Nàng lại chuyển hướng nhìn ta nói:
“Trử thúc thúc cũng chỉ tuân theo mệnh lệnh cấp trên, tuy rằng có tạo thành ảnh hưởng không tốt, thế nhưng người cũng chỉ là vô tâm, sao huynh phái tức giận như vậy.”
Cảm tình của Trử Đại Tráng và Dực Vương không giống như bình thường, ở trong lòng Sở Nhi hắn là thúc thúc, nàng đương nhiên không muốn nhìn tình cảnh trước mắt.
Ta thở dài nói:
“Ta không phải là tức giận Trử tướng quân, nếu như xử lý chuyện này không tốt, rất có khả năng sẽ phá hỏng cục diện bình yên của Tuyên Thành, thậm chí có thể làm dân loạn.”
Lúc này thủ hạ của Trử Đại Tráng là Đỗ Phi Hùng hớt ha hớt hải được Đường Muội dẫn vào, trong lòng ta không khỏi chấn động, ngàn vạn lần đừng có giống như ta nói, mong là dân tâm không có chuyện gì.
Đỗ Phi Hùng không kịp hít thở nói:
“Bình vương điện hạ! Trử tướng quân! Bách tính của Sở Châu làm loạn, đốt cháy phủ nha, hơn nữa...”
Hắn đưa mắt nhìn ta một cái.
Ta nói:
“Nói mau!”
Đỗ Phi Hùng nói:
“Bọn họ bao vây Đức Vương phủ, bắt Đức Vương bắt làm con tin, Sở Châu phái người hướng chúng ta cầu viện.”
Tất cả mọi người đều thất kinh, không ai ngờ tới thế cục lại biến hóa như vậy. Sở châu và Tuyên Thành giáp ranh, nếu như Sở Châu loạn đương nhiên cũng sẽ lan tới chỗ ta.
Ta quả đoán nói:
“Chuyện này phải lập tức trở lại bình thường, Trử tướng quân ngươi điều nhân mã trợ giúp Sở châu binh loạn.”
Trử Đại Tráng gật đầu.
Ta lại hướng Đường Muội nói:
“Đường Muội ngươi dẫn theo võ sĩ giúp Trử tướng quân, cần phải đảm bảo được an toàn của hoàng huynh ta.”
Đường Muội dẫn theo năm trăm võ sĩ tới trước phủ, ta gọi hắn qua một bên, thấp giọng nói:
“Biết ta bảo ngươi đi làm gì không?”
Đường Muội thấp giọng nói:
“Xin công tử phân phó.”
Ta lạnh lùng nói:
“Lần dân loạn ở Sở Châu này là một cơ hội tốt nhất với chúng ta, ta không hy vọng Đức Vương tiếp tục ở lại trên thế gian này!”
Đường Muội gật đầu:
“Đường Muội nhất định làm tốt chuyện này.”
Ta hạ giọng nói:
“Ta sẽ thông báo cho Nhã Khắc dẫn bộ hạ đột nhập Lục Hải Nguyên, hấp dẫn một bộ phận binh lực của Trử Đại Tráng, ngươi nhân cơ hội này giết chết hắn!”
Đường Muội hít một hơi lạnh, hắn ngàn vạn lần không ngờ ta lại hạ thủ với người này.
Ta vỗ vỗ bả vai hắn nói:
“Sự tình biến hóa quá nhanh, ta cũng không chờ thêm được nữa, nếu như tất cả thuận lợi, Tiêu đại ca sẽ nhanh chóng được Dực vương phái tới thay thế vị trí của Trử Đại Tráng.”
Đức Vương là Cần vương huynh đệ của ta, là con trai của Túc Trang hoàng hậu, dựa theo lẽ thường mà nói, khả năng kế vị của hắn cao hơn ta một chút.
Sỡ dĩ ta giết hắn, không phải vì nguyên nhân này, mà Đức Vương vừa chết, Sở Châu sẽ trở thành nơi vô chủ, rất có khả năng ta sẽ được làm người tiếp quản.
Tình hình đột nhiên thay đổi làm ta phải hoãn hôn lễ lại, sau khi đi tới hoa viên, thấy Thác Bạt Lục Châu và Sở Nhi cùng Tĩnh Đức phi đang nói chuyện, ta mỉm cười đi tới.
Ta hướng Tĩnh Đức phi hành lễ nói:
“Dận Không tham kiến nương nương!”
Tâm tình Tĩnh Đức phi dường như đã bình thường lại hơn trước nhiều, nàng cười nói:
“Dận Không, ngày mai là hôn lễ của Lục châu, ngươi chuẩn bị thế nào rồi?”
Thác Bạt Lục Châu dùng một đôi sáng đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào ta, dựa theo quy củ của bên nàng, thì trước hôn lễ không thể bỏ khăn che mặt xuống.
Tuy rằng ta không nhìn thấy khuôn mặt nàng, nhưng từ đường nét mà nói, đây đúng là một mĩ nhân.
Ta mỉm cười nói:
“Hài nhi đang muốn cùng nương nương thương lượng việc này, Sở Cháu đột nhiên xảy ra dân loạn, hài nhi muốn lùi ngày thành hôn lại, đợi phong ba qua đi, sẽ cử hành hôn lễ.”
Ta nhìn về phía Thác Bạt Lục Châu nói:
“Công chúa nghĩ như thế nào?”
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Nàng chẳng qua chỉ là một cô bé mà thôi, đâu hiểu được chuyện hôn nhân là thế nào.”
Sở Nhi nhăn mày nói:
“Không thể, ngày giờ đã thông báo cho Bắc Hồ, nếu như chúng ta đột nhiên thay đổi, thì có thiếu tôn trọng họ không?”
Tĩnh Đức phi gật đầu nói:
“Dận Không, ta cũng không thể ở lại nơi này lâu, hậu cung sự vụ phức tạp, ta phải mau chóng quay về xử lý, hôn lễ cứ như vậy tiến hành đi.”
Lúc này Dực Hổ và Phúc Oa đã chạy tới, hướng Thác Bạt Lục Châu gào lên:
“Tiểu nha đầu! Chúng ta lại tỷ thí tài bắn cung một lần nữa!”
Thác Bạt Lục Châu hai mắt sáng ngời, có vẻ dị thường hưng phấn, đứng lên nói:
“Ta sợ hai người các ngươi ư?”
Nói xong là đứng dậy chạy theo hai người liền.
Ta cười khổ lắc đầu, rõ ràng nàng chỉ là một hài tử ham chơi, làm sao đảm đương được vị trí thê tử của ta?
Sở Nhi và Tĩnh Đức phi nhịn không được nở nụ cười.
Tĩnh Đức phi nói:
“Mấy hài tử này ngày hôm qua tỷ thí tài bắn cung, Lục Châu đoạt được đệ nhất, hai tên tiểu tử này không phục, hôm nay lại tới khiêu chiến.”
Ta xấu hổ ho khan một tiếng nói:
“Mọi người cứ nói chuyện đi, ta đi xem Dịch An chuẩn bị thế nào rồi.”
Đi tới hậu viện, ta mơ hồ nghe thấy tiếng gõ mõ, ta hiếu kỳ đi tới, thấy ở một căn phòng có tiếng tụng kinh, ghé vào cửa sổ thì thấy Dao Như đang quỳ gối trước tượng phật, vóc người của nàng vô cùng tiều tụy.
Dao Như bỗng nhiên dừng tụng kinh, nhẹ nhàng khóc nức nở.
Thấy nàng đau khổ như vậy, trong lòng ta lại mềm đi.
Nàng vừa khóc thút thít, vừa nói:
“Bồ tát... cầu người phù hộ cho phụ thân và... đại ca con bình an...”
Ta thấy nàng cầu bình an cho người nhà, lửa giận trong lòng lại một lần nữa thiêu đốt, một cước đạp tung cửa phòng, đi vào.
Dao Như không nghĩ tới ta sẽ đứng ngoài cửa nghe trộm, sợ đến mức thét một tiếng chói tai, khuôn mặt cắt không còn giọt máu.
Ta cười lạnh nói:
“Nàng lo cho phụ thân và huynh trưởng như vậy, vì sao không theo họ rời đi!”
Dao Như quỳ rạp xuống trước mặt ta khóc nói:
“Công tử... thiếp... thiếp không có ý này...”
Ta cả giận nói:
“Ta hôm nay mới hiểu được, ở trong lòng nàng, người nhà vẫn trọng yếu hơn ta, uổng cho sự đối đãi với của ta với nàng!”
“Công tử...”
Ta hừ lạnh nói:
“Trong lòng của nàng còn có vị trí của ta không?”
Dao Như nức nở nói:
“Công từ đối với Dao Như ân trọng như núi, Dao Như không dám có ý nghĩ phản bội.”
Ta ha hả cười lạnh nói:
“Lúc ở Tế Châu, nàng để huynh trướng lừa ta, bây giờ nàng lại để người nhà mà tổn thương hài nhi của ta, ta cũng không trách nàng, vậy vì sao nàng lại đem bí mật của ta nói cho phụ huynh nàng biết?”