Thật ra ta chỉ cần sáng tạo cơ hội cho họ, họ sẽ làm ra tài phú cho Tuyên Thành, sẽ có nhiều bách tính có việc làm, chuyện này có ý nghĩa hơn nhiều so với việc lấy tiền của thương nhân.
Lúc ta và Tiêu Trấn Kỳ rời khỏi nha môn, thì trong lòng dâng lên một sự sung sướng không nói lên lời.
Tảng đá lớn trong lòng tồn tại nhiều ngày qua đã được rời đi.
Ngoài cửa có một nam tử áo trắng lạnh lùng nhìn ta, chắc chắn hắn đã đợi ở nơi này rất lâu rồi, mục đích là đợi ta.
“Xa Hạo!”
Trong lòng ta thầm kêu tên của hắn.
Tiêu Trấn Kỳ nắm chặt chuôi đao, hắn và Xa Hạo đã nhiều lần giao thủ, nên luôn đề phòng một đối thủ như thế này.
Xa Hạo lạnh lùng cười, cởi trường kiếm bên hông xuống, đi tới chỗ Tiêu Trấn Kỳ, nhìn ta nói:
“Ta ở trong trà lâu đầu đường đợi ngươi!”
Tiêu Trấn Kỳ nhắc nhở ta nói:
“Công tử cẩn thận.”
Ta mỉm cười nói:
“Nếu như hắn muốn ám sát ta, thì sẽ không dùng phương thức này, ngươi ở ngoài trà lâu chờ ta.”
Ta bước nhanh tới phương hướng trà lâu.
Ngồi đối diện với một sát thủ, từng ám sát mình nhiều lần, đúng là có một cảm giác mới mẻ.
Từ khi ta đi vào trong trà lâu, ánh mắt của Xa Hạo không cách nào rời khỏi ta. Thế nhưng ta lại tìm thấy trong đó sự bi thương và bất đắc dĩ, không còn sát khí và cừu hận như ngày xưa.
“Ta đã gặp Tuệ Kiều!”
Xa Hạo chậm rãi nói.
Ta gật đầu, mỉm cười nói:
“Tuệ Kiều đã nói với ta chuyện này, nàng muốn ta và ngươi gặp mặt nói chuyện.”
Xa Hạo lạnh lùng nói:
“Chuyện của nam nhân, thì hãy để nam nhân giải quyết.”
Trong mắt Xa Hạo hiện lên vẻ bi thương, thân hình của hắn tựa vào ghế ngồi, cố sức cắn môi, một lúc lâu sau mới nói:
“Ta là một gã võ sĩ Triều Tiên, năm đó khi bảo vệ hoàng thượng, bị người ta đâm một nhát, tất cả mọi người cho rằng ta đã chết, chỉ có Tuệ Kiều là kiên trì cứu sống ta, kéo ta từ biên giới tử vong lại. Từ ngày đó, ta tồn tại vì nàng.”
Thâm tình của Xa Hạo làm ta cảm động.
Xa Hạo nói:
“Lúc trước ta không tiếc tất cả ám sát ngươi, là vì ngươi sát hại Tuệ Kiều, ta tồn tại là vì báo thù, thế nhưng...”
Trong mắt của Xa Hạo rơi xuống hai giọt lệ:
“Ta ngàn vạn lần không ngờ, Tuệ Kiều... nàng vẫn sống ở trên đời này, lại càng thêm không ngờ, nàng lại lấy ngươi... người lúc trước dồn nàng vào chỗ chết!”
Trên mặt của ta hiện lên sự xấu hổ, chuyện bắn nàng là một nỗi hổ thẹn trong lòng ta.
Xa Hạo nói:
“Ông trời đối với ta quá mức tàn khốc, ta một lòng muốn báo thù vì Tuệ Kiều, là vì tình cảm chân thành...”
Hắn cười khổ nói:
“Ta không có lý do giết ngươi, ta cũng mất đi lý do tiếp tục tồn tại.”
Ta trịnh trọng nói:
‘Ta sẽ dùng phần đời còn lại, bù đắp tội nghiệt mà mình gây ra với Tuệ Kiều.”
Xa Hạo gật đầu:
“Thật ra khi ta gặp Tuệ Kiều, ta cũng đã hiểu rõ. nàng chẳng còn cừu hận gì với ngươi từ lảu rồi mà làm cho nữ nhân thay đồi như vậy. chỉ có một nguyên nhản là nàng đã yêu ngươi.”
