Gia Cát Tiểu Liên ở lại nông trang ngoài Khang Đô phụ trách xây dựng địa đạo, trong một thời gian ngắn sẽ không thể đi Tuyên Thành được.
Ta và Sở nhi suất lĩnh hơn một trăm võ sĩ rời đi, Dịch An và Duyên Bình đều phải đồng hành với ta.
Ta không muốn cho bọn họ bôn ba, thế nhưng dưới sự kiên trì của họ. ta không còn cách gì hơn là đồng ý.
Dực Vương tự mình tiễn ta và Lâm Sở Nhi ra ngoài thành của Khang Đô, cho tới khi đưa được mười dặm thì phụ tử mới rơi lệ chia tay.
Ta bảo Sở Nhi lên xe ngựa trước, cùng Dực vương đi tới một nơi xa xa, thấp giọng nói:
“Nhạc phụ còn nhớ câu hỏi lúc đầu người hỏi con hay không?”
Dực Vương ngơ ngác, ánh mắt nhìn thẳng vào ta nói:
‘‘Câu nào?”
Ta thấp giọng nói:
“Nhạc phụ đã từng hỏi trong lòng hài nhi có nghĩ tới ngôi vị hoàng đế của Đại Khang hay không?”
Dực Vương chấn động, hắn hạ giọng nói:
“Con bây giờ muốn nói thật với ta ư?”
Ta gật đầu nói:
“Hài nhi chẳng bao giờ để ngôi vị hoàng đế Đại Khang vào trong mắt...”
Ta dừng lại một chút, tăng giọng nói:
“Cái hài nhi coi trọng là thiên hạ!”
Từ trong hai mắt của Dực Vương hiện lên sự vô cùng khiếp sợ, hồi lâu hắn mới nói:
“Ta... quả nhiên không nhìn lầm con, dã tâm của con còn lớn hơn nhiều so với các hoàng tử khác.”
Ta mỉm cười nói:
“Vì sao nhạc phụ không đổi hai từ dã tâm thành hoài bão?”
Dực Vương lặng lẽ không nói.
Ta ngửa đầu nhìn về phía bầu trời tối tăm nói:
“Nhạc phụ làm quan nhiều năm chắc cũng nhận ra mấy năm nay Đại Khang không ngừng suy yếu. Phụ hoàng đã già yếu từ lâu, nhưng lại không muốn buông tha quyền lực của mình, chuyện phong ấp lần này là một sự kiện để chứng minh, hắn không muốn truyền ngôi vị hoàng đế. Con thân là Long thị tử tôn nên phải có trách nhiệm chấn hưng cơ nghiệp tổ tiên, con không thể để giang sơn Đại Khang bị hủy trong tay của thế hệ chúng con.”
Ta nhìn vào hai mắt Dực Vương nói:
“Con biết cách nghĩ của người, cũng biết lập trường của người, thế nhưng Dận Không cho rằng, cho dù là Hưng vương hay Cần vương đều không có năng lực gánh vác giang sơn Đại Khang, càng không thể nói tới chuyện trọng chấn uy phong ngày xưa.”
Ta tràn ngập tự tin nói:
“Hài nhi có thể!”
Ánh mắt Dực vương nhìn ra phía chân trời xa xa, hắn nhẹ giọng than thở nói:
“Chẳng nhẽ con đã quên việc đáp ứng ta chiếu cố Sở Nhi cho tốt hay sao?”
Ta lắc đầu nói:
“Dận Không không quên, cho nên con mới lựa chọn phấn đấu và chống lại, thay vì lùi bước và trốn tránh.”
Dực Vương một lần nữa chuyển hướng nhìn sang ta.
Ta không sợ hãi chút nào đối diện cùng với hắn:
“Phụ hoàng là người ra sao nhạc phụ cũng hiểu, nếu như lúc trước người không phản đối thì sợ rằng Sở Nhi đã bị nhét vào trong cung rồi. Điều đó cũng vì địa vị của người trong triều không thể thay thế, cũng vì thế lực to lớn của Lâm gia thị tộc ở Đại Khang, cho nên phụ hoàng chỉ còn cách lựa chọn.”
Dực Vương cắn môi, biểu tình của hắn càng thêm kiên nghị.
“Điều đó đã chứng minh, trên thế giới này chỉ có người có thực lực siêu nhiên mới bảo vệ được mình, bảo hộ được người thân bên cạnh. Cho dù là vị hoàng huynh nào thừa kế ngôi vị hoàng đế Đại Khang, lúc đó hắn sẽ có quyền lợi vô thượng. Phụ hoàng cũng biết, lịch sử của Đại Khang đã chết đi bao nhiêu hậu duệ hoàng tộc, cho dù vị quân vương nào mới đăng cơ, việc đầu tiên của hắn là giết huynh đệ của mình.”
Ánh mắt của Dực vương đã hòa hoãn đi rất nhiều, yên lặng nghe ta nói.
Ta tăng giọng nói:
“Cho nên muốn trong thời gian tới, Sở Nhi không bị thương tổn thì con phải nắm giữ việc chủ động với thế cục, nhiều năm lưu vong đã làm cho con hiểu, nếu muốn có cuộc sống tốt, thì chỉ có cách là nắm giữ số phận của mình!”
Dực Vương chậm rãi giơ cánh tay lên, nặng nề vỗ vai ta hai cái, dùng thanh âm trầm thấp nói:
“Con... đúng.”
Ta cũng biết hắn đồng ý với cách nghĩ của ta, trong lòng mừng như điên, thấp giọng nói:
“Nếu như có một ngày bắt nhạc phụ phải lựa chọn thì người sẽ đứng ở bên Hưng vương hay đứng ở bên con?”
Dực Vương nhìn ta một cái, thâm ý nói:
“Ta vĩnh viễn đều đứng ở bên Sở Nhi.”
Chúng ta đồng thời mỉm cười.
Ta thấp giọng nói:
“Phụ hoàng lần này giao trọng trách cho Lục hoàng huynh, trông thì tưởng như muốn hắn làm thái tử, nhưng thật ra đã sinh lòng nghi ngờ, nhạc phụ phải chú ý nhiều hơn một chút, đừng bị liên lụy vào trong đó.”
Ta dừng lại một chút lại nói:
“Ở Bình vương phủ con có một người hảo bằng hữu là Trần Tử Tô, người đó thay con xử lý công việc, nếu như nhạc phụ gặp phải vấn đề gì khó giải quyết thì có thể tìm hắn thương lượng.”
Dực Vương thở dài nói:
“Ta biết.”
Hắn nhìn phía xa xa, Lâm Sở Nhi vẫn đang đứng ở bên cạnh xe ngựa nhìn chúng ta, thấp giọng nói:
“Chiếu cố tốt cho Sở nhi, nhớ kỹ cho dù có chuyện gì phát sinh, cũng phải tới tìm ta.”
Câu này của hắn là một lời hứa.
Ta nặng nề gật đầu, xoay người đi về hướng của Lâm Sở Nhi.
Tuy rằng lần này Hâm Đức hoàng đế cách chức, nhưng trong lòng ta không có bất kỳ cảm giác mất mát nào.
Khi trở lại Đại Khang ta đã nhìn thấy, triều chính nơi này đã mục rữa, Hâm Đức hoàng đế cực độ chuyên chế, hắn sẽ không thuận lợi đem ngôi vị hoàng đế giao cho đời sau, cho dù hiện nay Hưng vương hay Cần vương có ưu thế, nhưng lúc nào cũng sẽ bị Hâm Đức hoàng đế đánh đổ.
Với ta mà nói đây là một cơ hội khó mà có được, phải nhanh chóng phát triển thế lực bản thân nắm giữ thế cục triều chính.
Sở nhi cầm bàn tay của ta, ôn nhu nói:
“Dận Không, huynh đang suy nghĩ gì?”
Ta cười nói:
“Ta đang suy nghĩ cảnh sắc Âm sơn vào mùa hè này nhất định sẽ đẹp, đến lúc đó ta mang theo muội rong ruổi thảo nguyên xem cảnh núi sông, chẳng phải là vui vẻ lắm hay sao.”
Sở nhi ôn nhu vào vai của ta, nhắm đôi mắt đẹp lại, giống như giao phó hết cho ta, nàng nhẹ giọng nói:
“Muội chưa bao giờ xa nhà.”
Ta ôm cái eo nhỏ nhắn của nàng, mỉm cười nói:
“Chúng ta dù sao cũng không vội, cho nên sẽ tới những danh thắng nổi danh ven đường du lãm một phen, đồng thời cũng làm cho muội bớt thương tâm.”
Chiều ngày thứ hai trời nổi mưa lớn, nhưng mà chuyện này không ảnh hưởng tới tâm tình du lãm của chúng ta chút nào.
Chúng đều lướt qua những danh thắng ven đường, tuy rằng không phải là đẹp nhất nhưng dù sao thưởng cảnh dưới mưa cũng là một sự lãng mạn.
Cứ rong chơi như vậy, vốn hành trình tới Tuyên Thành chỉ có ba ngày, nhưng mà chúng ta phải đi mất mười ngày thời gian.
Phía trước chính là con sông cụt, mưa lớn vẫn không dứt, mực nước trên sông đã dâng lên rất nhiều.
Ta và Sở Nhi sóng vai đứng trên bờ sông, nhìn sóng cuộn trào, nhịn không được cảm thán một tiếng.
Sở nhi nói:
“Sông nước chảy xiết như vậy, chúng ta làm sao đi qua được?”
Ta lo lắng không phải vấn đề qua sông, mà là mực nước sông đã dâng quá cao, nếu như tiếp tục mưa, chỉ sợ phải đối mặt với nguy cơ vỡ đê, Tuyên Thành rất có khả năng sẽ phải đối mặt với một trận lụt.
Dịch An và mấy tên võ sĩ đi quanh, sau đó đi tới bên cạnh ta, lớn tiếng nói:
“Tiểu chủ nhân, cây cầu trong ký hiệu đã bị hủy, chúng ta chỉ còn cách đợi mưa tạnh sẽ tính tiếp.”
Ta gật đầu, tình huống trước mắt chỉ còn cách là kiên nhẫn, ta hướng Dịch An nói:
“Ngươi mang theo mấy người tới vùng phụ cận xem có nơi nào có thể nghỉ qua đêm.”
Dịch An đáp ứng một tiếng, đang muốn rời đi, thì Sở Nhi vui vẻ nói:
“Bờ bên kia có một chiếc thuyền lớn đang đi tới.”