Tam Cung Lục viện Thất Thập Nhị Phi

Ta nhẹ nhàng vuốt ve điểm đỏ trước ngực của nàng, mỉm cười nói:
“Muội bây giờ đã tin, ta không bao giờ quên muội chưa.”
Yến Lâm nhẹ nhàng cắn một cái trên ngực ta, nói:
“Nhưng huynh vẫn đối xử với các nàng kia tốt hơn muội!”
Ta thở dài nói:
“Có phải muội cố tình gây sự không!”
Yến Lâm nói:
“Vậy vì sao... mỗi người các nàng đều mang bầu hài tử, mà muội lại không có động tĩnh gì?”
“Chuyện này...”
Ta ngàn vạn lần không ngờ nàng lại tỵ một vấn đề thực không tưởng tượng nổi.
Yến Lâm căm tức nhìn ta, nói:
“Chắc chắn là huynh toàn lực với các nàng ấy, còn muội thì chỉ làm cho có lệ.”
Ta suýt nữa bị lý do của nha đầu ngốc này làm ngất đi.
Yến Lâm ôm lấy hạ thể ta, nói:
“Thấy chưa, rõ ràng là vô tình, nếu như ở bên cạnh Tuệ Kiều hay Sở Nhi thì không như vậy đâu.”
Ta cười khổ nói:
“Chuyện này không cách nào nói rõ với muội được.”
Nhưng mà nha đầu Yến Lâm kia đâu có dễ dàng buông tha, dưới sự khiêu khích của nàng, thân thể ta một lần nữa lại bừng bừng sức sống, ta lấy một tay đẩy nàng xuống giường, giả bộ hung ác, nói:
“Hôm nay ta sẽ toàn lực ứng phó, tới khi nào nàng xin tha thì thôi.”

Buổi sáng khi ta tỉnh dậy, Yến Lâm vẫn còn đang ngủ say. Ta đột nhiên véo một cái lên ngực nàng, Yến Lâm khẽ ừ, xoay người lại tiếp tục ngủ.
Ta cười nói:
“Hôm nay ta tới Khang Đô, muội không dậy tiễn ta hay sao?”
Yến Lâm nũng nịu nói:
“Muội đứng còn không nổi, chỗ đó vẫn còn nóng bỏng đau rát!”
Ta cười ha ha, nha đầu ngốc này cuối cùng cũng nếm vị đắng, tối hôm qua là do nàng năm lần bảy lượt khiêu khích, bảo sao ta không hăng hái chiến đấu được cơ chứ?
Yến Lâm ôm ta nói:
“Dận Không, muội nghĩ lần này sẽ mang bầu.”
Ta ha hả cười nói:
“Ta cũng cảm thấy như vậy, nếu không thì uổng công ta nỗ lực một đêm rồi?”
Yến Lâm mắc cỡ dùng chăn che đầu lại. 
Khi ra khỏi phòng, Sở Nhi và các nàng đã dậy từ lâu, đang chuẩn bị điểm tâm cho ta. Khi nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của ta, mấy người các nàng đều mỉm cười, Sở nhi nói:
“Xem ra tối qua huynh ngủ không được ngon.”
Ta ậm ừ cho có lệ, đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, Tư Hầu đi tới phía sau của ta, xoa bóp hai vai, nói:
“Tướng công, có phải là thắt lưng huynh rất mỏi, cần muội xoa bóp đúng không?”
Ta ha hả cười nói:
“Mấy nàng không nên làm nhiều, mau ăn sáng, ta còn phải lên đường.”
Các nàng bắt đầu ngồi xuống, Duyên Bình và mấy người hầu mang đồ ăn sáng lên.
Ta chợt nhớ tói một chuyện, mở miệng hỏi:
“Vân Na, tại sao ta không thấy chuyện phát cháo nữa?”
Vân Na nói:
“Yến Lâm lo lắng tới sự ồn ào gây bất lợi với thai nhi, cho nên bảo Dịch An đem địa điểm phát cháo chuyển sang cổng phía tây của Tuyên Thành. Nhưng mà gần đây có một lượng lớn khách thương kéo tới, có rất nhiều người đã tìm được việc làm, cho nên số người tới lĩnh càng lúc càng ít. Căn cứ vào tình hình này, phỏng chừng vài ngày nữa thì chúng ta cũng sẽ ngừng.”
Ta gật đầu cười nói:
“Như vậy là tốt nhất.”
Vân Na nói:
“Hai mỏ vàng của chúng ta, cộng thêm ba mỏ của Tiền Tứ Hải đưa cho, toàn bộ đều có một lượng than đá lớn, chắc là không bao lâu nữa, chúng ta sẽ trở thành cự phú của Đại Khang.”
Ta nhịn không được cười nói:
“Nếu như Tiền Tứ Hải biết tin này nhất định sẽ hối tiếc.”
Các nàng đồng thời nở nụ cười, Tuệ Kiều nói:
“Số hàng hóa của Tiền Tứ Hải có vấn đề, hắn phải đi Khang Đô xử lý chuyện này, lần này huynh có thể gặp hắn.”
Ta gật đầu, hướng Sở nhi nói:
“Lần tới Khang Đô này ta đi một mình thôi.”
Đôi mi thanh tú của Sở Nhi nhăn lại, nói:
“Muội muốn đi với huynh, thứ nhất là có thể nói vài câu tốt trước mặt cô mẫu cho huynh, hơn nữa muội cũng muốn gặp mặt phụ thân.”
Ta lắc đầu nói:
“Có nhạc phụ ở đấy, hành trình tới Khang Đô chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, mà hiện giờ ta đang lo lắng chuyện Tuyên Thành sản xuất than đá, lúc này nó đã trở thành tiêu điểm của Đại Khang, chắc chắn sẽ có nhiều chuyện không tưởng tượng được xảy ra. Hiệu quả làm việc của Trử Đại Tráng rất kém, mấy năm trấn áp Âm Sơn đâu có làm nổi chuyện gì. Sau khi ta rời đi, chỉ sợ là hắn chỉ biết nghe theo sự phân phó của muội mà thôi.”
Sở Nhi im lặng không nói gì.
Ta lại nói:
“Còn nữa, Xích Lỗ Ôn rất có khả năng trong một thời gian ngắn sẽ tới Tuyên Thành, nếu như chúng ta đồng thời đi Khang Đô, thì hắn tới đây biết phải gặp ai?” 
Sở Nhi nói:
“Muội hiểu rồi, muội sẽ ở lại xử lý việc này.”
Nàng buồn bã đứng lên nói:
“Muội đi chuẩn bị một ít quà, huynh mang tới cho phụ thân muội.”
Nhìn Sở nhi rời đi, ta không khỏi thở dài.
Vân Na tâm tư kín đáo, nhận ra được khổ tâm của ta, thấp giọng nói:
“Huynh có phải đang lo chuyện cầu hôn sẽ ảnh hưởng tới Sở Nhi?”
Ta cười khổ lắc đầu:
“Chuyện này rất phiền phức, các muội nếu như không ở bên canh ta, thì ta còn dễ xử lý.”
Vân Na gật đâu nói:
“Nếu như nhìn từ đại cục, cưới tiểu công chúa Bắc Hồ kia đương nhiên là một chuyện tốt, nhưng mà…”
Nàng u oán thở dài nói:
“Trong lòng bọn muội sẽ có sự khó chịu.”
Ta cầm bàn tay mềm mại của nàng, nói:
“Nàng yên tâm, ta sẽ cố sức xử lý tốt chuyện này.”
Lời tuy như vậy, nhưng mà ta biết, chuyện cưới vợ Bắc Hồ này sợ rằng không từ chối được, nếu nhìn từ đại cục của hai nước, chắc chắn ta phải bước lên con đường này.
Lần trở lại Khang Đô này, ta mang theo Lang Thứ, Đột Tạ và mười hai võ sĩ khác. Nếu như Hâm Đức hoàng đế đáp ứng yêu cầu cưới xin của Bắc Hồ, thì cho dù ta có muốn hay không, cũng sẽ trở thành tiêu điểm của Đại Khang.
Nhóm mười lăm người chúng ta ngày đêm hành trình, mất gần hai ngày chúng ta đã tới được Khang Đô.
Hành trình lần này của chúng ta không thông báo cho ai, cho nên ta cũng không muốn vào trong thành vội, mà đi tới nông trang ngoài thành gặp mặt Gia Cát Tiểu Liên hỏi tình hình rồi mới quyết định.
Khi bước vào trong nông trang, đã thấy Gia Cát Tiểu Liên và Trần Tử Tô vui mừng bước ra đón.
Ta ngạc nhiên nói:
“Gia Cát huynh ở chỗ này thì không có gì kỳ quái, nhưng tại sao Trần Tử Tô tiên sinh cũng ở đây?”
Trần Tử Tô cười nói:
“Gia Cát tiên sinh am hiểu thuật quan tinh (quan sát trăng sao), tiên sinh nói hôm nay công tử nhất định sẽ về, cho nên ta mới tới đây đợi.”
Gia Cát Tiểu Liên mỉm cười nói:
“Trần tiên sinh nói đùa, rõ ràng tiên sinh tính toán được ngày công tử trở về Khang Đô, hơn nữa còn đoán được trước khi công tử vào thành sẽ tới nơi này, làm gì có quan hệ gì tới ta?”
Ta cười nói:
“Hai người đều là thầy tốt bạn hiền của ta, hôm nay gặp mặt ở đây là tốt vô cùng, Dận Không vẫn còn một bụng nghi hoặc, muốn cầu hai vị tiên sinh giải đáp cho ta.”
Ba người chúng ta đi vào trong thảo đình của nông trang.
Cự Linh rót trà cho chúng ta. 
Trần Tử Tô nói:
“Chỉ trong một thời gian ngắn công tử làm cho Tuyên Thành khởi sắc như vậy, đúng là làm cho ta bội phục vô cùng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui