Tam Cung Lục viện Thất Thập Nhị Phi

“Thiếp không phản bội công tử... thiếp... đã khuyên gia phụ giao sổ sách cho người,... phụ thân nói với thiếp là có chỉ nửa tấm bản đồ, giao cho người cũng không có tác dụng gì,... trong tình thế cấp bách.. . thiếp liền...”
Ta hừ lạnh một tiếng:
“Chuyện cho tới bây giờ, nàng vẫn còn nói dối, nếu như không phải nàng bán đứng ta, thì vì sao huynh trưởng nàng lại biết!”
Ta cố sức giật hai cánh tay nàng ra, xô nàng ngã xuống đất, không ngoảnh lại đi ra ngoài cửa.
“Công tử...”
Dao Như thống khổ kêu lên.
Chẳng biết từ lúc nào, trời đã đổ mưa phùn, trong lòng ta phiền muộn tới cực điểm, thấy Dịch An đi tới trước mặt, hắn cười nói:
“Tiểu chủ nhân, hôn sự đã chuẩn bị xong, người có muốn đi xem thế nào không?”
Ta tức giận nói:
“Bảo ngươi làm thì làm đi, chẳng nhẽ chuyện gì cũng phải ta làm hay sao?”
Dịch An từ trước tới nay đâu thấy ta tức giận như vậy, cuống quít gật đầu, lặng lẽ lui qua một bên.
Ta nghĩ tới một chuyện, chỉ tay vào cái phòng nhỏ, nói:
“Ai bảo ngươi dựng phật đường ở chỗ này?”
Dịch An thấp giọng nói:
“Là Dao Như cô nương tụng kinh cầu khẩn...”
“Dẹp đi!”
Ta nổi giận gầm lên một tiếng, xoay người căm tức nhìn Dịch An nói:
“Lập tức dỡ xuống cho ta!”
Dịch An cuống quít lên tiếng, sai hai gã hạ nhân đi tới căn phòng nhỏ.
Dân loạn Sở Châu đã làm cho tâm sự ta nặng nề, lúc nãy lại nghĩ tới chuyện Dao Như cầu khẩn cho phụ huynh nàng, lửa giận trong lòng ta không thể kiềm được nữa, đi ra ngoài vương phủ, muốn tìm một nơi nào đó vắng vẻ phát tiết một chút.
Ta còn chưa đi tới đại môn, thì ở phía sau đã thét lên một tiếng kinh khủng
Trong lòng ta run rẩy, xoay người lại, thấy Dịch An nước mắt ràn rụa đuổi theo:
“Tiểu chủ nhân... Dao Như cô nương...”
Hắn nghẹn ngào nói không ra lời.
Trong lòng ta nhất thời trầm xuống, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, dường như ngã vào vực sâu vô tận, phải mất một lúc mới định thần lại được, điên cuồng phóng vào trong phật đường.
Dao Như nằm im trong vũng máu, vết cắt sâu ở cổ tay của nàng vẫn chảy máu, trên trán máu tơi cũng không ngừng chảy ra, hiển nhiên là sau khi nàng cắt mạch máu, lại lao đầu vào tường.
Ta ôm lấy nàng, tay phải đè mạch môn, tay trái đè lại nàng trán, quát lên:
“Nhanh đi tìm Tuệ Kiều...”
Hai tay ta đã dính đầy máu của Dao Như, trong đầu trống rỗng, ta không biết mình đang làm cái gì nữa, nước mắt bất lực chảy xuống. 
Khi ta khôi phục được ý thức, thì trước mắt toàn là những cảnh triền miên với Dao Như,càng nhìn thấy ta càng hổ thẹn.
“Dao Như!”
Trong lòng ta cứ gầm lên tên của nàng, nhưng ở cổ họng chỉ phát ra tiếng rên rỉ và nức nở.
Nhận được tin tức, Tuệ Kiều và Sở nhi, tất cả các nàng đều chạy tới, nhìn thấy tình cảnh thê thảm trước mắt, không ai đành lòng được cả.
Sở nhi và Yến Lâm đỡ ta dậy.
Tuệ Kiều lập tức bắt đầu cứu trị cho Dao Như.
Ta run rẩy, thân hình như bị vùi trong băng lạnh, nếu như Dao Như chết, thì chính ta là hung thủ sát hại nàng.
Ta bỗng nhiên chú ý tới một tấm lụa trắng, có mấy dòng chữ được viết bằng máu. Sở Nhi định giấu đi, nhưng đã bị ta nhìn thấy, nói:
“Đưa cho ta!”
Khi mở mảnh lụa ra, chỉ thấy những hàng chữ đỏ lòm mà giật mình:
“Dao Như giúp phụ huynh, không còn mặt mũi nhìn công tử, chỉ có cái chết, mới báo đáp được đại ân của người... Dao Như không bao giờ bán đứng công tử cả... Kiếp này vĩnh viễn không, kiếp sau cũng vậy... chuyện bản đồ, là phụ thân lừa Dao Như nói ra... Huynh trưởng bức bách Dao Như lấy trộm bảo đồ, Dao Như không chịu, trong lúc tranh chấp mới đả thương tới cổt nhục trong bụng... Mỗi lần cầu nguyện, Dao Như đều cầu cho công tử đầu tiên... nếu như có kiếp sau... Dao Như vẫn nguyện hầu hạ bên người công tử...”
Những chữ càng về sau lại càng nguệch ngoạc, hiển nhiên là do sức đã giảm dần.
Ta cố sức cắn môi, cho tới khi máu chảy ra mà không biết, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Dao Như, ta hổ thẹn vạn phần, sao ta lại không nghe Dao Như giải thích cơ chứ?
Nàng ở trong phật đường cầu nguyện cho ta đầu tiên, ta đâu có nghe thấy, lấy cái gì mà lại khẳng định là nàng chỉ nghĩ cho phụ huynh của nàng?
Khi xảy ra, với tư cách là người mẹ, nàng chắc chắn là khó chịu vô cùng, vì sao ta không đặt mình vào hoàn cảnh của nàng mà nghĩ cơ chứ.
Sự giảo hoạt của Điền Tuần chẳng nhẽ ta còn không biết hay sao, Dao Như chỉ một lòng muốn có sổ sách để giao cho ta, bị hắn lừa gạt là chuyện đương nhiên, sao ta lại có thể trách nàng được?
Thân hình ta run lên từng đợt, khàn giọng nói:
“Dao Như! Đừng có rời xa ta, đừng dùng phương thức này dằn vặt ta...”
Sở nhi và Yến Lâm một trái một phải kéo ta lại, thất thanh khóc ồ lên.
Tay chân của Dao Như đột nhiên giật giật, ta hoảng sợ xông lên cầm lấy cánh tay lạnh băng của nàng. Tuệ Kiều nhất thời bối rối, lấy kim khâu, liên tục châm vào mấy yếu huyệt của nàng.
Ta lớn tiếng nói:
“Nàng không thể chết, ta không cho phép nàng chết...”
Đột nhiên ta bị ai đó đập một cái vào gáy, ngã lăn ra bất tỉnh.
Lúc ta tỉnh lại, ta thấy mình đã nằm trên giường, Vân Na và Tư Hầu ngồi ở bên cạnh, ta ngồi dậy, xoay người đi ra cửa.
Vân Na nói:
“Huynh hãy tỉnh táo một chút, Dao Như còn sống!”
Đi tới bên ngoài phòng của Dao Như, ánh mắt của Sở Nhi và Yến Lâm đã đỏ ngầu, thấy ta tới đây, các nàng đưa tay cản ta nói:
“Tuệ Kiều đang ở bên trong chữa trị cho Dao Như, không có nàng cho phép, bất cứ người nào cũng không được đi vào.”
Vân Na từ phía sau đuổi theo, nàng hổn hển nói:
“Dận Không! Huynh định làm Dao Như chết phải không?”
Ta giật mình, yên lặng đi qua một bên, Vân Na nhẹ nhàng ôm lưng ta nói:
“Dận Không, huynh không thể ngã xuống, huynh là chỗ dựa của bọn muội, tỉnh táo lại được không?”
Ta gật đầu, thế nhưng làm sao có thể bình tĩnh lại được chứ?
Sau chừng một canh giờ, Tuệ Kiều mới mệt mỏi bước ra khỏi phòng.
Chúng ta đồng thời vây lại.
Ta nắm hai tay Tuệ Kiều nói:
“Nàng ra sao rồi?”
Tuệ Kiều chán nản nói:
“Tính mạng thì không có trở ngại gì... thế nhưng... không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại...”
Tuệ Kiều bỗng nhiên che mắt, dựa vào lan can khóc ồ lên.
Ta chậm đẩy cửa phòng, Dao Như nằm im trên giường, máu đã ngừng chảy, sắc mặt nàng tái nhợt, dưới ánh nến trông như trong suốt, đôi môi khô tái nhợt.
Thải Tuyết hướng ta làm dấu im lặng, rồi đi ra ngoài cửa. Ta cầm bàn tay nhỏ nhắn của Dao Như, nước mắt lại chảy ra, cảm giác bứt rứt làm cho ta đau đớn.
Gần đây lúc nào ta cũng tự nhận mình là vương giả cứu vớt thiên hạ, nhưng tại sao lại có thể dồn nữ nhân của mình vào tuyệt lộ cơ chứ, lòng dạ này chẳng nhẽ là phong phạm của vương giả hay sao?
Hơi thở của Dao Như yếu ớt vô cùng, tính mạng của nàng chỉ còn le lói như ánh lửa, ta không ngừng cầu khẩn mong nàng vượt qua cửa ải khó khăn này, một lần nữa khôi phục sức sống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui