“Xem ra chức phò mã thảo nguyên của huynh đã được định đoạt rồi.”
Ta cười khổ nói:
“Sao người Bắc Hồ lại không nói lý thế nhỉ? Chuyện này có khác gì mua ép bán ép.”
Xích Lỗ Ôn bưng chén rượu lên cười nói:
“Bình vương điện hạ, có lẽ sau này ta nên gọi người là phò mã rồi.”
Ta dùng vẻ mặt đau khổ cầm chén rượu lên.
Xích Lỗ Ôn dường như nhìn thấu tâm sự của ta, mỉm cười nói:
“Nữ tử Bắc Hồ vốn có tục lệ kết hôn sớm, có phải Bình vương đang lo lắng điều này?”
Ta thở dài nói:
“Lục Châu công chúa chỉ là một đứa bé...”
Xích Lỗ Ôn ha ha cười nói:
“Bình vương anh minh như vậy, nhưng sao một suy nghĩ đơn giản như thế này lại không hiểu? Bây giờ công chúa chỉ là một tiểu hài tử, thế nhưng thời gian vẫn còn dài để lớn, hơn nữa...”
Hắn nhìn xung quanh một chút, rồi hạ giọng nói:
“Tại hạ cho rằng đa số đám cưới trong hoàng thất là không có cảm tình!”
Trong lòng ta bỗng nhiên chấn động, những lời này của Xích Lỗ Ôn đúng là đang nhắc nhở ta.
Bởi vì ta luôn có sự phản đổi chuyện hôn nhân này trong lòng, cũng không phải vì tuổi tác của Lục Châu, mà quan trọng hơn chính là ta lo lắng tới tình cảm của phu thê, nếu như cưới một cô bé, tất sẽ làm cho nàng khổ sở.
Thế nhưng nếu nghĩ lại, nếu ta cưới Lục Châu làm thê tử, thì không chỉ quan hệ giữa Đại Khang và Bắc Hồ tăng mạnh, mà đối với bản thân ta cũng chẳng có chỗ nào không tốt.
Huống chi lần thành thân này cũng không phải là ở rể, mà chủ động đưa nàng ta vào Đại Khang.
Xích Lỗ Ôn nhắc nhở ta nói:
“Đại hãn tính tình hung dữ, Bình vương tốt nhất không nên ở truớc mặt mọi người làm tổn hại tới thể diện của người, bằng không hậu quả thật không tưởng tượng nổi đâu...”
Hắn lo lắng chỉ là dư thừa, bởi ta đương nhiên sẽ không tự tìm chỗ chết.
Khi bắt đầu uống rượu tự do, đa số các vương công quý tộc hoàng thất đều cầm chén rượu đi tới chỗ ta. Ta bỗng nhiên nghĩ tới Dận Tuờng, không biết hắn có từng được mọi người đối đãi như thế này hay chưa.
Cơm nước no nê, mọi người bắt đầu tản ra khắp nơi trong bãi săn. Nhóm người của ta và Sở Nhi cũng tiến hành đi tới các nơi như Hoạt phật (phật sống), lạt ma niệm kim, tế tự sơn thần, cầu khẩn bình an, sau đó mới tham gia săn bắn.
Tính tình của người Bắc Hồ rất hiếu khách, yêu thích ca vũ, đồng thời tinh kỵ thiện xạ, giỏi về thu phục ngựa, những người hiểu về ngựa, bắn tên giỏi, đấu vật tốt đều được họ đối đãi như anh hùng, ai nấy đều tôn trọng.
Nhã Khắc và Đột Tạ đều là hảo hán tinh kỵ (cưỡi ngựa giòi) thiện xạ, nhìn thấy tình hình trước mắt thì ngứa nghề, hai người lập tức gia nhập đội thi đấu bắn tên.
Ta và Sở Nhi đứng xem, chợt nghe tiếng hoan hô ầm ĩ từ phía sau, màn che của tái mã trường (trường đua ngựa) được kéo ra, Sở Nhi kéo tay của ta chạy tới bên cạnh sân thi đấu.
Có hàng ngàn người cũng kéo tới trường đua, vừa xem thi đấu, vừa nổi trống phất cờ, hò hét trợ uy.
Người cưỡi ngựa trong sân thì liên tục ra roi, kịch liệt tranh đấu với đối thủ, bầu không khí trở nên náo nhiệt dị thường.
Trong sản thi đấu, có người mạo hiểm cưỡi ngựa biểu diễn các loại kỹ xảo như: lên ngựa, vắt trên lưng ngựa, xuống ngựa làm cho chúng ta mở rộng tầm mắt.
Bên ngoài có mấy trăm người của đội danh dự, hơn một trăm người của đội biểu diễn lạc đà, hơn một nghìn người của các gánh hát, tiếng khen ngợi cộng với thanh âm chiêng trống đan xen vào nhau làm cho tâm tình người xem lại càng trở nên phấn khích.
Ta đứng ở phía sau, bây giờ mới cảm nhận được sự nhiệt tình của người Bắc Hồ, tính cách oai hùng hào sảng của họ có liên quan tới việc sinh sống trên lưng ngựa.
Ở xung quanh có không ít các bàn để đầy ắp các loại dưa và hoa quả, trái cây, toàn bộ đều cung cấp miễn phí cho những khách nhân tới đây.
Ta nếm thử một chút dưa của Bắc Hồ, mới thấy nó ngọt mịn, lại nhìn xâu thịt dê ở bên cạnh, ăn xong rồi mà cảm giác ngon miệng vẫn còn chưa tan biến.
Thiếu nữ Bắc Hồ mỹ lệ bưng rượu ngon tới mời khách, những thiếu nữ chưa chồng đều che mặt, chỉ để lộ một đôi mắt mỹ lệ, đây cũng là cơ hội để họ tìm kiếm người trong lòng.
Có một thiếu nữ vóc người mỹ lệ cầm rượu đưa tới, đem một chiếc khăn ha đa quấn lên cổ ta, sau đó rót rượu ngon, hai tay cung kính dâng lên.
Ta mỉm cười cầm chén rượu, đang định uống, thì đột nhiên có một mũi tên gào thét bay tới, chuẩn xác bắn trúng chén rượu.
Ta cuống quít buông chén lui lại, thế bắn của mũi tên cũng hết xuyên qua chén rượu rồi rơi xuống đất.
Ta ngẩng đầu nhìn về phía xa, thấy một hồng y nữ hài cười trên tuấn mã màu nâu, lạnh lùng nhìn sang bên này, trong tay nàng vẫn còn một cái cung màu vàng, mũi tên vừa rồi nhất định là do nàng ta bắn.
Nữ lang mời rượu ta đột nhiên gào lên như người bị bệnh tâm thần, rút chủy thủ ở bên hông, toàn lực đâm tới.
Ta chuẩn xác tóm lấy cổ tay của nàng ta, vặn ngược trở lại, chủy thủ của nàng lập tức rơi xuống đất, nhưng vẫn hung ác nói:
“Long Dận Không, ta có hóa thành quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi.”
Ta nghe thanh âm mới nhận ra đây chính là Bắc Hồ công chúa Thác Bạt Ngọc Nhi, lập tức hiểu rõ chân tướng trong chuyện này.
Thác Bạt Ngọc Nhi muốn nhân cơ hội mời rượu, hạ độc hại chết ta, cái con phụ nhân hung ác này đã quyết tâm tìm cái chết báo thù cho gian phu.
Ta phẫn nộ tăng thêm lực đạo, Thác Bạt Ngọc Nhi đau đến run rẩy không ngừng.
Thác Bạt Thuần Chiếu chạy tới, nắm cánh tay của Thác Bạt Ngọc Nhi, thấp giọng trách mắng:
“Muội làm loạn còn chưa đủ ư?”
Thác Bạt Ngọc Nhi gào lên:
“Ta muốn giết ngươi!”
Lời còn chua dứt, Thác Bạt Thuần Chiếu đã vỗ vào gáy của nàng ta một cái, Thác Bạt Ngọc Nhi lập tức ngất đi, hắn không muốn chuyện này tiếp tục, nếu không sẽ trở thành sự chú ý của mọi người.
Hắn ôm lấy Thác Bạt Ngọc Nhi, hướng ta áy náy cười, xoay người đi tới doanh trướng ở trước mặt.
Ta kinh hồn lau mồ hôi lạnh, lúc nãy không phải có một mũi tên của tiểu nữ hài kia, thì sợ rằng ta đã bị Thác Bạt Ngọc Nhi hại chết rồi.
Ta và Sở nhi đi tới trước mặt tiểu nữ hài kia, mỉm cười nói:
“Đa tạ tiểu muội muội.”
Nữ hài kia dùng khăn đỏ che mặt, nên chúng ta không nhận được ra diện mạo. đôi mắt đẹp của nàng đánh giá ta một chút, sau đó xoay ngựa bỏ đi.
Xích Lỗ Ôn chẳng biết lúc nào xuất hiện ở phía sau ta, mỉm cười nói:
“Bình vương điện hạ sợ rằng còn không biết, nàng chính là tiểu thê tử tương lai của người – tiểu công chúa Thác Bạt Lục Châu.”
Sở Nhi thâm ý liếc mắt nhìn ta nói:
“Xem ra vị tiểu thê tử này rất quan tâm tới huynh.”
Chuyện ngoài ý muốn này làm cho ta mất hứng, thở dài, nắm lấy cái eo nhỏ nhắn của Sở Nhi, nói:
“Chúng ta về thôi.”