễn không dính líu tới tranh chấp hoàng quyền...”
Dực Vương nói những lời này là muốn ta bo bo giữ mình, thế nhưng hắn đâu có nghĩ tới, sinh ra trong gia đình đế vương, biện pháp giữ mình tốt nhất là diệt trừ cản trở, trở thành chí tôn trong thiên hạ, nắm mọi quyền lực trong tay.