Trong tế đàn hình tròn, lại có một thạch đàn cao ba tầng, ở giữa là một khối đá tròn lớn, đây là một khối đá có chín vòng tròn, tượng trưng cho Cửu Trọng Thiên (chín tầng trời).
Cửu Trọng Thiên là trung tâm của thiên tế, Hâm Đức hoàng đế đứng ở giữa trời đất tế thiên.
Nơi này được gọi là Hoàng Khung Vũ, có đặt rất nhiều bài vị của các bậc đế vương đời trước, lúc Hâm Đức hoàng đế tế tự xong, thì dập đầu với vô số những bài vị ở đây.
Kỳ Thiên điện là nằm ở tận cùng hướng bắc của tế đàn, đây là một thiên đàn rất to, cũng hoa lệ nhất, đây là nơi được cho là gần trời nhất. Hâm Đức hoàng đế rời khỏi Hoàng Khung Vũ, chậm rãi đi tới nơi này, dâng hương cầu khấn trời xanh.
Ta đứng phía sau Hâm Đức hoàng đế, chăm chú ghi nhớ toàn bộ nghi thức tế thiên, nhìn vóc dáng tiều tụy của hắn, nhưng không biết hắn đang cầu cái gì, cầu cho quốc vận Đại Khang thịnh vượng, hay là cầu cho đế vị của mình thiên thu vạn tải?
Ta nhưng không tin trời xanh sẽ phù hộ cái lão hoàng đế đang như đèn trước gió này, các hành vi của hắn lúc này đã nghịch thiên mà đi, nếu như trời xanh thực sự có linh, thì tất sẽ phỉ nhổ vào sự ngỗ nghịch của hắn.
Hâm Đức hoàng đế nhìn về phương xa, rất lâu sau mới thở dài một tiếng, hắn thấp giọng nói:
“Dận Không! Nếu như ta đem ngôi vị hoàng đế truyền cho các huynh đệ của ngươi, ngươi thấy ai là người thích hợp nhất?”
Trái tim của ta đập thình thịch, cố gắng kiềm chế sự kích động của mình lại, cung kính nói:
“Hài tử cho rằng trong các vị hoàng huynh, thì Cần vương và Hưng vương là hai người xuất sắc nhất.”
Hâm Đức hoàng đế hừ lạnh một tiếng:
“Xuất sắc? Bọn họ sao xứng với hai chữ này? Quyền mưu, vũ lược của hai người này sao bằng thời trẫm còn trẻ tuổi được?”
Ta im lặng, không dám nói gì.
Hâm Đức hoàng đế nói:
“Trẫm hiện tại mới phát hiện, trong các vị hoàng nhi của ta, ngươi có năng lực xuất chúng nhất.”
Ta sợ hãi nói:
“Hài nhi còn kém xa so với các vị hoàng huynh.”
Hâm Đức hoàng đế ha hả cười nói:
“Ngươi sợ cái gì? Nếu như ta đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ngươi, ngươi có dám tiếp nhận hay không?”
Trong lòng ta thấp thỏm bất an, Hâm Đức hoàng đế đột nhiên ở trước mặt ta nói lời nói này, thì chắc chắn hắn có thâm ý, từ các hành động của hắn mà nhìn, thì bây giờ hắn chưa có ý truyền ngôi, tám phần mười chỉ là thử ta mà thôi.
Ta cung kính nói:
“Phụ hoàng thân thể khoẻ mạnh, Đại Khang dưới sự cai trị của người quốc thái dân an, hài nhi tự vấn lương tâm, mình không có năng lực cai trị Đại Khang, vì phụ hoàng cai trị tốt Tuyên Thành là lý tưởng lớn nhất của hài nhi.”
Hâm Đức hoàng đế cười nói:
“Thế nhưng kiểu gì cũng có một ngày ta rời khỏi cõi đời này, ngôi vị hoàng đế Đại Khang cũng phải truyền vào trong tay các ngươi.”
Ta giả vờ nói:
“Các vị hoàng huynh ai nấy đều có năng lực hơn xa con.”
Hâm Đức hoàng đế lạnh lùng nói:
“Bọn họ có năng lực gì? Luận đến cống hiến cho Đại Khang, bọn họ còn kém ngươi rất nhiều.”
Hắn cười nhìn thẳng ta nói:
“Bách tính đối với ngươi có kỳ vọng rất cao.”
Ta không khỏi rùng mình một cái, Hâm Đức hoàng đế đâu có già nua ngu ngốc như biểu hiện bên ngoài, từ chuyện này có thể nhận ra, hắn vẫn chú ý tới dân tâm.
Danh vọng của ta càng cao, thì sự đề phòng của hắn đối với ta lại càng nhiều, lần tế thiên này chỉ là khảo nghiệm thử ta mà thôi.
Hâm Đức hoàng đế nói:
“Được dân tâm sẽ được thiên hạ, ta đang chuẩn bị đem ngôi vị thái tử truyền cho ngươi.”
Ta quy gối trước mặt hắn nói:
“Nhi thân xin phụ hoàng từ bỏ ý niệm này.”
Kỳ thực trong lòng ta luôn mong muốn hắn phong ta làm thái tử, nhưng mà luận thực lực của ta lúc này không đủ.
Nếu như Hâm Đức hoàng đế thật sự lập ta làm thái tử, thì không khác gì phán ta tội chết, ta sẽ bị chúng hoàng tử hợp nhau tấn công.
Chắc chắn nếu điều đó xảy ra, thì ta sẽ không có năng lực hoàn thủ, thân như một cánh chim trước gió, thì sao ta dám tiếp nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này chứ.
“Vì sao?”
Ta nức nở nói:
“Ngôi vị hoàng đế nhìn thì cao quý, nhưng mà trọng trách lại rất lớn, trong lòng hài nhi chỉ hướng tới cuộc sống tự tại của mình, có thể ở bên kiều thê sống cuộc sống tự do là nguyện vọng lớn nhất của hài nhi, kính xin phụ hoàng thông cảm hài nhi.”
Hâm Đức hoàng đế bùi ngùi thở dài một hơi nói:
“Ngươi đứng lên đi, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi, trong các vị hoàng huynh của ngươi, không ai có cách nghĩ như vậy cả.”
Đương nhiên, hắn cũng không dễ dàng tin tưởng ta, nhìn thấy sự âm lãnh khó dò trong hai mắt hắn, ta không khỏi sinh lòng cảnh giác, lần tới Khang Đô này không thể đơn giản rời đi, nếu không hắn sẽ hạ sát tâm với ta. Trong lòng ta đột nhiên cảm thấy, tình cảnh chật vật của Hưng vương và Cần vương lại an toàn hơn ta nhiều, biểu hiện của ta đã làm cho Hâm Đức hoàng đế coi trọng rồi.
Hâm Đức hoàng đế nói:
“Ta đã phái sứ giả tới Bắc Hồ, đem việc thông hôn nói với Bắc Hồ Khả Hãn, đoán rằng bên kia sẽ nhanh chóng định ngày thành hôn.”
Ta gật đầu nói:
“Phụ hoàng còn gì phân phó cho hài nhi đi làm không?”
Hâm Đức hoàng đế nói:
“Ngươi tạm thời ở lại Khang Đô, đợi khi có ngày thành hôn thì sẽ trở về Tuyên Thành.”
Trong lòng ta trầm xuống, rõ ràng là hắn không muốn ta rời đi, xem ra muốn rời khỏi Khang Đô còn phải cần một thời gian nữa.
Sau ngày tế thiên, ta lo lắng trở lại Vương Phủ, sai người gọi Trần Tử Tô và Gia Cát Tiểu Liên, đem tình huống kể lại cho hai người.
Trần Tử Tô nói:
“Xem ra hoàng thượng đã có sự đề phòng, tình cảnh của công tử sợ rằng không ổn.”
Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Chuyện này cũng khó trách, đầu tiên là công tử loại bỏ được chiến hỏa Khang Tần, sau đó lại cai trị Tuyên Thành phát triển không ngừng, bây giờ lại thúc đẩy hôn sự giữa Đại Khang và Bắc Hồ, ở trong nước danh vọng cực cao, hoàng thượng sao lại không chú ý tới người được chứ.”
Trần Tử Tô nói:
“Hoàng thượng sẽ không bao giờ vì chuyện công tử từ bỏ nhận thái tử, mà mất đi cảnh giác, sau này công tử phải cẩn thận hơn nữa mới được.”
Ta than thở:
“Trưóc khi thời cơ tới, cho dù là ai tiếp nhận chức vị thái tử cũng là cái đích cho mọi người, mấy ngày gần đây phụ hoàng không ngừng thử ta, để xem ta có dã tâm đối với ngôi vị hoàng đế hay không.”
Trần Tử Tô nói:
“Theo tình thế này, thì chuyện công tử cưới được công chúa Bắc Hồ lại càng trọng yếu, nếu như hôn sự thành công, công tử sẽ thành phò mã Bắc Hồ, phụ hoàng người nếu muốn ra tay đối phó, cũng sẽ phải suy nghĩ lại hậu quả. Hơn nữa lấy danh vọng không ngừng tăng cao của công tử hiện nay, thì đã không còn có thể xem người giống như các vị hoàng huynh khác rồi.”
Ta cười khổ nói:
“Dân ý và dân tâm không bao giờ đủ cho ta cướp đoạt ngôi vị hoàng đế, phải có sự ủng hộ của quân đội.”
Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Dực Vương ở trong quân có uy tín cực cao, chắc chắn người có thể trợ giúp công tử.”
Ta lắc đầu nói:
“Khi chiến hỏa Khang Tần xảy ra, phụ hoàng đã tìm cách giảm bớt quyền lực của nhạc phụ, khi thời cơ chưa tới, ta cũng không muốn dùng tới lực lượng của người, để tránh cho phụ hoàng ta cảnh giác.”
Trần Tử Tô nhìn phía ta nói:
“Công tử có phải là định phát triển quân đội riêng của bản thân mình?”
Ta gật đầu nói:
“Chuyện này ta đã bắt đầu thực hiện, ta muốn sáu vạn quân trú ngụ ở Tuyên Thành phải dân biến thành quân đội chính quy của riêng ta.”