Tam Cung Lục viện Thất Thập Nhị Phi

“Cho dù ta có muốn, nhưng mà đi đâu tìm đồng cỏ bây giờ?”
Ta mỉm cười nói:
“Phía bắc Tuyên Thành có một đồng cỏ quanh năm hoang vu, tại sao huynh không tới đó?”
Nhã Khắc có chút run sợ nhìn ta:
“Huynh đệ, chúng ta không phải là con dân Đại Khang, làm gì có quyền chăn thả ở nơi đó?”
Ta ha ha cười nói:
“Vậy thì đại ca nói cho đệ biết, Xoa Tháp tộc thuộc về quốc gia nào?”
Nhã Khắc không cách nào trả lời được, hắn trầm mặc.
Ta đứng dậy đi tới dưới gốc cây đại thụ, vỗ vào thân cây nói:
“Người Hán thì sao? Người Hồ thì sao? Chỉ cần sinh ra trên thế giới này, thì ai nấy cũng có tự do, cũng có một vùng đất để sinh sống.”
Nhã Khắc theo ta đứng lên, ngưng thần lắng nghe lời ta nói.
“Trên đời này chẳng có quá nhiều quốc gia, mỗi vùng đất, mỗi đổng cỏ đều thuộc sở hữu chung của mọi người, chính vì chiến tranh mới làm cho những mảnh đất, đồng cỏ này chia năm xẻ bảy.”
Nhã Khắc nặng nề gật đầu.
Ta nhìn thẳng vào hai mắt của hắn, trịnh trọng nói:
“Chúng ta nếu như đã kết bái thành huynh đệ, vậy thì Xoa Tháp tộc sao lại không thể sinh sống cùng với người Hán trên cùng một mảnh đất?”
Trong ánh mắt của Nhã Khắc hiện lên quang mang kích động.
Ta lớn tiếng nói:
“Đệ muốn biến đồng cỏ đấy thành thiên đường cho các huynh sinh sống, mọi người không có khoảng cách và giới hạn, cũng không có phân tranh.”
Nhã Khắc kích động nói:
“Huynh đệ, nói cho ta biết ta phải làm thế nào, đại ca sẽ toàn lực ủng hộ quyết định của đệ.”
Ta mỉm cười nói:
“Đại ca, lần này khi đệ về Đại Khang, sẽ bẩm báo chuyện này với phụ hoàng, người nhất định đồng ý.”
Ngày thứ hai Nhã Khắc tự mình tiễn chúng ta tới chân núi Âm Sơn, với ta mà nói, lần tới Bắc Hồ này đã đạt được hiệu quả ngoài sự mong muốn.
Cảm tình giữa Đường Muội và Phổ Mạn, ta và Nhã Khắc kết bái, vô hình đã tạo thành một minh ước kiên cố với Xoa Tháp tộc, nguy cơ ở phía bắc Tuyên Thành đã hoàn toàn được giải quyết, bây giờ ta cần đối mặt với việc khó khăn vô cùng là chuyện cầu hôn.
Nhận được tin tức chúng ta trở về bình an, Vân Na, Yến Lâm đã tới đón chúng ta từ sáng sớm, thấy thân ảnh mạnh mẽ oai hùng của ta, chúng nữ không cách nào nhịn được, nước mắt vui mừng chảy xuống.
Ta ôm từng người vào trong lòng, nhưng lại không thấy bóng Tuệ Kiều và Dao Như đâu, hỏi Vân Na ta mới được biết, Dao Như bị bệnh, Tuệ Kiều ở lại Vương Phủ chiếu cố nàng.
Nghe thấy Dao Như bị bệnh, lòng ta nóng như lửa đốt, giục ngựa chạy như bay về vương phủ.
Đi vào gian phòng của Dao Như, ta thấy sắc mặt của nàng tái nhợt, đang dựa mình vào thành giường, Tuệ Kiều đang đút thuốc cho nàng uống.
Nhị nữ thấy ta, trong đôi mắt đẹp chảy ra hai hàng lệ trong suốt.
“Công tử...”
Ta tiến lên tiếp nhận chén thuốc trong tay Tuệ Kiều, nhẹ giọng nói:
“Để ta làm cho!”
Hai giọt nước mắt trong suốt theo khuôn mặt tái nhợt của Dao Như chảy xuống, ta đút từng thìa thuốc cho nàng.
Tuệ Kiều nhẹ giọng nói:
“Mấy ngày trước Dao Như không chịu được gió lạnh, hơn nữa do nhớ công tử quá độ, cho nên bệnh tình mới xuất hiện. Hiện giờ đã bắt đầu khôi phục, chắc là không có trợ ngại gì, nhưng mà...”
Tuệ Kiều muốn nói gì đó lại thôi, Dao Như lớn tiếng khóc ồ lên, ta ôm nàng vào trong lồng ngực, ôn nhu nói:
“Làm sao vậy?”
Dao Như nức nớ nói:
“Công tử... muội... muội có lỗi với huynh...”
Tuệ Kiều u oán thở dài nói:
“Thai nhi trong bụng Dao Như không còn giữ được nữa.”
Trong lòng ta trầm xuống, đây đúng là một đả kích lớn với ta, nhưng mà lúc này Dao Như còn thống khổ hơn ta nhiều.
Ta ôm vai nàng, nhẹ giọng khuyên lơn:
“Không ngại chuyện này, sau này chúng ta còn có thể sinh thêm nhiều hài tử nữa.”
Dưới sự khuyên bảo của ta, Dao Như mới bình tâm lại, ngủ thật say.
Ta và Tuệ Kiều đi ra ngoài cửa, ta thấp giọng nói:
“Tuệ Kiều, Dao Như chỉ trúng gió lạnh thôi, sao lại xảy thai được?”
Tuệ Kiều cắn cắn môi, rốt cục quyết định nói:
“Có chuyện này muội nghĩ tốt nhất là huynh nên biết, mấy hôm trước Dao Như đột nhiên tới miếu sơn thân cầu phúc, khi muội tìm nàng ta thì còn có một nam tử ở đó.”
“Cái gì?”
Ta thất thanh nói, lửa giận trong lồng ngực của ta nhất thời bùng lên thiêu đốt, lẽ nào Dao Như làm chuyện gì có lỗi sau lưng của ta?
Tuệ Kiều kéo ta sang một bên, thấp giọng nói:
“Lúc đó muội cũng cảm thấy kỳ quái, nên mới núp ở một bên, thì nghe được Dao Như gọi nam tử kia là ca ca.”
Tâm tình của ta dần bình phục lại, nam tử kia chắc chắn là Điền Ngọc Lân, nhưng mà Điền Tuần đã đào tẩu, hắn tới tìm Dao Như làm gì?
Tuệ Kiều nói:
“Nam tử kia dường như muốn dẫn Dao Như đi, nhưng mà Dao Như kiên quyết không chịu, trong lúc giằng co bị ngã xuống đất. Muội lập tức chạy tới, nhưng mà nam tử kia đã nhanh chóng đào tẩu, đối với Dao Như, muội vẫn giả bộ không biết chuyện này.”
Ta cắn răng nghiến lợi nói:
“Nếu như có một ngày ta tìm thấy tên hỗn trướng Điền Ngọc Lân, thì nhất định phải lột da rút gân hắn, mới giải được mối hận trong lòng của ta.”
Tuệ Kiều thở dài nói:
“Mấy hôm nay tâm tình của Dao Như không ổn định, huynh không được có đả kích nàng thêm.”
Ta gật đầu, khẽ vuốt khuôn mặt của nàng, nói:
“Tuệ Kiều, mấy ngày nay cực khổ cho muội rồi.”
Tuệ Kiều dịu dàng cười nói:
“Còn có một việc, muội cũng muốn nói cho huynh biết.”
Ta ha hả cười nội:
“Có chuyện gì, buổi tối chúng ta ở trên giường nói.”
Tuệ Kiều nhẹ giọng phì phì nói:
“Buổi tối sao huynh có thể đoàng hoàng được cơ chứ.”
Ta thấy nàng e thẹn, trong lòng lại rung động, đem thân thể mềm mại của nàng ôm vào lòng, cố sức hôn lên đôi môi anh đào kia một cái.
Tuệ Kiều đỏ mặt đẩy ra ta nói:
“Huynh không sợ thủ hạ nhìn thấy sao.”
Ta cười nói:
“Đây là phủ đệ của ta, ngay cả quyền hôn người mình yêu cũng không có hay sao?”
Tuệ Kiều giữ lấy bàn tay của ta, không muốn cho ta tiếp tục làm loạn nữa, nàng nghiêm mặt nói:
“Xa Hạo tới rồi.”
Trong lòng ta bỗng nhiên chấn động, không nghĩ tới chỉ một câu nói ở Khang Đô, đã làm cho hắn theo đuổi ta tới tận Tuyên Thành.
Tuệ Kiều nói:
“Muội đã nói rõ với hắn, nhưng mà hắn kiên quyết không rời khỏi nơi này, hắn muốn chờ huynh về nói chuyện một lần.”
Tuệ Kiều thở dài nói:
“Hắn vẫn chung tình với muội, vì muội mà hắn đã nhiều lần ám sát huynh. Lúc này khi biết muội còn sống trên đời, sự bế tắc trong lòng hắn vẫn không thể nào cởi được.”
Ta thấp giọng nói:
“Muội muốn ta đối với hắn như thế nào?”
Tuệ Kiều nói:
“Xa Hạo tuy rằng đã sám sát huynh, thế nhưng hắn bản thân cũng không phải người xấu, nếu như huynh chiều muội, thì hãy nói chuyện với hắn một lần, khuyên hắn rời khỏi nơi này, trở về Triều Tiên.”
Ta gật đầu nói:
“Muội yên tâm, ta nhất định sẽ xử lý chuyện này tốt.”
Tuệ Kiều dặn dò:
“Hăn đã từng có ân với muội, huynh ngàn vạn lần không nên thương tổn hắn.”
Ta cầm bàn tay nhỏ nhắn của nàng, nói:
“Ta đáp ứng muội.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui