Mái tóc đen nhánh dùng một chiếc dây buộc màu lam, nàng không trang điểm, nhưng lại có một vẻ đẹp như phù dung, quần áo màu trắng không nhiễm một hạt bụi, chiếc đai màu xanh lại càng nhấn mạnh thêm cái eo nhỏ nhắn của nàng.
Nàng chính là thiên hạ đệ nhất danh kỹ Khinh Nhan, Khinh Nhan ôn nhu nói:
“Long công tử muốn nghe khúc nhạc nào?”
Ta cười nói:
“Nghe tiếng cầm nghệ diệu tuyệt thiên hạ của Khinh Nhan cô nương đã lâu, ta muốn nghe khúc Phượng cầu Hoàng có được không?”
Khinh Nhan chậm rãi đưa tay lên, di chuyển nhẹ nhàng trên những phím đàn.
Tiếng đàn du dương vang lên, giai điệu tuyệt vời cứ quanh quẩn bên chiếc thuyền hoa.
Ta yên lặng ngồi bên bàn, chẳng biết từ lúc nào tiến vào trong cảnh giới vô ngã.
Ta có cảm giác như mình tiến vào trong những dãy núi nguy nga, những dòng suối ấm áp nằm chênh vênh trên những ngọn núi lớn.
Tiếng đàn khi thì cao vút như gạn đục khơi trong, khi thì ôn nhu triền miên như như mộng điệp, khi gấp gáp như bình thản, trong tiếng đàn có một loại cảm giác vô hình nào đó, như đang quanh quẩn bên minh, nhưng lại không nắm bắt được.
Nó tương ứng với trăng sáng, gió mát, yên tĩnh chuyển động quanh tai của người nghe, rồi bất ngờ lọt vào trong trái tim.
Khi khúc nhạc tấu xong, dư âm của nó vẫn còn vương vấn, ta vẫn chìm đắm trong giai điệu tuyệt vời.
Thiếu nữ dẫn ta lên thuyền lại thay một chén trà mới, đây chính là trà Long Tĩnh thượng hạng của Tây Hồ, lá trà xanh lục phiêu phù trong cái chén trắng, nhìn mà đẹp mắt lại thanh nhã.
Khinh Nhan chậm rãi xoay người lại, da thịt nàng trắng như tuyết, trông thì có vẻ yếu đuối vô cùng, làm cho người khác không nhịn được sinh ra cảm giác muốn che chở cho nàng, sóng mắt của nàng làm đắm say lòng người, trong đó có sự ôn nhu vô hạn.
Ta không nhịn được thầm khen, cái danh thiên hạ đệ nhất danh kỹ đúng là không ngoa. Đôi mắt đẹp của Khinh Nhan đang nhìn thẳng vào ta, bỗng nhiên nàng mỉm cười, đúng là nụ cười khiến trăm người mê, làm cho lòng ta rung động vô cùng.
Khinh Nhan thản nhiên cười nói:
“Để Long công từ chê cười rồi.”
Ta khen tự đáy lòng:
“Khúc nhạc này đúng là chỉ có ở tiên giới, nhân gian chỉ nghe được vài lần...”
Ta chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt của mình và Dao Như ở kỳ trong vương phủ, trong lòng buồn bã, trong ánh mắt hiện lên sự ưu thương.
Biến hóa của ta không thoát khỏi con mắt của Khinh Nhan.
Nàng ôn nhu nói:
“Công tử hình như có tâm sự?”
Ta cười nói:
“Đây chỉ là cảm xúc của tại hạ khi được nghe khúc đàn tuyệt diệu của Khinh Nhan cô nương, chứ đâu có tâm sự gì.”
Khinh Nhan cười nhạt một tiếng:
“Sự cảnh giác của Long công tử rất cao, Khinh Nhan không có dự định muốn tìm hiểu chuyện riêng của người.”
Ta nhẹ nhàng buông chén trà nói:
“Có thể tâm sự với một mỹ nhân tuyệt đại như thế này, đúng là một chuyện vui của nhân gian, Khinh Nhan biết ta giấu diếm cái gì hay sao?”
Khinh Nhan nói:
“Long công tử nếu có thể cảm nhận được hàm nghĩa trong khúc nhạc, thì Khinh Nhan nghĩ rằng người rất tinh thâm với âm luật, không biết Khinh Nhan có phúc được nghe công tử diễn tấu hay không?”
Ta ha hả nở nụ cười, đứng dậy trước cổ đàn, chậm rãi ngồi xuống:
“Nếu Khinh Nhan cô nương đã nói, Long mỗ đành phải tự làm xấu mình rồi.”
Cầm nghệ của ta được học từ nhạc sư cung đình Trữ Trí Viễn truyền lại, người này cầm kỹ cao siêu, là một trong những người đứng đầu thiên hạ, bởi vì cuộc đời gặp nhiêu trắc trở, cho nên phong cách đánh hồ cầm biến hóa vô cùng, cho tới khi hắn già, thì trong tiếng đàn luôn ân chứa sự quạnh hiu, thê thảm.
Tuy thời gian ta theo hắn học đàn không dài, nhưng mà với thiên tư của mình, ta cũng học của hắn được vài phần thần vận.
Ngón tay của ta nhẹ nhàng chạm vào dây đàn, trước mắt đã hiện ra sự hiu quạnh thê lương của Đại Khang, nhớ tới sự phồn hoa ngày xưa, trong lòng cảm thấy buồn bã vô cùng, sự thê lương, thống khổ trong lòng ta theo tiếng đàn truyền ra ngoài.
Lúc đầu Khinh Nhan còn mỉm cười, nhưng sau khi nghe một lúc thì đôi mi thanh tú nhíu lại, càng nghe càng thương tâm, trong đôi mắt đã thấp thoáng có hai giọt lệ.
Ta hoàn toàn chìm đắm trong việc đánh đàn, tiết tấu huyền cầm bỗng nhiên thay đổi, sự vắng lặng thê lương đột nhiên biến mất, mà thay vào đó là khí thế khí thôn thiên hà, trong hai mắt của ta tràn ngập sự tự tin và hào hùng vạn trượng, giống như đang suất lĩnh quân lính Đại Khang chiến chinh bảy nước.
Dây huyền cầm không chịu nổi khí thế cường đại trong tiếng đàn của ta. ‘Đinh’ một tiếng đứt làm hai khúc, bức tranh tốt đẹp của ta cũng theo tiếng đàn biến mất.
Trong đôi mắt đẹp của Khinh Nhan hào quang tòa sáng, nhẹ giọng khen:
“Hay cho khúc Lãng Đào Sa, sự bi thương và hùng tráng trong đó, Khinh Nhan chưa bao giờ được nghe.”
Ta áy náy nói:
“Chỉ tiếc Long mồ chìm đắm trong nhạc khúc, đã làm đứt dây đàn của Khinh Nhan cô nương.”
Khinh Nhan cười nói:
“Chiếc Phượng Ngô cầm này được công tử diễn tấu, đúng là phúc của nó.”
Ta ha ha nở nụ cười, lời nói của Khinh Nhan làm cho ta cảm thấy cực kỳ thoải mái, thảo nào mà nàng có thể khiến cho vô số nam tử phủ phục dưới chân.
Khinh Nhan nói:
“Trong tiếng đàn của công tử có một loại khí thế bễ nghễ thiên hạ, người bình thường tuyệt đối không thể nào tấu ra tiếng đàn này, Khinh Nhan to gan suy đoán, thân phận của công tử chắc chắc là bất phàm.”
Ta mỉm cười nói:
“Khinh Nhan cô nương đã đoán sai rồi, Long mỗ chỉ một khách nhân phổ thông của Đại Hán mà thôi.”
Khinh Nhan cười nhạt một tiếng:
“Long công tử cần vì phải giấu diếm như vậy!”
Lúc này có một thanh âm của một nữ tử từ bên ngoài thuyền vang lên:
“Tiểu thư, tam công tử tới rồi!”
Khinh Nhan nhẹ giọng nói:
“Ngươi mời hắn vào đi!”
Bức rèm được vén lên, ta cũng xoay người ra phía cửa khoang, khi ánh mắt của ta và người tới chạm nhau, người đó không khỏi kinh hô một tiếng:
“Dận Không!”
Ta cũng lấy làm kinh, hãi, ngàn vạn lần không ngờ Tam công tử này lại là Đại hán tam hoàng tử Hạng Đạt Sinh.
Thực đúng là thế giới nhỏ bé, gặp nhau trong tình huống này khiến ta có chút xấu hổ.
Khinh Nhan nhìn ta một cái, phảng phát như hiểu ra cái gì đó, trên miệng nở một nụ cười.
Hạng Đạt Sinh vẫn ôm một cái hộp ở trong lòng, ta nhận ra đây chính là bộ cờ vây mà hôm nay ta tặng cho hắn, không nghĩ tới hắn lại đem tới nơi này lấy lòng giai nhân.
Khinh Nhan mời Hạng Đạt Sinh ngồi, sau đó bảo tỷ nữ rót một chén trà.
Hạng Đạt Sinh và ta có chút lúng túng nhìn nhau, một lúc sau thì đồng thời nở nụ cười.
Hạng Đạt Sinh, đem cờ vây đặt ờ trên bàn trà, cười hướng ta nói:
“Vốn có ta định ngày mai sẽ dẫn đệ tới bái phóng Khinh Nhan cô nương, không nghĩ tới đệ lại tự mình tới trước rồi.”
Ta mỉm cười nói:
“Khinh Nhan cô nương phương danh lan xa, đệ kìm lòng không được, chuyện này đúng là thân bất do kỷ.”
Hạng Đạt Sinh lại cười hai tiếng, lúc này mới hướng Khinh Nhan nói:
“Ta và Dận Không là huynh đệ, bộ cờ vây này là do đệ ấy tặng cho ta, ta vốn định mượn hoa hiến phật tặng cho nàng, nhưng không ngờ lại trùng hợp tới thế này.”
Khinh Nhan dùng đôi mắt đẹp thâm ý nhìn ta, nói:
“Ta tưởng là ai mà lại có tài học như vậy, hóa ra là Bình vương điện hạ danh lan khắp thiên hạ.”
Xem ra thân phận thật sự của Hạng Đạt Sinh sớm đã bị nàng biết, cho nên nàng suy đoán ra thân phận của ta cũng không khó.
Chuyện đã tới nước này, ta đương nhiên không cần phải giấu điếm nữa, mỉm cười nói:
“Mong rằng Khinh Nhan cô nương không nên trách cứ việc Dận Không tận lực giấu diếm.”
Khinh Nhan nói:
“Bình thủy tương phùng (bèo nước gặp nhau), Bình vương điện hạ có giấu cũng là điều đương nhiên.”
Nàng bảo tỳ nữ, chuẩn bị rượu và thức ăn.