Hắn thấp giọng nói:
“Ta sẽ nhờ kỹ những lời ngươi nói với ta hôm nay, nếu có một ngày, ngươi làm tổn thương Tuệ Kiều, thì ta sẽ không tiếc tất cả đối phó với ngươi.”
Nói xong câu này, hắn xoay người rời khỏi trà lâu, ta yên lặng nâng chung trà lên, thân ảnh của hắn biến mất ở cuối con đường...
…
Khi ta kể lại chuyện hôm nay ta gặp Xa Hạo, trong đôi mắt đẹp của Tuệ Kiều hiện lên hai dòng lệ.
Ta ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng nói:
“Vì sao muội khóc?”
Tuệ Kiều tựa vào trong lòng ta, nhẹ giọng nói:
“Xa Hạo là một cô nhi, số phận của hắn rất bất hạnh, trước kia khi xảy ra phản loạn ở cung đình, nếu như không phải hắn liều mạng cứu muội thì muội đã chết dưới loạn đao, trong lòng muội hắn giống như một người ca ca.”
Ta yêu thương hôn lên những giọt nước mắt của Tuệ Kiều, Xa Hạo cũng hiểu rõ tình cảm của ta và Tuệ Kiều, chắc chắn hắn sẽ không ở lại đây, không biết là với tâm trạng của hắn hiện nay, hắn sẽ lưu lạc tới phương nào.
Ta thấp giọng nói:
“Hay là ta bảo hắn ở lại.”
Tuệ Kiều lắc đầu nói:
“Hắn là người cứng đầu, nhất định không ở lại”
Ta ôm Tuệ Kiều nói:
“Truớc kia nếu như không gặp ta, muội có chọn Xa Hạo không?”
Tuệ Kiều khẽ cắn môi, lắc đầu nói:
“Không đâu, muội đối với hắn chỉ có tình thân, chưa từng có... loại cảm giác tim đập thình thịch như với huynh.”
Ta hôn lên đôi môi anh đào của nàng, Tuệ Kiều đúng là một lễ vật mà ông trời ban cho ta.
Ngoài cửa chợt vang lên tiếng ho khan của Vân Na. Ta cười buông Tuệ Kiều ra, mở cửa phòng.
Vân Na cười nói:
“Sắc trời mới vừa tối, hai người đã trốn trong phòng làm gì?”
Ta ôm Vân Na nói:
“Đương nhiên là làm chuyện tốt, Hoàn Nhan tướng quân có hứng thú tham gia hay không?”
Vân Na nhẹ giọng phì phì nói:
“Lại nói bậy, cẩn thận dậy hư tiểu hài tử.”
Ta đỡ nàng ngồi xuống giường, Tuệ Kiều đỏ mặt nói:
“Tỷ tỷ đừng nghe huynh ấy nói bậy, muôi và huynh ấy có chuyện cần nói.”
Ta cười ha hả, ôm hai nàng vào trong lòng, cảm thán nói:
“Cảm giác trở về nhà thật thích.”
Vân Na nói:
“Chỉ tiếc là ngày mai huynh lại phải khởi hành.”
Ta thở dài nói:
“Ta phải đem tro cốt của hoàng huynh về Khang Đô, hơn nữa cũng phải bẩm báo với phụ hoàng chuyện cầu hôn của Bắc Hồ, tránh cho mọi người nhân cơ hội này châm chích.”
Vân Na trợn mắt nhìn ta một cái nói:
“Huynh trở về lâu như vậy rồi, sao không giải thích chuyện tiểu công chúa Bắc Hồ kia với mọi người, trong lòng huynh có vị trí của mấy người bọn muội hay không?”
Ta cười khổ nói:
“Chuyện này ta nghĩ, Sở Nhi giải thích với các nàng là hơn ta, ta đang ở tình thế tiến thoái lưỡng nan.”
Tuệ Kiều nói:
“Nghe nói tiểu công chúa Bắc Hồ chỉ có mười hai tuổi, cuộc hôn nhân này quá mức hoang đường.”
Vân Na nhẹ nhàng đập một quyền vào ngực của ta, nói:
“Nói không chừng có người lại đang âm thầm đắc ý, lấy tiểu công chúa Bắc Hồ là có thêm một tiểu kiều thê, đồng thời có thể duy trì quan hệ với Bắc Hồ, đúng là nhất cử lưỡng tiện.”
Ta thề nói:
“Các muội không nên nghĩ ta như vậy, có trời đất chứng giám, ta đối với tiểu công chúa kia không có bất kỳ hứng thú nào.”