Tam Cung Lục viện Thất Thập Nhị Phi

“Dưới chân thiên tử, há để cho những người này làm càn!”
Đường Muội nói:
“Ta đã điều tra, ở đây toàn là lão nhân và nhi đồng, nếu như chúng ta dùng vũ lực với họ, sợ rằng...”
Tiêu Tín chẳng biết từ lúc nào đã tới bên cạnh ta, hắn thấp giọng nói:
“Điện hạ, đám người này hiển nhiên là loạn dân đến đây cướp đoạt, nếu như chúng ta không hạ thủ, đợi khi bọn họ tới gần, thì người bị thương là chúng ta.”
Ta gật đầu nói:
“Ngươi có chủ ý gì?”
Tiêu Tín nói:
“Những loạn dân này phải nặng tay trừng trị, ta chỉ cần giết một số, bọn họ chẳng qua chỉ là một đám ô hợp, thấy máu sẽ lui!”
Đường Muội phản đối nói:
“Không được! Bọn họ toàn là phụ nữ và trẻ em, chúng ta sao có thể hạ sát thủ được?”
Tiêu Tín nói:
“Đường thúc thúc, tính mạng của điện hạ trọng yếu, hay của đám loạn dân kia trọng yếu?”
Đường Muội nhất thời nghẹn lời, cắn cắn môi nói:
“Có thể tìm ra phương pháp tốt nhất...”
Tiếng kêu gào từ ngoài bìa rừng vọng vào càng lớn, đám loạn dán giống như thủy triều lao vào.
Ta hướng Tiêu Tín gật đầu nói:
“Tiêu Tín, ngươi chỉ huy đám võ sĩ giải quyết việc này.”
“Dạ!”
Tiêu Tín lớn tiếng nói.
Hắn nhanh chóng đi tới trước đội ngũ, hét lớn:
“Một tổ ba mươi võ sĩ theo Đường thúc thúc bảo hộ Bình vương điện hạ và Vương phi, những người con lại chuẩn bị liên nỗ theo ta giết địch.”
Liên nỗ là vũ khí của Mặc thị, lực sát thương vô cùng lớn. Tiêu Tín xử lý sự tình quyết đoán vô cùng, đã hạ thủ với địch nhân là không dung tình, nếu như so sánh thì Đường Muội đã trở nên nhân từ hơn rất nhiều.
Trong ánh măt của Đường Muội hiện lên sự không đành lòng, hắn tháp giọng nói:
“Trong đó toàn là hài tử...”
Ta nhìn Đường Muội nhẹ giọng thở dài một hơi nói:
“Đường Muội, cách làm của Tiêu Tín cũng không sai, mọi việc phải xuất phát từ đại cục, nếu như chúng ta có bất kỳ mệnh hệ gì, thì ngàn vạn bách tính của Đại Khang sẽ rơi vào số phận bị thảm.”
“Bắn!”
Tiêu Tín hạ lệnh, hơn trăm chiếc liên nỗ đồng thời phóng ra, từ ngoài bìa rừng không ngừng vang lên những tiếng kêu thảm thiết.
Chỉ mới qua một lần bắn, ánh lửa ở trong rừng cây đã giảm đi không ít, nhưng từ phương hướng chính nam đã ùn ùn kéo tới.
Những người xông tới dùng cây rừng yểm hộ, tránh được sự công kích của liên nỗ.
Tiêu Tín nói:
“Tổ hai, tổ ba tiếp tục bắn, những huynh đệ còn lại theo ta tới chính nam giết địch!”
Hắn rút trường đao dẫn đẩu xông tới, hơn trăm danh võ sĩ theo hắn gào thét xông lên phía trước.
Tiếng kêu thê thảm vọng trời đêm, Lục Châu ng không đành lòng, nắm chặt cánh tay của ta. Ta trấn an nàng nói:
“Đừng sợ, chuyện này sẽ nhanh chóng qua đi mà thôi.”
Những võ sĩ kia hạ thủ không dung tình, chỉ trong nháy mắt đã giết hơn trăm loạn dân. Thủ đoạn tàn khốc đã làm kinh sợ những loạn dân khác, những người này nhanh chóng bỏ qua tiến công, lập tức ùa chạy ra tứ phía.
Tiêu Tín không tiếp tục truy kích, hạ lệnh cho đám võ sĩ lui về, những người bị thương được băng bó, đồng thời hắn lại dẫn hơn ba mươi võ sĩ khác dò xét bốn phía, những loạn dân nào còn sống, hoặc hấp hối, hắn đều một đao giết luôn.
Ta thưởng thức nhìn hành động của Tiêu Tín, hắn tuy còn nhỏ nhưng gặp chuyện bình tĩnh lạnh lùng, xử sự quả đoán, có phong độ chỉ huy, căn cứ vào năng lực ứng biến, thì Đường Muội còn phải than thở nhiều.
Có một võ sĩ tìm thấy một lão nhân trước ngực hắn còn cắm một mũi tên, chắc là bị loạn tiễn bắn trúng, Tiêu Tín làm động tác giết tại chỗ, Đường Muội không nhẫn nại nổi nữa, giận dữ hét:
“Người ta chẳng qua chỉ là một lão nhân, ngươi ngay cả người già cũng muốn giết hay sao? Ngươi còn nhỏ tuổi, sao tâm địa lại độc ác tới như vậy!” 
Tiêu Tín lớn tiếng nói:
“Đường thúc thúc, nếu như để lại người đó cũng phải chết, điều đó chỉ làm người ta thống khổ hơn thôi, ta giết người đó là giúp người ta giải thoát!”
Đường Muội giận dữ hét:
“Già mồm cãi láo!”
Hắn đang muốn xông lên phía trước, nhưng lại bị ta nắm tay kéo lại:
“Đường Muội! Ngươi đi theo ta!”
Đường Muội giận dữ liếc mắt nhìn Tiêu Tín, đi theo ta sang mộ bên, ta thấp giọng nói:
“Đường Muội, Tiêu Tín không sai, lão nhân kia đã bị trọng thương, để lại chỉ làm cho lão thống khổ, không bằng giải thoát cho lão.”
Đường Muội thở dài một hơi, không hề phản bác.
Ta thấp giọng nói:
“Ngươi không nên ở trước mặt võ sĩ răn dạy Tiêu Tín, tuổi hắn nhỏ, nếu như không có chút thủ đoạn, thì hắn võ sĩ này làm sao phục hắn đây? Sau này có chuyện gì, nên nói riêng với hắn là tốt hơn.”
Đường Muội gật đầu nói:
“Thuộc hạ biết, nhưng hài tử này tâm địa quá độc ác.”
Ta cười nói:
“Người làm đại sự không cố kỵ nhiều tiểu tiết như vậy, trước kia khi ngươi làm sát thủ, ngươi có suy nghĩ người bị ngươi giết là thiện hay ác không?”
Đường Muội nhất thời á khẩu không trả lời được.
Ta cười nói:
“Xem ra Phổ Mạn đã làm ngươi thay đổi rất nhiều.” 
Lấy tình hình của Đường Muội bây giờ, hắn đã không còn là một sát thủ lãnh huyết vô tình như ngày xưa, sau này ta không thể giao nhiệm vụ ám sát cho hắn nữa rồi.
Loạn dân tuy rằng bị chúng ta đẩy lùi, thế nhưng cánh rừng này không nên ở lâu nữa, vạn nhất đám loạn dân lại trở lại, thì chắc chắn phải có một trận ác chiến.
Chúng ta nhanh chóng thu thập hành lý, chỉnh lý đội ngũ, tiến theo hướng nam.
Ta và Tiêu Tín đi đầu đội ngũ, tâm tình Tiêu Tín có vẻ mất mác. Ta mỉm cười nói:
“Thế nào? Có phải đang trách Đường thúc thúc chửi ngươi hay không?”
Tiêu Tín lắc đầu nói:
“Đường thúc thúc từ trước tới nay yêu quý thuộc hạ, coi thuộc hạ như con, thuộc hạ sao có thể tức giận người, chẳng qua là thuộc hạ cảm thấy có lỗi...”
Ta cười nói:
“Nếu như cha ngươi ở chỗ này ngăn cản ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?”
Tiêu Tín trịnh trọngnói:
“Phúc Oa cảm thấy mình không có làm sai, chúng ta tới Hán đô là để mừng thọ, là vì bách tính Đại Khang, với một bên là loạn dân, bên nặng bên nhẹ, Phúc Oa có thể nhận thấy rõ ràng. Nếu như phụ thân thuộc hạ phản đối, thuộc hạ vẫn làm như vậy, thuộc hạ quyết không cho phép mình vi nhân từ nhất thời mà tạo thành sai lầm lớn.”
Ta thưởng thức gật đầu nói:
“Tốt lắm!”
Ta xoay người lại nhìn Đường Muội, thấp giọng nói:
“Đường thúc thúc ngươi không tức giận ngươi đâu, ngươi quay lại làm hòa hai câu, đảm bảo sẽ không có chuyện gì nữa!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui