“Tử Tô chỉ nói sự thực, lúc trước công tử lợi dụng chuyện mỏ vàng hấp dẫn thương nhân, ta cũng nhận thấy nó là một diệu kế, nhưng kế này chỉ có hiệu quả trong một thời gian. Trong khi đó mọi chuyện lại bất ngờ, có thể nói là thiên thời cũng đứng về phía công tử, dưới đất Tuyên Thành lại có than đá, thử hỏi trong thiên hạ làm gì có ai có vận khí tốt như vậy chứ.”
Ta mỉm cười nói:
“Ngay cả ta cũng không ngờ tới chuyện này ông trời đối với ta đúng là không tệ, a! Sao tin tức này lại nhanh chóng truyền tới Khang Đô tới vậy?”
Trần Tử Tô nói:
“Một truyền mười, mười truyền một trăm, cho dù là tin tức hỏa tốc do lương câu chạy ngàn dặm cũng không đuổi kịp. Đừng nói là Khang Đô, sợ rằng bây giờ ở khắp ngõ ngách của tám nước đều truyền tới tin tức này rồi.”
Ta buông chén trà nói:
“Bên trong hoàng cung có phản ứng gì không?”
Trần Tử Tô nói:
“Hai ngày qua trọng tâm câu chuyện mà các vương hầu hoàng tử cho tới bách tính bình dân nói chủ yếu là về công tử. Ngay cả chuyện công tử đi Bắc Hồ, lén lút đáp ứng chuyện cầu hôn cũng được truyền tới nơi này rồi.”
Ta thở dài nói:
“Xem ra lần này ta trở về không đúng lúc rồi.”
Trần Tử Tô nói:
“Ngày hôm trước ta hỏi thăm được chuyện, tâm tình của Hâm Đức hoàng đế không được tốt cho lắm.”
“Xin chỉ giáo?”
Trân Tử Tô nói:
“Không riêng chuyện của công tử, mà ngay cả Hưng vương Long Dận Thao cũng bị người ta mật báo, nói là trong quá trình mua quặng sắt, hắn đã trắng trợn thu hối lộ, âm thâm tự phát triển tay chân, Hâm Đức hoàng đế đã ra lệnh điều tra rõ chuyện này.”
Ta hơi sững sờ, chuyện này ta vẫn chưa nghe nói gì cả, thảo nào Tiền Tứ Hải lại vội vã chạy tới Khang Đô như vậy.
Hàng hóa của hắn được vận chuyển thông suốt ở Đại Khang, chủ yếu là bởi vì Hưng vương bảo đảm, hai người có mối quan hệ cực kỳ mật thiết, xem ra chuyện này đã kéo hắn vào trong rồi.
Ta có chút nghi hoặc nói:
“Nếu như theo lý thuyết thì Hưng vương không nhận hối lộ trong trường hợp này, có phải là có người muốn làm khó dễ hắn hay không?”
Trần Tử Tô gật đầu nói:
“Dực Vương cũng đã nói, Hưng vương không có khả năng nhận hối lộ, nhưng mà tính đa nghi của Hâm Đức hoàng đế càng lúc càng nhiều, cho dù gió hơi thổi, cỏ hơi lay, cũng vẫn làm như đại sự tiến hành điều tra tới cùng. Dựa theo Dực Vương phân tích, chắc chắn người đứng sau màn lần này là Tả Trục Lưu.”
Ta thấp giọng nói:
“Chuyện này không có chứng cứ rõ ràng, mà có tra ra thì cũng chẳng giải quyết được chuyện gì.”
Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Nói thì như vậy, nhưng mà hiện giờ Hưng vương đã bị mất quyền lực, chuyện mua quặng sắt cũng vì thế mà dừng lại.”
Ta hỏi:
“Cần vương có phản ứng gì không?”
Trần Tử Tô nở nụ cười:
“Tình huống hiện tại của Cần vương còn bi đát hơn Hưng vương, có lời đồn rằng hắn và Dịch quý phi làm bậy, Hâm Đức hoàng đế vì chuyện này mà tức giận vô cùng. Nhưng chuyện này cũng chẳng có chứng cứ, nên không thể làm gì được.”
Ta nhịn không được bật cười, chuyện của Cần vương chắc chắn do phía Hưng vương làm ra.
Trần Tử Tô nói:
“Hơn nữa An vương mất đi, công tử lại tự ý đáp ứng chuyện cầu hồn, liên tiếp những chuyện này phát sinh làm cho Hâm Đức hoàng đế tức giận tới cực điểm, sợ rằng lần này lão muốn tìm một mục tiêu trong ba người để phát tiết.”
Ta cười khổ, đáp:
“Chỉ mong là hắn không chọn ta.”
Trần Tử Tô nói:
“Tất cả đều rất khó nói, chuyện của Cần vương và Hưng vương không tìm được chứng cứ nào, nhưng chuyện của công tử lại vô cùng chính xác. Dực Vương nói cho ta biết, kể từ khi biết công tử đáp ứng chuyện cầu hôn của Bắc Hồ, ngày nào Tĩnh Đức phi cũng tìm Hâm Đức hoàng đế tranh cãi, sợ rằng chuyện này sẽ không có kết quả tốt.”
Ta cười nhạt nói:
“Chuyện đã tới nước này, ta cũng không còn cách nào khác, chỉ còn cách trực tiếp đối mặt.”
“Công tử định làm gì?”
“Ta định gặp nhạc phụ đại nhân một lần rồi mới quyết định.”
Trần Tử Tô lắc đầu nói:
“Ta nghĩ công tử không cần thiếp phải gặp Dực vương, cho dù gặp hay không, thì Dực vương cũng xuất phát từ lợi ích của công tử mà hành động. Hôn sự lần này chẳng quan trọng gì với hắn cả, huống chi khi công tử vào thành lại gặp Dực vương ngay, thì Hâm Đức hoàng đế sẽ có lòng nghi ngờ.”
Ta gật đầu nói:
“Nếu như vậy, ta liền trực tiếp vào cung gặp mặt phụ hoàng.”
Trần Tử Tô nói:
“Công tử và An Dung công chúa có quen biết không?”
Ta lắc đầu nói:
“Tuy rằng cùng ở trong cung, nhưng mà ta rất ít tiếp xúc với nàng, chỉ mới gặp vài lần trong đại điển, hoặc tế tự.”
Trần Tử Tô nói:
“Thật ra mấu chốt của chuyện này lại ở trên người An Dung công chúa. Nếu như nàng ta cam tâm gả cho Bắc Hồ, thì chuyện này lại dễ dàng giải quyết rồi.”
Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Hai ngày nay chúng ta đã điều tra rõ ràng tình hình về An Dung công chúa, người ngoài thường nói nàng dung mạo xuất chúng, ngoài xinh đẹp, trong trí tuệ. Thế nhưng tính cách của nàng lại là ngoài mềm trong cứng, đối đãi với thủ hạ cung nữ lãnh khốc vô tình, thường xuyên cảm thân phận nữ nhi, không thể cùng với các hoàng huynh khác tranh đấu, tầm mắt của người này rất rộng.”
Ta không khỏi sửng sốt, cho tới bây giờ ta cũng không biết An Dung công chúa lại có tính cách như vậy.
Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Một nữ tử như vậy, thì điều hấp dẫn nàng ta nhất là quyền lực, công tử có thể nghĩ cách làm nàng ta đồng ý.”
Trước khi vào cung, ta đã chuẩn bị đầy đủ về mặt tư tưởng, mấy tháng không gặp, Hâm Đức hoàng đế hình như lại già đi rất nhiều, mái tóc hoa râm không ít, những vết nhăn trên mặt lại càng nhiều.
Khi ta đem tro cốt của Dận Tường dâng lên, trong mắt hắn chẳng có chút bi thương nào, có lẽ từ lâu hắn đã quên mất hình dạng của Dận Tường như thế nào rồi.
Trân Phi lặng lẽ nháy ta một cái, muốn nhắc nhớ ta rằng, tâm tình của Hâm Đức hoàng đế lúc này rất kém.
Ta cung kính quỳ rạp xuống trước mặt Hâm Đức hoàng đế:
“Hài nhi tham kiến phụ hoàng vạn tuế! Vạn vạn tuế!”
Hâm Đức hoàng đế cười lạnh nói:
“Trên đời này, làm gì có người sống được vạn tuổi?”
Ta im lặng không nói gì.
Hâm Đức hoàng đế không hiểu ý của ta, vẫn xót xa nói:
“Nghe nói ngươi làm Tuyên Thành trở nên náo nhiệt vô cùng?”
“Nhờ hồng phúc của phụ hoàng, trong mấy ngày gần đây Tuyên Thành đã khai thác được than đá, bách tính cũng có nghề để kiếm ăn.”
Hâm Đức hoàng đế ha hả cười nói:
“Tốt! Tốt! Tốt!”
Hắn liên tiếp nói ba chữ tốt, nhưng hàm nghĩa trong đó thì sợ rằng chỉ có hắn mới biết được.
Ta cung kính nói:
“Hài nhi đã mang một khối Ngọc Chẩm từ Bắc Hồ về kính dâng lên phụ hoàng, nó có tác dụng đông ấm hạ mát, an thần dưỡng khí, kính xin phụ hoàng vui lòng nhận cho.”
Ta dùng hai tay dâng lễ vật lên.
Hâm Đức hoàng đế lạnh lùng nhìn ta không đưa tay ra nhận.
Trân Phi nhân cơ hội nói:
“Bệ hạ, khó có người có hiếu tâm như Dận Không, người nhận lấy đi!”
Nàng đưa tay tiếp nhận khối ngọc chẩm.
Không nghĩ tới Hâm Đức hoàng đế bỗng nhiên vươn tay ra, hất tung cái hộp lễ vật ra ngoài, ngọc chẩm lăn lóc trên đất, vỡ làm bốn năm mảnh.
Trân Phi sợ đến hoa dung thất sắc:
“Bệ hạ...”
Hâm Đức hoàng đế trợn tròn đôi mắt, tát cho nàng một cái vang dội:
“Tiện nhân! Ở đây tới phiên ngươi nói chuyện hay sao?”
Trân Phi thấp thỏm lo âu quy rạp xuống đất.