Trong lòng ta có chút đắc ý, cho dù nam nhân nào được nữ nhân ưu ái cũng có thể thòa mãn lòng hư vinh của mình.
Chúng ta vừa ngồi xuống, thì lại nghe tỳ nữ thông báo:
“Tiểu thư, Lý đại quan tới!”
Trên mặt Hạng Đạt Sinh hiện lên sự sợ hãi, thấp giọng nói:
“Đại Đô Đốc Lý Mộ Vũ, ta phải tránh mặt một chút.”
Khinh Nhan chỉ chỉ vào màn che phía sau, Hạng Đạt Sinh cuống quít đứng dậy đi vào trong.
Trong lòng ta cười thầm, Hạng Đạt Sinh này tám phần muời là sợ đối phương vạch trần chuyện hắn tầm hoa, nhưng mà Lý Mộ Vũ cũng là trọng thần Hán quốc, tại sao hắn lại không kiêng nể gì, chẳng nhẽ hắn không sợ người khác đàm tiếu hay sao?
Tỳ nữ dẫn một vị nam tử anh tuấn đi đến, mặc dù trước đây ta cũng có nghe nói qua, Đại hán có một vị Đại Đô Đốc Lý Mộ Vũ tuổi còn trẻ đầy hứa hẹn, nhưng không biết hắn lại là một nam tử xuất chúng tới như vậy.
Lý Mộ Vũ thân hình cao lớn, diện mục anh tuấn, trên người khắp nơi đều là sự lôi cuốn, ta không thể không thừa nhận, diện mạo của hắn đúng là có sức sát thương cực lớn với nữ nhân.
Lý Mộ Vũ thấy tình hình bên trong khoang thuyền, trong ánh mắt hiện lên một sự khác thường, sau đó lập tức khôi phục, hắn mỉm cười nói:
“Khinh Nhan cô nương có hứng thú như vậy, uống rượu không mời ta hay sao?”
Khinh Nhan cười nói:
“Rượu và thức ăn mới mang lên, Lý Đô Đốc nếu không chê rượu và thức ăn thô lậu, thì xin mời uống hai chén?”
Lý Mộ Vũ không chút khách khí ngồi xuống bên trái Khinh Nhan, mỉm cười nói:
“Đã như vậy, Mộ Vũ đành làm phiền.”
Trong đầu ta nhanh chóng hiện lên tư liệu về Lý Mộ Vũ, người này năm nay hai mươi sáu tuổi, phụ thân là Lý Quang độ chính là danh tướng Đại hán, sau này khi đi dẹp loạn các bộ lạc ở phía Nam, chết bệnh ở Lĩnh Nam.
Khi Lý Mộ Vũ mười tám tuổi được Hán Thành Đế Hạng Bác Đào phong là tướng quân, hai mươi tuổi nhậm chức Đại hán thuỷ quân Tổng Đô Thống, hai mươi tư tuổi được phong làm Đô Đốc, giữ chức cho tới nay.
Lý Mộ Vũ dùng đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng vào ta nói:
“Nếu như Lý mỗ không có đoán sai, vị này chính là Đại Khang Bình vương điện hạ.”
Hắn một câu nói toạc thân phận của ta, ta cũng chẳng có gì kinh ngạc. Hắn thân là Đại Hán Đô Đốc, từ khi ta bước chân vào Đại Hán, hắn đã phải theo dõi hành tung của ta rồi, tất cả hành động của ta đều có người báo lại cho hắn.
Ta mỉm cười nói: “Lý Đô Đốc quả nhiên tinh tường, bản vương đã sớm ngưỡng mộ uy danh của Lý Đô Đốc, không nghĩ tới chúng ta lại gặp nhau ở chỗ này.”
Lý Mộ Vũ cười nhạt nói:
“Trên đời này sự tình vốn là tràn đầy trùng hợp và ngoài ý muốn, nhưng mà Bình vương điện hạ có nghĩ tới chuyện, Mộ Vũ lần này tới đây chỉ là để bái phỏng Bình vương?”
Ta ha hả cười nói:
“Lý Đô Đốc đúng là biết nói đùa, trong mắt của ta Khinh Nhan cô nương còn có lực hấp dẫn vượt xa bản vương, Lý Đô Đốc không cần phải lấy ta làm cớ.”
Khinh Nhan mỉm cười nói:
“Cho dù các người hôm nay ai bái phòng ai, thì cũng là ở trên Tịch Mịch phảng, cũng là khách nhân của Khinh Nhan, ta mời nhị vị khách quý một chén.”
Ta và Lý Mộ Vũ đồng thời cầm chén rượu, khi uống xong chén rượu này, Lý Mộ Vũ chậm rãi để chén rượu xuống nói:
“Thực không dám dấu diếm, Mộ Vũ lần này đúng là tới tìm Bình vương điện hạ.”
“A!”
Ta ngơ ngác, không biết Lý Mộ Vũ tìm ta có mục đích gì.
Lý Mộ Vũ nói:
“Lúc nãy ta có tới dịch quán bái phỏng Bình vương, nhưng lại phát hiện Bình vương không có ở đó, phải mất một phen vất vả, ta mới tìm thấy Bình vương ở chỗ này!”
Trong lòng ta thầm mắng, có người điên mới tin lý do này của hắn, chắc chắn hắn đã sớm cho người theo dõi ta, mỗi bước chân của ta cũng có người báo cho hắn.
Sắc mặt của ta không chút dao động, mỉm cười nói:
“Hán đô dân chúng thuần phác, luôn duy trì trật tự, Dận Không tuy rằng vừa đến chỗ này, nhưng lại có cảm giác như mình đang ở nhà.”
Lý Mộ Vũ nói:
“Ta tới là lo lắng cho an nguy của Bình vương.”
Ta cười nhìn về phía hắn nói:
“Có thể được Lý Đô Đốc quan tâm như vậy, Dận Không vô cùng cảm kích.”
Lý Mộ Vũ nói:
“Phụ tử Tiết An Triều của Tề quốc sẽ tới Hán đô, nghe nói là giữa điện hạ và hắn có ân oán.”
Ta lạnh nhạt nói:
“Chuyện đó chẳng qua chỉ là một hiểu lầm, ta đã quên từ lâu rồi.”
Lỵ Mộ Vũ thấp giọng nói:
“Chỉ tiếc người khác lại không quên, Tiết Vô Kỵ đã bắn tiếng, hắn nhất định phải làm cho người trả giá cao.”
Ta ha hả phá lên cười, bưng chén rượu lên hướng Khinh Nhan nói:
“Khinh Nhan cô nương, chúng ta nói chuyện có quấy rầy tâm tình của cô nương không?”
Khinh Nhan u oán than thở:
“Nam nhân các người đều thích đánh đánh giết giết, ân oán trên đời này chẳng nhẽ chưa đủ nhiều hay sao? Vì sao không thể buông bỏ?”
Nàng cầm lấy chén rượu chạm chén với ta, tao nhã uống cạn.
Lý Mộ Vũ nói:
“Trong khi đại thọ của bệ hạ, sự an toàn của Hán đô do ta phụ trách, Mộ Vũ không muốn có bất cứ tân khách nào gặp chuyện không may ở Hán đô.”
Hắn hai mắt nhìn thẳng vào ta nói:
“Bình vương nếu như không có chuyện gì thì không nên đi loạn!”
Ta nhận ra hàm nghĩa uy hiếp trong đó, đang muốn mở miệng phản bác, thì Khinh Nhan bỗng nhiên dặn mạnh chén rượu lên bàn, nói:
“Trong Tịch Mịch phảng chỉ nói chuyện phong nguyệt, không nói chuyện khác, Minh Phượng! Thay ta tiễn khách!”
Thần tình của Lý Mộ Vũ có chút xấu hổ, trong lòng ta cười thầm, