“Thế nhưng mẫu phi ta nói... dựa theo quy củ của tộc nhân chúng ta, nếu như đêm tân hồn, trượng phu không ngủ cùng với thê tử, thì đại biểu cho việc hắn đã vứt bỏ thê tử của mình...”
Ta không biết Bắc Hồ lại có tục lệ như vậy, trong lòng nói thầm:
“Không phải chỉ là ngủ ư, có cái gì đáng sợ! Long Dận Không ơi Long Dận Không, chuyện gì ngươi chẳng trải qua, vậy thì sao phải sợ một tiểu cô nương?”
Nghĩ tới đây, ta cởi áo ngoài mỉm cười nói:
“Được! Chúng ta lên giường nghỉ ngơi.”
Thác Bạt Lục Châu dẫn đầu chui vào trong chăn, ta mặc nội y kéo chăn nằm xuống, ngủ cùng với một tiểu nữ hài đúng là một chuyện vô cùng mới mẻ với ta. Ta cố gắng duy trì một khoảng cách với nàng, mùi hương thơn nhàn nhạt trên người Lục Châu tỏa ra, truyền vào trong mũi của ta.
Ta thường ngày có thói quen không mặc y phục đi ngủ, bây giờ có cảm giác không được tự nhiên, xoay mình một cái lại chạm đúng chân của Thác Bạt Lục Châu. Thân hình nàng run lên một cái làm cho tim ta đập gia tốc.
Thác Bạt Lục Châu nói:
“Ngươi đã ngủ chưa?”
Ta gật đầu, nhưng mà lại nghĩ nàng đâu thấy động tác của ta, đành thấp giọng đáp:
“Ngủ rồi!”
Nói xong thì ta lại không khỏi thầm mắng mình ngu xuẩn, đang ngủ sao có thể trả lời? Tại sao ngủ cùng một cô bé, lại làm đầu óc của ta chậm chạp như vậy.
Thác Bạt Lục Châu lật người, cái chân ngọc của nàng dán lên người của ta, ta thầm kêu muốn chết, nàng tuy rằng còn chưa trưởng thành, thế nhưng thân hình cũng đã có lồi lõm, đêm này đối với ta đúng là một sự dày vò.
Thời tiết không được coi là nóng bức, nhưng mà lại làm cho ta toát mồ hôi đầm đìa.
Thác Bạt Lục Châu hiếu kỳ nhìn ta một cái nói:
“Ngươi rất nóng ư?”
Nàng lấy cái khăn lụa trắng noãn ở bên cạnh lau mồ hôi cho ta, cái khăn lụa này vốn là để thấm máu hồng, không nghĩ tới nàng lại lấy nó để lau mặt cho ta.
Ta dở khóc dở cười, sớm biết như vậy, có chết ta cũng phải ở lại phòng của Vân Na.
Dưới ánh nến, ta nhìn thấy những đường cong trên cổ của nàng, nụ cười ngây ngô trên mặt làm cho lòng ta không khỏi rung động...
Ta không phải là Liễu Hạ Huệ, sao có thể ngồi im không loạn, chỉ một chút thời gian mà vô số ý niệm đã chạy tới chạy lui trong đầu của ta.
Nàng hiện giờ là thê tử của ta, nếu như ta muốn thì cũng là chuyện đương nhiên, nhưng mà ta đã nói trước mặt các vị kiều thê là chờ khi nàng lớn lên mới động phòng với nàng, chẳng nhẽ nói lại không giữ lời?
Còn nữa các nàng thông đồng không cho ta vào phòng, rõ ràng là muốn khảo nghiệm với ta, nếu như ta hạ thủ với Thác Bạt Lục Châu, chẳng phải là bị các nàng xem nhẹ hay sao?
Nghĩ tới đây, ta cắn cắn môi lui về phía sau một chút, Thác Bạt Lục Châu nhẹ giọng nói:
“Chẳng hiểu vì sao, hôm nay ta lại không ngủ được.”
Hơi thở như lan của nàng đúng là một sự dày vò với ta.
“Ngươi lại chảy mồ hôi!”
Thác Bạt Lục Châu cầm lấy khăn lụa muốn lau cho ta, ta cuống quít vung tay lên, không ngờ lại đụng vào ngực của nàng, nàng nhẹ nhàng “a” một tiếng, thân thể mềm mại co rụt lại về phía sau.
Tiếng kêu kia đã đánh tan toàn bộ phòng tuyến trong lòng ta, ta vòng tay một cái, chẳng cần biết các nàng sẽ nói gì, nghĩ ta là dâm tặc cũng được, cầm thú cũng được, ta cần gì phải đóng giả quân tử.
Trong đôi mắt đẹp của Lục Châu lộ ra vài phần sợ hãi:
“Ngươi... muốn làm gì?”
Khi ta đang muốn kéo nàng vào trong lòng, thì ngoài cửa vang lên tiếng gọi của Yến Lâm:
“Dận Không! Vân Na tỷ tỷ sắp sinh!”
Ta vui mừng tới cực điểm, nhanh chóng từ trên giường bò dậy, trong đầu chỉ có một thanh âm lặp lại:
“Ta được làm cha rồi!”
Ta dùng tốc độ chóng mặt mặc y phục lên người, Thác Bạt Lục Châu nhịn không được bật cười lên, nàng chỉ vào người của ta, ta nhìn xuống mới phát hiện mình mặc nhầm áo của nàng.
Thác Bạt Lục Châu cầm ngoại bào cho ta, ta vội vã khoác lên rồi phóng ra ngoài.
Đi tới trước cửa phòng Vân Na, thì lại bị Dịch An cản lại:
“Chủ nhân! Đại cát đại lợi, người bây giờ không thể đi vào!”
Lúc này từ bên trong gian phòng truyền đến tiếng hét thảm của Vân Na, ta gấp đến độ cả giận nói:
“Tránh ra!”
Dịch An nói:
“Vì Hoàng Nhan tướng quân và tiểu chủ nhân, người không thể đi vào.”
Ta đang muốn tiến lên, thì lúc này Thác Bạt Lục Châu cũng chạy tới, nàng kéo ống tay của ta, nói:
“Điện hạ, không có chuyện gì đâu, ta đã xem dê bò sinh đẻ, chắc là nhanh thôi mà.”
Ta dở khóc dở cười nhìn nàng một cái, Vân Na sinh nở sao có thể so sánh với dê bò.
Dịch An nói:
“Chủ nhân qua bên kia yên tâm chờ đi.”
Ta cả giận nói:
“Vân Na khổ cực ở bên trong, sao ta có thể chờ được cơ chứ?”
Ta đi qua đi lại ở trước cửa.
Dịch An bảo nô tỳ mang tới cho ta một cái ghế, Thác Bạt Lục Châu cũng kéo một cái khác ngồi xuống bên cạnh ta, tình cảnh của ta bây giờ như ngồi trên đống lửa, trong lòng cầu khẩn, hi vọng mẹ con Vân Na bình an.
Lục Châu dường như cảm thấy được sự bất an của ta, bàn tay nhỏ nhắn đặt lên tay phải của ta, ý bảo ta yên tâm. Nhưng đối với ta mà nói khoảng thời gian này như trải qua một thế kỷ vậy.
Rốt cục cũng có tiếng trẻ con từ trong phòng truyền tới, ta bỗng nhiên đứng dậy, liều lĩnh lao vào trong phòng.
“Sinh rồi!”
Khi đấy cửa phòng ra, ta thấy Thải Tuyết đang tiến lên kéo màn che, ta đi tới bên giường, thấy Vân Na uể oải nằm đó, sắc mặt nàng có vẻ có chút tái nhợt, mái tóc đỏ xõa trên giường, trong đôi mắt đẹp toát lên sự mừng rỡ và hạnh phúc vô hạn.
Ta cầm bàn tay nhỏ nhắn của nàng:
“Vân Na muội thấy thế nào?”
Vân Na yếu ớt gật đầu nói:
“Rất tốt...”
Vân Na ôn nhu nói:
“Đi xem hài tử của chúng ta!”
Yến Lâm đi tới, ta đón hài tử ở trong tay nàng, chỉ bế một sinh mệnh bé bỏng trong tay, ta mới chính thức cảm nhân được sự kích động.
Mái tóc của nó màu đen, nhưng da dẻ của nó lại đỏ bừng vì mới sinh, cái miệng nhỏ nhắn cứ khóc oa oa.
Bởi vì mới sinh nó vẫn nhắm mắt, nên ta không nhận ra màu mắt của nó là gì.
Ta cười nói:
“Lớn lên chắc là nó sẽ giống ta nhiều hơn!”
Yến Lâm phì nói:
“Muội sao lại thấy nó giống Vân Na tỷ tỷ?”
Tuệ Kiều dịu dàng cười nói:
“Không biết màu mắt của nó giống ai! Nếu là màu xanh giống như Vân Na tỷ tỷ vậy thì tốt rồi!”
Duyên Bình cười túm tỉm tiếp nhận đứa trẻ từ trong tay của ta, cười nói:
“Tướng mạo của chủ nhân và Vương phi đều xuất chúng, tiểu quận chúa đương nhiên sẽ là một tuyệt đại giai nhân.”
Thác Bạt Lục Châu lập tức bu lại, hưng phấn nhìn đứa trẻ.
Khối đá trong lòng ta lúc này mới buông xuống, nhưng lập tức lại phát hiện, Sở Nhi không ở trong này.
Đợi cho Vân Na ngủ say, ta rời phòng hướng Dịch An nói:
“Vương phi đâu?”
Dịch An thấp giọng nói:
“Từ khi biết được tin vương phi hạ sinh, người đã tới phật đường cầu khẩn, chủ nhân không nhắc thì nô tài đã quên mất, để nô tài tới báo hỉ cho người!”
Ta ngăn cản hắn nói:
“Không cần, để ta tự mình đi tìm nàng.”
Từ khi Dao Như tự sát ở trong phật đường, ta đã dỡ bỏ nó, đồng thời xây dựng một tòa phật đường lớn ở phía đông nam của vương phủ.
Trước kia ta tuy rằng không tin phật, thế nhưng trải qua chuyện Dao Như cũng đã tin vài phần, sau này lại suy nghĩ tới chuyện ở Từ Tể Am trung của Khang Đô khinh nhờn thần linh mới thấy nó có chút quan hệ.
Đi tới trước cửa phật đường, ta thấy Sở Nhi đang quy gối trước phật đường, nhìn nàng có chút cô đơn.
“Sở Nhi!”
Ta nhẹ giọng kêu lên.
Thân thể mểm mại của Sở Nhi chấn động, nàng xoay người lại, trong mắt đã ngấn lệ, trong lòng ta ngẩn ra, chẳng nhẽ vì chuyện Vân Na sinh nở mà nàng khổ sở?
Ta đỡ nàng đứng đậy, ôn nhu nói:
“Mẹ con nàng ấy đều bình an, là một nữ nhi!”