Trân Phi đi tới trước linh vị của Dịch quý phi, im lặng nhìn khói hương nghi ngút.
Nàng sâu xa nói:
“Ở trong mắt người khác, họ chỉ biết trong hậu cung lục đục với nhau, ngươi lừa ta gạt, nhưng không biết, ở trong đó cũng có tinh cảm chân thành.”
Ta cũng không biết nàng và Dịch quý phi trong có tình cảm sâu đậm, thấp giọng nói:
“Dịch quý phi nếu như biết có một tỷ muội lo lắng cho nàng như vậy, thì chắc chắc nàng có ở dưới cửu tuyền cũng mỉm cười.”
Trân Phi nhẹ giọng than thở:
“Trước kia nếu như không có nàng giúp ta, thì sợ rằng lúc này ta đã...”
Ta im lặng không nói, với ta mà nói, Trân Phi nhận có được sự sủng hạnh của Hâm Đức hoàng đế, cũng đồng nghĩa với việc nàng phải chịu một sự thống khổ.
Trong số nữ nhân của ta, nàng có vị trí không tầm thường, ta không muốn chia sẻ nàng với bất cứ người nào cả.
Trân Phi nói:
“Vì sao ngày ấy ngươi kéo ta?”
Ta di chuyển ánh mắt sang ngọn nến, nói:
“Ta lo lắng người sẽ chết thực sự, ta không cách nào chịu được loại đau khổ này...”
Trân Phi giật mình, cắn môi, hai hàng nước mắt trong suốt theo khuôn mặt xinh đẹp rơi xuống, nàng nhẹ giọng nói:
“Giờ có chết, ta cũng thỏa mãn rồi...”
Nàng xoay người rời khỏi linh đường, đi tới cửa thì dừng bước:
“Thục Đức Cung là một cung điện hẻo lánh, lạnh lẽo nhất trong hoàng cung, nhưng lại là nơi mà ta khó quên nhất.”
Ngọc Tỏa cầm đèn lồng đi tới, dẫn Trân Phi rời đi.
Ta nhìn cảnh Trân Phi biến mất trong màn đêm, trong lòng tràn ngập phiền muội, bây giờ ta không còn giống như trước, trở nên lý trí và lãnh tĩnh (lạnh lùng, bình tĩnh), đồng thời cũng đánh mất dũng khí và nhiệt tình của trước kia.
Gió đêm phây phẩy nhưng lạnh lẽo, ánh nến lập lòe, từ xa xa truyền tới tiếng gõ mõ báo canh (báo giờ).
Tới nửa đêm, nơi này chẳng còn ai tới phúng viếng nữa cả, ta im lặng đứng trong linh đường, nhìn linh vị của Dịch quý phi.
Ta không biết nàng nhưng mà cũng có mấy phần đồng tình với nữ tử khổ hạnh này, ta xé bỏ di thư của nàng, cũng là phá hủy cơ hội cuối cùng để nàng có lại được sự thuần khiết.
Tối nay phải túc trực linh cữu, nói cách khác cũng là một sự nghiêm phạt đối với ta.
Ta ngồi ở dưới đèn, mở một quyển sách, đêm thật dài, một trận gió lạnh thổi qua, làm cho ánh nến lóe nên một cái, rồi tắt đi, từ ngoài cửa sổ truyền tới một tiếng cười nhạt.
Trong lòng ta chấn động, đưa tay cầm trường đao, lao ra ngoài cửa, nhìn về phương vị phát ra tiếng cười. Đột nhiên có một thân ảnh lướt qua bờ tường, mái tóc dài màu đen bay lượn trong gió, trong nháy mắt biến mất.
Ta nhịn không được rùng mình một cái, Lạc Mịch quả nhiên không nói sai, nhưng mà ta lại nghĩ, một quỷ hồn thì làm sao có bóng được dưới ánh trăng?
Ta cắn môi, nhưng không dám đuổi theo.
Trở lại linh đường, thấy ánh nến vẫn sáng như cũ, linh vị thì đã di chuyển tới chiếc ghế mà ta ngồi.
Ta thất kinh, trước giờ ta không tin quỷ thần, nhưng mà trong lòng lúc này lại sợ hãi không ngớt, đột nhiên từ ngoài cửa lại vang lên một tiếng cười.
Ta xoay người phóng ra ngoài cửa, nhưng mà không ngờ cửa phòng lại “Thình thịch!” một tiếng đóng thật chặt, ánh nến phía sau đột nhiên tắt đi, không gian trở nên tối đen.
Ta có thể nghe rõ tiếng thở gấp của mình, nắm chặt trường đao nói:
“Là ai? Ở chỗ này giả thần giả quỷ! Nhanh đi ra cho ta!”
Trong bóng tối truyền đến một tiếng cười nhạt:
“Long Dận Không... ngươi làm hại ta... thật thê thảm... trả mạng lại cho ta...”
Ta phân biệt rõ phương vị của thanh âm, dùng tốc độ cao nhất xông tới, chém ra một đao, nhưng lại chỉ là khoảng không, đột nhiên nghe tiếng răng rắc, hóa ra chiếc ghế đã bị ta chém làm hai khúc.
Từ trên đỉnh đẩu truyền tói tiếng quần áo lật phật, trong nháy mắt ta thu hồi trường đao, thế đao từ ngang chuyển thành dựng đứng, đâm thẳng lên trên.
Đột nhiên “phụt” một tiếng, ánh nến lại sáng, một bạch y nữ tử không nhiễm bụi trần hiện ra, thân hình uyển chuyển của nàng xoay theo hình xoắn ốc trên không trung, nhẹ nhàng đạp vào thân đao một cái, lãng đãng theo phó hạ xuống trước mặt ta.
Dưới ánh nến ta nhận rõ diện mạo nữ quỷ, khuôn mặt như bức tranh, cười tươi như hoa, chẳng phải nữ quỷ gì cả mà rõ ràng là yêu nữ U U.
U U phong tình vạn chủng liếc mắt nhìn ta nói:
“Long Dận Không, ngươi thật tốt nha, lâu ngày gặp lại, mà lại định dùng trường đao đón ta.”
Ta ha hả cười nói:
“Ai kêu ngươi giả thần giả quy làm ta sợ!”
Ta lập tức thu hồi trường đao, mỉm cười đi tới bên người U U, mở cánh tay nói:
“Tình nhân gặp lại, chúng ta cũng nên thân mật một chút chứ?”
U U khuôn mặt ửng hồng, nhẹ nhàng phì một tiếng nói:
“Ai là tình nhân với ngươi?”
Ta cũng chỉ dùng lời nói trêu đùa nàng thôi, chứ không hề dám hành động.
“U U cô nương lần này đến đây, có phải là tới tìm ta ôn chuyện tình? Hay là có mục đích khác?”
U U thở dài nói:
“Long Dận Không a Long Dận Không, uổng công ta toàn tâm toàn ý đối đãi với ngươi, nhưng ngươi lại năm lần bảy lượt lừa gạt ta, ngươi hãy thành thật khai báo, có phải bức Xuân Cung đồ giấu bảo tàng Mâu thị ở trong tay của ngươi không?”
Trong lòng ta ngơ ngác, không biết vì sao nàng có được tin tức này, nhưng mà ta vẫn giả bộ không hiểu, nói:
“Ta thực sự là không biết ngươi đang nói cái gì.”
U U bước lên hai bước, đưa tay véo lỗ tai của ta, nói:
“Ngươi đừng có giả bộ hồ đồ với ta.”
Ta nhân cơ hội nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, nói:
“Ngươi nói như vậy ta cũng mới nghĩ tới, tại sao ngươi lại biết bí mật của Xuân Cung đồ?”
U U nhẹ giọng nói:
“Nếu như muốn người khác không biết, thì trừ phi mình đừng có làm, cũng là vì Điền Tuần của ngươi, nên ta mới biết tất cả.”
Trong lòng ta bỗng nhiên chấn động, việc Điền Tuần thì ngoại trừ mấy người cạnh ta, làm gì có truyền ra ngoài, chuyện Xuân Cung đồ này lại càng ít người biết, chẳng nhẽ người bên cạnh ta để lộ tin tức?
Ta mỉm cười nói:
“Điền Tuần hiện giờ không ở trong tay của ta.”
U U nói:
“Ta đương nhiên biết, hai người phụ tử bọn họ đã đoàn tụ.”
Ta cả kinh, nói:
“Ngươi đã gặp bọn họ?”
U U cười nói:
“Nếu không phải ta đã thấy bọn họ, thì sao biết sổ sách và Xuân Cung đồ đều ở trong tay của ngươi?”
Nếu như lời U U nói là thật, thì người tiết lộ bí mật Xuân Cung đồ chỉ có khả năng là một người, đó chính là Dao Như.
Trong lòng ta tràn đầy phẫn nộ, vì phụ thân, huynh truởng, nàng lại dám bán đứng ta!
Ụ U nói:
“Thế nào? Sắc mặt ngươi hình như không tốt lắm, có phải là sợ do bị vạch trần chân tướng?”
Ta ha hả cười nói:
“Lời nói của phụ tử (cha, con) Điền Tuần ngươi cũng tin sao? Lấy sự giảo hoạt của bọn họ thì làm sao có khả năng giao sổ sách vào trong tay của ta?”
U U cười duyên nói:
“Nữ nhi của hắn là ái thiếp của ngươi, ngươi là ái tế của Điền Tuần, hắn đem sổ sách cho ngươi cũng không biết chừng.”
Ta cười lạnh nói:
“Nếu như vậy, ngươi có thể mang hắn tới đối chất với ta.”
“Long Dận Không, nếu như nói đến giảo hoạt, trong thiên hạ làm gì có ai hơn được ngươi.”
U U nói móc.
Ta bước lên một bước, nhìn thẳng vào hai mắt nàng.