Tào tiên sinh ha hả cười nói:
“Tại hạ là chỉ là thảo dân, làm sao có thể nhận được lễ trọng như vậy của điện hạ.”
Ta cung kính nói:
“Nếu như không có tiên sinh chỉ điểm bến mê, lúc này Dận Không vẫn chỉ là Tam Thập Nhất hoàng tử bị người ta kinh thị!”
Tào Duệ cười nói:
“Kỳ Lân không phải vật trong ao tù, một ngày gặp gió sẽ hóa thành rồng, Tào mỗ chẳng giúp gì được cho người cả.”
Chúng ta sóng vai đứng ở bờ sông, Tào Duệ nói:
“Nghe nói Bình vương sắp đi Hán đô mừng thọ.”
Ta gật đầu cười nói:
“Hán Thành Đế chính là cô phụ (dượng) của ta, đại thọ của hắn, ta sao có thể vắng mặt được chứ?”
Tào Duệ mỉm cười nói:
“Trong thiên hạ chẳng ai mà chẳng biết Hán Thành Đế tổ chức thọ yến là vì cái gì, mục đích điện hạ tới mừng thọ, người khác cũng đoán ra được.”
Ta cười nói:
“Dận Không đang muốn cầu Tào tiên sinh chỉ điểm.”
Tào Duệ nói:
“Tào mỗ lần này lại cho Bình vương một chữ.”
Ta cung kính vái một cái thật sâu, nói:
“Dận Không chăm chú lắng nghe!”
Tào Duệ nhìn vầng trăng sáng trên không trung, trong đôi mắt thâm thúy của hắn chẳng ai đoán được điều gì, hắn cảm khái nói:
“Đó chính là một chữ Tình!”
Trong lòng ta lặp lại một lần, nhưng không hiểu hàm nghĩa của nó.
Tào Duệ thấp giọng nói:
“Tề vương Kinh Phong Đồng đã kê biên gia sản của Quản Thư Hoành, bắt toàn bộ người nhà của hắn hạ ngục, Bình vương có biết chuyện này không?”
Ta gật đầu nói:
“Thất phu vô tội, hoài bích có tội,tám phần mười là bởi vì duyên cớ của Xuân Cung đồ.”
Tào Duệ nở nụ cười thâm bất khả trắc, hắn vuốt râu ba chòm, nói:
“Quản Thư Hoành và ta coi như cũng có chút giao tình, nếu như Bình vương có thế giúp được hắn, vậy thì nên giúp một chút, chuyện này chắc chắn có quan hệ với người.”
Ta yên lặng không nói, nếu như ta không đem bức Xuân Cung Đồ bán cho Quản Thư Hoành, thì hắn cũng không chịu tai ương này, Tào Duệ chính là cao nhân đương đại, đối với những chuyện này thì tầm nhìn của hắn vượt xa người thường.
Tào Duệ nói:
“Hành trình tới Hán đô nguy cơ trùng trùng, Bình vương phải cẩn thận.”
Nói xong hắn xoay người đi lên cầu.
Cho tới khi thân hình hắn biến mất trong đêm tối, ta mới xoay người nhìn về phía xe ngựa, thấy Thác Bạt Lục Châu đứng cách ta không xa.
Ta không nhịn được cười nói:
“Nàng theo ta tới đây làm cái gì?”
Nhìn khuôn mặt ngây thở của nàng, trong lòng ta cũng ấm áp, không nghĩ tới nàng còn ít tuổi như vậy mà đã biết quan tâm tới ta, chẳng nhẽ nàng có tình cảm với ta rồi?
Trần Tử Tô vẫn ở trong vương phủ chờ ta, ta vừa về tới thì hắn đã kéo vào trong thư phòng, đóng cửa lại, trải địa đồ ra trước mặt.
Ta cười nói:
“Trần tiên sinh không hỏi chuyện ta hôm nay vào cung, mà trải địa đồ ra trước mặt ta là có dụng ý gì?”
Trần Tử Tô cười nói:
“Cần gì phải hỏi, dưới tình thế trước mặt, ngoại trừ công tử, thì làm gì có ai chịu nhập hiểm cảnh?”
Ta vỗ Vỗ vai hắn, tiến lên xem địa đồ.
Trần Tử Tô đưa tay chỉ hướng địa đồ nói:
“Ta không phải muốn công tử xem địa đồ, mà là muốn công tử nhận diện rõ địch nhân.”
Ta ngơ ngác, lúc này mới nhận ra địa đồ có ghi rõ tên các quốc gia, hành trình tới Hán đô, các quan viên của Đại Hán.
