Tam Cung Lục viện Thất Thập Nhị Phi

“Hôm nay bệ hạ lại chủ động đưa ra chuyện người thừa kế, nói là trong vòng một năm sẽ xác lập thái từ, hơn nữa…”
Trái tim của ta đập bang bang, đối với câu tiếp theo của hắn vô cùng chờ mong.
Lâm Bi Phong nói:
“Dựa theo ý của bệ hạ, thì người chỉ muốn lựa chọn trong hai người Cần vương và Hưng vương mà thôi. Nhưng mà theo quan điểm của người, thì vẫn nghiêng về phía Hưng vương hơn một chút, hơn nữa gần đây Hưng vương làm được một số chuyện đúng là đáng nể.”
Sở Nhi nói:
“Lục biểu ca vẫn luôn muốn làm hoàng đế, chuyện này coi như thỏa mãn tâm nguyện của huynh ấy.”
Lâm Bi Phong cười nói:
“Tiểu hài tử như con thì hiểu cái gì?”
Ta thử thăm dò nói:
“Nhạc phụ cảm thấy phụ hoàng muốn nhượng quyền thực, hay chỉ là biểu hiện giả dối?”
Lâm Bi Phong nhìn ta một cái, nặng nề gật đầu.
Đối với ta mà nói, hiện giờ ta hi vọng nhất chính là kết quả này. Hâm Đức hoàng đế có dục vọng mạnh với quyền lực bao nhiêu, thì cũng làm cho các hoàng tử mâu thuẫn càng mạnh.
Cho dù là Cần vương hay Hưng vương cũng không thể trong một thời gian ngắn leo lên ngôi vị hoàng đế được, ta cũng có thời gian phát triển lực lượng của mình.
Lâm Bi Phong nói:
“Tính tình của bệ hạ càng lúc càng cổ quái, hình như là do trong một thời gian dài dùng đan dược của các phương sĩ?”
Ta lắc đầu, đan dược có thể gây tổn hại tới thân thế, nhưng không cách nào ảnh hưởng tới bản tính được.
Lúc đầu ta cũng cho rằng Hâm Đức hoàng đế bị đan dược và tuổi già hạnh hạ tới mức hồ đồ, nhưng mà bây giờ xem lại, thì khứu giác của hắn vẫn nhạy bén như cũ.
Các vị hoàng huynh của ta đúng là buồn cười tới cực điểm, họ cứ đắm chìm vào trong vòng tranh đấu, nhưng không biết địch nhân thực sự của họ là Hâm Đức hoàng đế.
Ta chợt nhớ tới một cố sự, có hai huynh đệ đi săn thú, nhìn thấy trên không trung có một con chim nhạn, chưa bắn xuống họ đã thương lượng nấu nướng con mồi như thế nào, đợi cho hai người kết thúc thì chim nhạn đã bay đi từ lâu.
Hiện tại các vị hoàng huynh của ta sao giống cái cố sự này tới vậy.
Lâm Bi Phong nói:
“Chỉ trong ngày hôm nay, ý chỉ của bệ hạ sẽ ban xuống, sợ rằng các hoàng tử phải lập tức rời khỏi Khang Đô…”
Ta mỉm cười nói:
“Nhạc phụ, thật ra không có ý chỉ này, Dận Không cũng muốn tới Tuyên Thành.”
Lâm Bi Phong gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào nữ nhi của mình, trong đó lộ ra sự lưu luyến.
Lâm Sở Nhi nhẹ giọng nói:
“Sau khi nữ nhi rời khỏi Khang Đô, sẽ biết tự chiếu cố mình cho tốt.”
Ta cười nói:
“Tuyên Thành cách Khang Đô chỉ có ba ngày đường, nếu như muội nhớ phụ thân thì lúc nào cũng có thể trở về.”
Ta nói thì dễ, nhưng trong lòng cũng hiểu, không có mệnh lệnh của Hâm Đức hoàng đế, chúng ta sẽ không thể trở về Khang Đô được.
Lâm Bi Phong nói:
“Tất cả các vương phủ đều được bảo tồn lại, bệ hạ đã ân chuẩn cho các hoàng tử Tết nguyên đán hàng năm có thể trở về kinh đô.”
Hắn hướng ta nói:
“Ở trong các hoàng tử, thì ấp phong của con rộng nhất, nhưng mà cũng là nơi cằn cỗi nhất.”
Ta đã sớm điều tra tình huống của Tuyên Thành cho nên đã hiểu rõ tình cảnh của nơi đó.
Lâm Bi Phong nói:
“Dưới chân núi Âm sơn có mười bộ tộc, hai năm qua bọn họ phát triển rất nhanh chóng, không ngừng xuôi nam tiến hành cướp đoạt, bách tính Tuyên Thành bị chúng làm hại, khổ không thể tả.”
Sở nhi nói:
“Quân biên cảnh của Đại Khang tại sao lại không quan tâm?”
Lâm Bi Phong cười khổ nói:
“Không phải họ không quan tâm, mà là trọng điểm biên phòng của Đại Khang lại ở phía Đông, Tây, Nam, toàn tuyến biên giới phía bắc chỉ là chỗ giáp với Bắc Hồ là trọng điểm. Tuyên Thành là nơi cằn cỗi, không phải trọng điểm của chiến lược phòng bị. Hơn nữa người của mười bộ tộc này thuật cưỡi ngựa thuần thục, mỗi lần cướp bóc đều chạy như bay, đợi quân đội tới nơi thì họ cũng đã trốn vào trong Âm Sơn, cho nên tới nay vẫn không có biện pháp gì.”
Hắn dừng lại một chút nói:
‘‘Nhưng mà vấn đề an toàn các con không cần phải lo lắng, Tuyên Thành thủ quan Trử Đại Tráng là bộ hạ cũ của ta, con tới đó họ sẽ một lòng tương trợ.”
“Đa tạ nhạc phụ.”
Lâm Bi Phong nói:
“Con dự định bao giờ đi Tuyên Thành?”
Ta cung kính nói:
“Ngày mùng hai tháng sau.”
Lâm Bi Phong ngơ ngác:
“Nhanh như vậy sao?”
Ta mỉm cười nói:
“Thời gian con phiêu bạt bên ngoài cũng dài, cho nên không quen với cách sinh hoạt trong cung đình, cái cảm giác tự do tự tại hợp với con hơn.”
Lâm Bi Phong thưởng thức gật đầu, thấy Sở nhi và ta tình thâm ý trọng, cảm giác của hắn cũng được mỹ mãn.
Dùng cơm trưa xong, ta và Dực Vương đi tới lương đình trong hoa viên nói chuyện.
Sở nhi đến tú lâu nghỉ tạm, tạo cho chúng ta một cơ hội đơn độc nói chuyện.
Lâm Bi Phong hai mắt sáng quắc nhìn thẳng vào ta nói:
“Dận Không, con phải nói cho ta biết, con có cách nghĩ như thế nào với ngôi vị hoàng đế của Đại Khang?”
Ta cười nhạt nói:
“Nhạc phụ hình như hoài nghi động cơ của con?”
Lâm Bi Phong hai tay dựa vào lan can vỗ nhè nhẹ nói:
“Ta đã từng không nghi ngờ gì con, thế nhưng từ hôm qua ở trong cung nhìn thấy con, ta đã thay đổi cách nhìn.”
Ý trong câu này không cần nói cũng hiểu.
Ta không trực tiếp trả lời nghi vấn của hắn, mà trịnh trọng nói:
“Nhạc phụ yên tâm, chuyện Dận Không đáp ứng người vĩnh viễn sẽ không thay đổi, tâm ý của con với Sở Nhi cũng không bao giờ thay đổi.”
Lâm Bi Phong gật đầu nói:
“Biểu hiện hôm qua của con khi ở Sùng Đức điện đã làm cho ta phải lo lắng những lời con nói với ta. Dận Không, ta cuối cùng cũng hiểu, con cũng khát cầu ngôi vị hoàng để như họ, thậm chí dục vọng của con còn mãnh liệt hơn họ!”
Lâm Bi Phong một câu nói toạc ý nghĩ của ta.
Ta và Lâm Bi Phong đứng đối diện nhau, hồi lâu ta mới cười nói:
“Nhạc phụ quá lo lắng, lần này Dận Không đi Tuyên Thành chính là muốn sớm rời khỏi mảnh đất thị phi này.”
Lâm Bi Phong cười ha hả, thấp giọng nói:
“Ta cũng muốn đây là cách nghĩ thực sự của con.”
Hâm Đức hoàng đế đột nhiên hạ lệnh phong ấp, làm cho cả hoàng cung rơi vào sợ hãi, các hoàng tử ở trong cung vô cùng thắp thỏm bất an.
Biểu hiện thì là phong ấp, nhưng thực chất là đuổi họ rời khỏi Khang Đô, huống chi Hâm Đức hoàng đế trước đó lập nhiều quy củ, các vị hoàng tử không thể can thiệp vào quản chính của địa phương, hạn chế việc phát triển thực lực của họ.
Đương nhiên trong đó cũng có ngoại lệ, Hâm Đức hoàng đế đã đem trọng trách phát triển vũ khí của Đại Khang cho Hưng vương, ngoài ra thủy quân cũng giao cho hắn thống lĩnh.
Mà người cũng được ở lại Khang Đô là Cần vương thì chẳng có ủy nhiệm gì. Hưng vương nghiễm nhiên trở thành một người có khả năng trở thành thái tử nhất.
Hâm Đức hoàng đế hạn cho chúng ta trong vòng một tháng phải rời khỏi Khang Đô, ta là người đầu tiên rời đi.
Trước khi đi, Hâm Đức hoàng đế triệu tập chúng ta tới Mộc Ân cung, hắn thiết yến gọi là tống biệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui