Tam Cung Lục viện Thất Thập Nhị Phi

Vân Na nhẹ giọng than thở:
“Hay cho một đôi gian phu dâm phụ, ta không nhìn được nữa.”
Tư Hầu cười nói:
“Muội cũng như vậy, tỷ tỷ, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi.”
Ta buông Yến Lâm, cản lối đi của các nàng, nói:
“Ta vừa trở về, buổi tối các nàng không ngủ với ta ư?”
Vân Na trợn mắt nhìn ta một cái nói:
“Muội lo lắng buổi tối huynh làm xằng bậy, đụng phải cục cưng.”
Sau đó nàng kéo cánh tay Tư Hầu, cùng nhau đi về tiểu lâu của mình.
Tuệ Kiều cũng muốn rời đi, nhưng lại bị ta túm lại, nói:
“Không được chạy!”
Tuệ Kiều đỏ mặt nói:
“Ai nói muội muốn chạy? Muội về phòng chuẩn bị nước tắm cho huynh.”
Ta mỉm cười nói:
“Đúng là một ý kiến hay.”
Ta ôm hai vị kiều thê là Tuệ Kiều và Yến Lâm, nằm hưởng thụ trong cái bồn tắm hoa sen, thân thể mê người của hai nàng thấp thoáng lại càng thêm động lòng người.
Ta vuốt ve da thịt mơn mởn như cỏ xuân, say sưa vô cùng nói:
“Lúc ớ Khang Đô, không khắc nào ta không nhớ tới các nàng.”
Yến Lâm tựa vào đẩu vai phải của ta, nói:
“Khang Đô xa phồn hoa hơn so với nơi này nhiều lắm, khắp nơi đểu là chỗ phong nguyệt, lấy tính tình háo sắc của huynh, không biết đã hại bao nhiêu thiếu nữ rồi.”
Ta cười nói:
“Trời đất chứng giám, trong khoảng thời gian này, ta vẫn thủ thân như ngọc.”
Yến Lâm cười nhạt nói:
“Ai tin tưởng huynh cơ chứ!”
Ta nhìn về phía Tuệ Kiều đang e thẹn, nói:
“Muội có tin ta hay không?”
Tuệ Kiều khẽ cắn môi nói:
“Muội cũng không tin.”
Ta bỗng nhiên bế Tuệ Kiều lên, nàng kêu lên một tiếng duyên dáng, hai chân ngọc đã bị ta tách ra, đặt nàng nhún nhảy trên người của ta.
Đôi môi anh đào của Tuệ Kiều kịch liệt run rẩy, muời ngón tay dài cổ sức bấm vào lưng của ta, ta hôn lên đôi môi anh đào ướt át, nói:
“Lúc này muội có tin không?”
Yến Lâm mắc cỡ che mặt, kêu lên một tiếng:
“Dâm tặc...”

“Dâm tặc!”
Yến Lâm dùng tóc mái tóc dài khẽ ngoáy mũi của tạ ta nhịn không được hắt xì một cái, mở hai mắt, thì thấy sắc trời đã sáng.
Tuệ Kiều và Yến Lâm đã mặc quần áo xong, chỉ còn có ta vẫn trần truồng nằm trong chăn.
Ta duỗi cái lưng nói:
“Sao lại dậy sớm vậy! Ta còn chưa ngủ được chút nào.”
Tuệ Kiều dịu dàng cười nói:
“Mau dậy đi, chớ quên, hôm nay huynh phải tới Lục Hải Nguyên đấy!”
“Mệt mỏi quá.”
Ta ngáp một cái, Tuệ Kiều giúp ta mặc quần áo.
Yến Lâm cười nói:
“Đáng đời, ai bảo tối hôm qua huynh háo sắc như ác lang.”
Ta cười nói:
‘‘Hình như có vài người còn ác hơn cả ta!”
Yến Lâm lại muốn đánh ta, Tuệ Kiều nói:
“Không nên náo loạn, đừng có làm lỡ chính sự.”
Lúc đi qua trước phòng của Dao Như, ta vốn định đẩy cửa đi vào, nhưng không biết sao lại rụt tay lại. Nàng biết rõ là ta đã trở về, nhưng lại trốn ở trong phòng không gặp ta, chẳng nhẽ lại bắt ta phải tới gặp nàng.
Lúc này Dịch An đi tới giục ta, đội ngũ đưa dâu đã chuẩn bị xong, chỉ chờ ta là xuất phát.
Ta xoay người đi ra ngoài đại môn, khi đi tới hoa viên, nhịn không được quay đầu nhìn lại, thì thấy Dao Như đang đứng ở lan can của tiểu lâu, rưng rưng đôi mắt nhìn ta.
Khóe môi của ta giật giật, hướng nàng gật đầu, cố gắng nở nụ cười gượng ép.
Dao Như chậm rãi vung tay lên, chiếc khăn lụa bị gió thổi đi, rơi xuống trước chân của ta.
Ta nhặt khăn tay, đưa lên mũi, chiếc khăn tay vẫn còn mùi thơm thân thể của Dao Như, ta chợt phát hiện mình không cách nào trách cứ nàng được, cho dù vì người nhà, nàng đã nhiều lần bán đứng ta.
Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của Dao Như, hai giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, làm cho cảnh tượng lại càng thêm thê lương.
Lục Hải Nguyên ở phía tây chân núi Âm Sơn, phì nhiêu xinh đẹp, cây cỏ tươi tốt, vốn là lãnh thổ của Đại Khang, thuộc sự quản hạt của Sở châu. Nhưng mà khi Dận Tường đi Bắc Hồ cưới Thác Bạt Ngọc nhi, nó đã bị Bắc Hồ yêu cầu làm sính lễ.
Ta không cưỡi ngựa, mà ngồi chung với Sở Nhi trên một chiếc xe, bởi vì từ sau khi trở về, ta và nàng không có cơ hội ở chung.
Ta cởi giày xuống, nằm ở trong lòng Sở nhi:
“Ta ngủ một chút, có chuyện gì thì nàng đánh thức ta với nhé.”
Sở Nhi điểm một ngón tay vào chóp mũi của ta, nhẹ giọng nói:
“Ai bảo tối hôm qua huynh đi hoang đường, còn muội thì phải ở trong phòng khổ sở đợi một buổi tối.”
Ta cười nói:
“Chẳng phải muội nói chuyện với cô mẫu và biểu tỷ hay sao, ta tưởng rằng muội không trở lại.”
Sở Nhi gõ một cái lên đầu ta, nói:
“Trong lòng muội lúc nào chẳng nhớ huynh, nhưng mà huynh đâu có để ý gì tới muội.”
Ta đưa tay kéo nàng xuống, hôn lên đôi môi kiều diễm của nàng, một nụ hôn thật dài.
Một lúc lâu sau ta mới buông Sở Nhi ra, khuôn mặt nàng ửng hồng nói:
“Huynh hãy nghỉ ngơi một chút, chờ khi tới được Lục Hải Nguyên, thì còn nhiều chuyện cần huynh giải quyết lắm.”
Ta gối đầu lên hai đùi của nàng, mỉm cười nói:
“Mong rằng tất cả sẽ thuận lợi!”
Khi ta tỉnh lại, trời đã hoàng hôn, đội xe của chúng ta cũng tiến vào trong địa giới của Lục Hải Nguyên. Sở Nhi im lặng ngồi đợi ta dậy, trong đôi mắt kiều mị của nàng có vô vàn nhu tình.
Sở Nhi nhẹ giọng nói:
“Thấy huynh ngủ say sưa như vậy, muội không nỡ đánh thức huynh.”
Ta thương tiếc nói:
“Vậy muội phải ngồi lỳ ở chỗ này hay sao.” 
Sở nhi dịu dàng cười nói:
“Có thể để tướng công của mình dựa vào lòng mình ngủ, đó là hạnh phúc lớn nhất của muội.”
Ta bị lời nói thâm tình của nàng làm cho cảm động, một tay ôm thân hình của Sở Nhi vào trong lòng, Sở Nhi “a” một tiếng kêu to.
“Làm sao vậy?”
Ta ân cần nói.
“Bị huynh gối lâu như vậy, nên hai chân đã tê dần rồi.”
Ta cầm lấy hai chân Sở Nhi, đặt lên đầu gối, cởi giày của nàng xuống, nhẹ nhàng vuốt ve, Sở Nhi cắn môi, nhưng vẫn không nhịn được cất tiếng rên rỉ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui