Đây là một trao đổi vì lợi ích chính trị của hai nước, đối với Bắc Hồ mà nói, bọn họ sẽ có được một hậu phương yên ổn, toàn tâm toàn ý tấn công Đông Hồ.
Đối với Đại Khang mà nói là duy trì được sự bình yên nơi biên giới phía bắc, mà người thu hoạch lớn nhất chính là ta.
Mục trường và Lục Hải Nguyên là đồ cưới mà Thác Bạt Thọ Thiện cho ta, cưới Thác Bạt Lục Châu làm vợ, ta có thêm một thân phận làm phò mã của Bắc Hồ, địa vị trong đám hoàng tử đã có thể đủ lực chống lại Cần vương và Hưng vương.
Thác Bạt Thuần Chiếu đặt hai cuốn da dê vào trong tay của ta:
“Bình vương, đây là thánh chỉ tặng Lục Hải Nguyên cho ngươi, mong rằng sau này ngươi có thể biến nó trở thành một vùng đất giàu có.”
Để Thác Bạt Thọ Thiện đưa thánh chỉ cho ta, cũng là một hiệp nghị bí mật giữa ta và Thác Bạt Thuận Chiếu, ta làm thế này sẽ không bị Hâm Đức hoàng đế thu lại.
Hai loại nhạc khác nhau đồng thời được tấu lên, hai bên hoàn tất những nghi thức giao tiếp, Tĩnh Đức phi khóc ngất lên ngất xuống, trong lúc ly biệt, An Dung công chúa cũng rơi lệ.
Ngược lại Thác Bạt Lục Châu lại biểu hiện vô cùng kiên cường, không rơi một giọt nước mắt nào, cùng với hoàng huynh từ biệt xong là được hai thị nữ đỡ lên xe ngựa, đứng cạnh ta.
“Bảo trọng!”
Ta hướng Thác Bạt Thuần Chiếu đưa tay ra.
Thác Bạt Thuần Chiếu cùng ta nắm tay, nở nụ cười, nói:
“Mong là có một ngày, chúng ta có thể uống thỏa thích như buổi tối hôm qua.”
“Nhất định sẽ có cơ hội!”
Nhìn Thác Bạt Thuần Chiếu dẫn đội ngũ đón dâu ở chân trời phía bắc, ta thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng xong đợt cưới xin này, đồng cỏ vô tận dưới chân đã trở thành lãnh địa của ta.
Đường Muội đi tới phía sau ta, thấp giọng nói:
“Công tử, vừa có tin tức, Trử Đại Tráng không phái binh tới tiếp thu Lục Hải Nguyên.”
Ta không thể làm gì khác hơn là lắc đầu, Trử Đại Tráng đúng là một phế vật, hiệu suất làm việc kém tới cực điểm. Cũng may là hắn ở nơi này không còn bao nhiêu thời gian nữa, không lâu nữa Tiêu Trấn Kỳ sẽ từ Khang Đô trở lại thay thế vị trí của hắn.
Ta hướng Đường Muội nói:
“Thu thập một chút, chúng ta lập tức trở về Tuyên Thành.”
Đại hôn của ta và Thác Bạt Lục Châu sẽ diễn ra vào ba ngày sau, Tĩnh Đức phi tuyên bố ở lại tham gia hôn lễ của ta rồi mới trở về Khang Đô, nhưng mà hôn lễ còn chưa diễn ra thì chuyện khó khăn đã kéo tới.
Để xây dựng tân cung, Hâm Đức hoàng đế trắng trợn mộ dân công, ra lệnh cho Dực vương và Hưng vương là phải tuyển được hai mươi vạn dân binh, khu vực Tuyên Thành phải chịu con số là tám nghìn người, đây cũng là kết quả mà Dực vương khổ công né tránh mới có được.
Nhân số tuy rằng không nhiều lắm, thế nhưng đối với Tuyên Thành mới chỉ khôi phục được một chút nguyên khí cũng là một tai nạn lớn, huống chi khi ở Khang Đô, Hâm Đức hoàng đế đã giao cho ta thống nhất quản lý than đá của Tuyên Thành, dùng danh nghĩa của quốc gia thu mua, lợi nhuận toàn bộ nộp vào quốc khố.
Hai chuyện này đồng thời tiến hành, không chỉ làm tâm tư của thương nhân có biến, mà bách tính cũng oán thán dậy đất, bao nhiêu danh vọng mà ta khổ cực gây dựng đã sụp đổ trong chốc lát.
Chuyện mộ dân công là do quân đội địa phương phụ trách, sau khi Trử Đại Tráng nhận được mệnh lệnh, đã tuyên bố mộ binh ở Tuyên Thành làm cho gà bay chó chạy, bách tính hoang mang.
Triệu Đông Tề không còn cách nào xoay sở với chuyện này, không còn cách nào khác là chạy tới vương phủ xin giúp đỡ.
Hắn nhíu mày nói:
“Bình vương điện hạ, bởi vì chuyện mộ binh mà lòng người ở Tuyên Thành bàng hoàng vô cùng, Trử Đại Tráng đã bắt đi hơn ba trăm thợ mỏ trong các mỏ than, công nhân ở đây đình công không sản xuất, nếu cứ tiếp tục như vậy, thì tổn thất của Tuyên Thành vô cùng nhiều.”
Ta cả giận nói:
“Cái tên hỗn trướng Trử Đại Tráng này, tại sao không có sự đồng ý của ta đã mộ dân công? Ngươi thân là tri phủ một phương, tại sao không ngăn cản hắn?”
Triêu Đông Tề than thở:
“Việc này là do quân đội phụ trách, không có liên quan gì tới dân chính, nha dịch của ty chức làm sao đấu được với binh sĩ.”
Ta vỗ mạnh một cái lên bàn nói:
“Bảo hắn tới gặp ta!”
Hóa ra Trử Đại Tráng không phái binh tiếp nhận Lục Hải Nguyên là vì hắn đã dồn hết sức cho chuyện này. Ta càng nghĩ càng bực, loại phế vật này giữ bên người sớm muộn gì cũng là một tai họa.
Trử Đại Tráng tuy rằng tầm thường, thế nhưng cũng không phải là ngu xuẩn, thấy sắc mặt của ta, hắn hiểu ngay là vì chuyện gì.
Hắn không đợi ta phát hỏa, liền móc ra quân lệnh trong ống tay áo, nói:
“Bình vương chớ trách, mạt tướng cũng chỉ là thân bất do kỷ, mệnh lệnh này là do Dực vương và Hưng vương ban ra, thuộc hạ chỉ còn cách vâng theo.”
Trong lòng ta thầm mắng, lão hỗn đản này lại dám mang nhạc phụ ra dọa ta, ta không nhìn vào cái quân lệnh, cười lạnh nói:
“Mộ dân công, tại sao ngươi không thương lượng với ta trước? Xuất động quân đội mộ binh, khiến cho Tuyên Thành gà bay chó sủa, lòng người bàng hoàng, hiện giờ toàn bộ các mỏ than ở Tuyên Thành đã đình công, trách nhiệm này ngươi gánh được sao?”
Trử Đại Tráng cung kính nói:
“Bình vương có điều không biết, bách tính Tuyên Thành từ trước đến nay gian xảo thành tính, nếu như dùng quan phủ mộ binh, thì bọn họ sẽ không cách nào hoàn thành nhiệm vụ, hiện giờ chỉ còn cách dùng phương pháp này, mới có thể gom đủ tám nghìn tráng đinh.”
Triệu Đông Tề nói:
“Trử tướng quân, ngươi mộ dân công, vì sao lại bắt hơn ba trăm công nhân của mỏ than?”
Trử Đại Tráng nói:
“Bọn họ cũng là bách tính Tuyên Thành đương nhiên cũng có trách nhiệm đi lính, hơn nữa trong dân toàn là người già yếu, làm sao gom đủ tám nghìn người bây giờ.”
Ta giận tím mặt nói:
“Trử Đại Tráng! Ngươi đừng ở chỗ này già mồm át lẽ phải, Tuyên Thành là ấp phong của bản vương, bách tính là con dân của ta, không có sự chấp thuận của ta, không ai có thể bắt lính!”
Trử Đại Tráng thấy ta thật sự nổi giận, ngơ ngác đứng ở một bên không dám lên tiếng.
Ta cả giận nói:
“Ta không không cần biết ngươi vì lý do gì, nhưng phải lập tức thả công nhân mỏ than ra, nếu như ngày mai các mỏ than không khởi công đúng thời hạn, ta sẽ hỏi tội ngươi!”
Trử Đại Tráng bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng nói:
“Thứ cho mạt tướng khó lòng tòng mệnh, nếu như cãi hoàng mệnh, mạt tướng cũng khó thoát tử tội, xin Bình vương cứ trị tội!”
Ta căm tức nhìn Trừ Đại Tráng, trong đôi mắt hầu như đã phun ra lửa:
“Trử Đại Tráng! Ngươi nghĩ rằng ta không dám chém ngươi thật hay sao!”
“Điện hạ bớt giận!”
Không biết từ chỗ nào, Sở Nhi vội vã chạy tới, nàng đưa tay nâng Trử Đại Tráng dậy, dùng ánh mắt oán trách nhìn ta một cái, nhẹ giọng nói:
“Trử thúc thúc, có chuyện gì xảy ra, mà người lại như vậy?”
Trử Đại Tráng than thở:
“Vương phi nương nương, tất cả đều là lỗi của mạt tướng.”
Ta tức giận hừ một tiếng.
Sở nhi đi tới bên cạnh ta, khuyên ta ngồi xuống, nhẹ giọng nói:
“Đều là người mình cả, có gì mà không thể thương lượng, Trử thúc thúc, chuyện mộ binh có thời hạn bảy ngày, người cũng không cần nóng vội, sản xuất ở mỏ than ngàn vạn lần không thể dừng lại, người hãy nghe lời điện hạ phân phó, thả những công nhân kia ra trước đi.”