“Muội đừng rên nữa, nếu không ta không nhịn được đâu.”
Sở Nhi khuôn mặt ửng hồng, nhẹ giọng nói:
“Muội cũng nhịn không được ư... a…”
Tốc độ của đoàn xe bỗng nhiên chậm lại, Đường Muội phóng ngựa đi tới bên trái xe, lớn tiếng nói:
“Công tử! phía trước có một đội ngũ đang đi tới chỗ chúng ta.”
Ta buông chân của Sở Nhi, thấp giọng nói:
“Để ta ra ngoài xem thế nào!”
Khi đấy cửa xe ra, đã thấy thảo nguyên xanh mượt trải dài khắp chân trời, giống như một hải dương êm đềm, thảo nguyên mênh mang và im ắng, ánh chiều tà làm cho cỏ biến thành một màu vàng, gió nhẹ thổi qua, chớp lên như ngàn vạn tia sáng.
Phía chân trời có một đoàn ngựa đang đi tới hướng của chúng ta, Đường Muội đem kính viễn vọng đưa cho ta, đây là một công cụ được thiết kế bởi Mặc môn, có thể kéo gần khoảng cách giữa hai bên.
Đội ngũ này chừng hơn một trăm người, đều mặc trang phục Bắc Hồ màu vàng, cưỡi ngựa cũng toàn màu lông vàng đốm trắng.
Bắc Hồ coi trọng màu vàng, thường chỉ mặc trong thời điểm ngày lễ, hoặc là năm mới.
Ta mỉm cười đem kính viễn vọng giao cho Đường Muội:
“Chắc là đội ngũ đưa dâu của Bắc Hồ, ngươi dẫn theo hai trăm võ sĩ đi trước nghênh đón, đồng thời thông báo cho đội cổ nhạc tấu nhạc!”
Đường Muội lĩnh mệnh rời đi.
Trở lại xe, ta thay quần áo, bảo Lang Thứ dắt con Thụy Tuyết Thông tới, phi thân nhảy lên ngựa. Dưới sự bảo hộ của Lang Thứ và Đột Tạ, ta đi tới chỗ xe của An Dung công chúa.
Tĩnh Đức phi vén rèm xe lên, hai mắt nàng vẫn xưng đỏ, mấy ngày nay nàng đã mất không ít nước mắt, dùng thanh âm khàn khàn, nói:
“Dận Không! Bọn họ tới rồi sao?”
Ta gật đầu nói:
“Nương nương, đội ngũ của bọn họ đã tới nơi.”
Tĩnh Đức phi nhịn không được lại rơi lệ, ta chẳng có chút đồng tình nào với nàng cả.
Chuyện nàng đối với mẫu thân ta không tốt vẫn còn như mới trong ký ức ta.
Đầu tiên là ta giết con trai của nàng, Mục vương Long Dận Thượng, sau đó gả An Dung công chúa sang Bắc Hồ, đó cũng coi như chuyện đòi lại công đạo cho mẫu thân ta.
Thủ lĩnh của đội ngũ kia được Đường Muội dẫn tới trước mặt ta, hắn cung kính dùng lễ tiết Bắc Hồ hướng ta nói:
“Tiểu nhân Duyên Thác Đô tham kiến Bình vương điện hạ anh danh thần võ, phò mã tương lai của Hồ quốc.”
Ta mỉm cười nói:
“Miễn! Thái tử và những người khác đâu?”
Duyên Thác Đô đáp:
“Thái tử và công chúa đã tới từ sáng, hiện đang hạ trại ở bên cạnh Tử Vân hồ, cách đây năm dặm.”
Ta gật đầu nói:
“Được đêm nay ta sẽ cùng với Thái tử uống một trận không say không về!”
Duyên Thác Đô làm một cái thủ thế, dẫn hơn trăm võ sĩ của mình đi về.
Ta trở lại trong đội ngũ, hướng Đường Muội nói:
“Khi gặp Bắc Hồ, chúng ta hạ trại cách họ nửa dặm, không được buông lỏng cảnh giác.”
Đường Muội gật đầu nói:
“Công tử yên tâm, thuộc hạ và Đột Tạ đã có an bài.”
Ta lại nói:
“Bọn họ tới Lục Hải Nguyên, thì đã thuộc sự quản hạt của ta.”
Đường Muội nói:
“Đây đúng là vùng đất tốt cho việc chăn thả.”
Ta nhìn thảo nguyên xanh tươi trước mắt. trong lòng vui sướng vô cùng, có được Lục Hải Nguyên, và có được toàn bộ thảo nguyên ở phía bắc, ta sẽ có một mục trường lớn nhất trong tám nước.
Lúc tới Tử Vân hồ màn đêm đã phủ xuống, Thác Bạt Thuần Chiếu đã cho đốt lửa trại, dựng hơn trăm trướng bồng ở ven hồ, tiếng cười nói vui vẻ vọng ra.
Ta không vội vã gặp hắn, mà bảo thủ hạ dựng trại cách bọn họ nửa dặm, vừa mới làm xong, thì Thác Bạt Thuần Chiếu cũng tới bái phỏng.
Văn hóa, phong tục của Hán, Hồ rất khác biệt, nghi thức đón dâu của hai bên cũng bất đồng.
Khi đi ra khỏi doanh truớng, ta đã thấy Thác Bạt Thuần Chiếu mặc quần áo lụa màu vàng, tươi cười rạng rỡ hướng ta đi tới.
Ta cười lớn tiến lên đón:
“Từ khi chia tay tới nay, Thái tử vẫn khỏe chứ!”
Thác Bạt Thuần Chiếu cười nói:
“Nhiều ngày không gặp, Bình vương điện hạ phong thái vẫn nhu xưa.”
Lúc này ta mới nhận ra sự thay đổi trên khuôn mặt của hắn, vốn bộ râu quai nón đã bị cạo đi, tuy thiếu vài phần hào sảng nhưng lại thêm vài phần nho nhã.
Ta cười nói:
“Lần này thái tử hình như đã thay đổi rất nhiều.”
Thác Bạt Thuần Chiếu cười nói:
“Ta đương nhiên là muốn lưu lại một ấn tượng tốt đẹp trong lòng thê tử.”
Chúng ta cùng nhau cười lên ha hả.
Phía sau có một cung nữ đi tới, hướng chúng ta thi lễ, nói:
“Bình vương điện hạ, nương nương nghe nói thái tử tới đây, đặc biệt bảo nô tỳ tới mời vào trong trướng nói chuyện.”
Thác Bạt Thuần Chiếu sảng khoái nói:
“Ta cũng đang muốn bái phỏng nương nương!”
Ta cùng Thác Bạt Thuần Chiếu đi vào trong đại truớng của Tĩnh Đức phi.
Khi Thác Bạt Thuần Chiếu đi vào trong trướng, Tĩnh Đức phi nhìn thẳng vào mặt của hắn.
Thác Bạt Thuần Chiếu cung kính quỳ rạp xuống trước mặt Tĩnh Đức phi, nói:
“Hài nhi Thuần Chiếu khấu kiến mẫu phi nương nương!”
Trong lòng ta không khỏi cười thầm, Thác Bạt Thuần Chiếu này đổi giọng còn nhanh hơn gió. Khi ta đảo mắt nhìn xung quanh phòng, thấy tấm rèm bên phải động đậy, hiển nhiên là An Dung nấp sau rèm nghe trộm.
Tĩnh Đức phi thấy Thác Bạt Thuần Chiếu là một nhân tài, tuy vẫn thua người Trung nguyên phong lưu nho nhã, nhưng lại hơn vài phân khí khái nam nhi, trong lòng cũng có sự vui mừng.
Nàng nhẹ giọng nói:
“Ngồi đi!”
Ta và Thác Bạt Thuần Chiếu đồng thời ngồi xuống trước mặt nàng.
Tĩnh Đức phi nói:
“Thái tử, theo lý thuyết ta thì ta không nên đi theo đưa dâu, chỗ thất lễ này mong được lượng thứ.”
Dù sao nàng ta cũng là người đứng đầu hậu cung, ăn nói ung dung, khí chất cao quý, đúng là không làm mất mặt hoàng thất.
Thác Bạt Thuần Chiếu nói:
“Mẫu phi không nên nói như vậy. Trong lòng hài nhi đã sớm muốn tới đón tiếp mẫu phi, nhưng mà quốc sự bận rộn, không cách nào tới Khang Đô cưới An Dung công chúa được, mong rằng mẫu phi phụ hoàng không nên trách cứ mới phải.”
Tĩnh Đức phi thấy Thác Bạt Thuần Chiếu khiêm tốn lễ độ, đối với những lời ta nói trước kia đã tin tới tám phần, An Dung gả cho hắn cũng không tính là bôi nhọ nàng.