Trần Tử Tô nói:
“Tình hình hiện nay đã chứng minh, Tề quốc quốc quân Kinh Phong Đồng không tới, người tới là tướng quốc Tiết An Triều và nhi tử của hắn Tiết Vô Kỵ.”
Ta hít một hơi lạnh, chuyện phụ tử Tiết An Triều tới Tề quốc thì ta đã biết, nhưng không nghĩ tới hắn lại đại diện cho Tề quốc tham gia lễ mừng thọ, hai người này có thù sâu như biển với ta. Trước kia cũng chính ta lập kế hãm hại Tiết Vô Kỵ, dùng tính mạng của hắn áp chế Tiết An Triều cải biến lập trường.
Trần Tử Tô lại chỉ hướng Đại Tần nói:
“Về Tần quốc thì thái hậu Hạng Tinh sẽ tham gia lễ mừng thọ...”
“Cái gì!”
Cho dù ta có nghĩ thế nào cũng không ngờ tới, Tinh Hậu lại tham gia lễ mừng thọ lần này.
Trần Tử Tô nói:
“Đây là lần đầu tiên sau mười năm xa cách, Hạng Tinh trở về quê cũ.”
Trong lòng ta phức tạp tới cực điểm, thảo nào Tào Duệ lại cho ta một chữ tình, đây đúng là một thanh kiếm hai lưỡi, nếu như vận dụng không tốt, thì nó không chỉ làm tổn thương người khác, mà làm tổn thương cả bản thân mình.
Ân oán giữa ta và Tinh Hậu giống như thủy triều đổ vào trong lòng, ta nắm chặt song quyền.
Trần Tử Tô nói:
“Trung Sơn, Tấn quốc nếu như không có gì ngoài ý muốn thì sẽ do quốc quân đích thân tới.”
Hắn nhìn thẳng vào hai mắt ta nói:
“Công tử có tính toán gì không?”
Ta giả vờ nói:
“Xem ra nhiệm vụ lần này dễ dàng hơn nhiều so với dự kiến, Hạng Tinh và phụ tử Tiết An Triều thù sâu như biển, không cần ta phải phá hư, họ cũng khó mà hợp tác được.”
Trần Tử Tô lắc đầu nói:
“Sợ rằng trong lòng công tử lại không nghĩ như vậy.”
“Phụ tử Tiết An Triều và công tử có thâm cừu đại hận, công tử cần cẩn thận nhiều hơn mới được.”
Ta mỉm cười nói:
“Trần tiên sinh không cần phải lo lắng, lần này tới Đại Hán ta sẽ trọng điểm chú ý tới thân mình, chuyện chính trị ta sẽ cố gắng không tham dự, nếu như không cách nào chia rẽ chuyện liên minh của năm nước, ta sẽ an toàn trở về.”
Trần Tử Tô gật đầu nói:
“Ta tin tướng vào năng lực của công tử, thế nhưng cho dù lần này công tử có thành công hay không, cũng phải thuận buồm xuôi gió trở về.”
Ta tràn đầy đồng cảm nói:
“Phụ hoàng đã cố ý nói là sẽ truyền ngôi vị hoàng đế cho ta, chỉ một câu nói đơn giản như vậy đã kích khởi lòng căm thù của nhiều hoàng tử đối với ta, Tả Trục Lưu cũng sẽ không ngồi yên, nếu như ta thành công phá hỏng liên minh năm nước, thì hắn là người đầu tiên không để cho ta thuận lợi trở về Đại Khang.”
Trần Tử Tô nói:
“Lúc công tử trở về, nhất định phải dự tính đường lui thật tốt, ngàn vạn lần không thể để cho địch nhân có bất kỳ cơ hội nào.”
Ta thấp giọng nói:
“Chuyện này chờ sau hãy nói, chuyện tình trước mắt ta bây giờ chính là làm cách nào chia rẽ liên minh của năm nước.”
Trần Tử Tô nói:
“Tử Tô cho rằng, công tử nên đặt vào trong tay của Đại Tần.”
Trong lòng ta đột nhiên có ý nghĩ, suy nghĩ của hắn cũng giống như ta, thực lực của Đại Tần vốn là đứng đầu tám nước. Nay Đại Hán làm ra tư thái cường giả, người Tần chưa chắc đã cam tâm tình nguyện. Tuy nói Trung Sơn đã bị Đại Hán dẹp yên phản loạn, nhưng mà phản loạn lại là do Hán Thành Đế khơi mào. Mặc dù ta với Tinh Hậu có một đoạn tình cũ, nhưng mà cừu hận của ta với nàng cũng theo năm tháng mà giảm bớt đi.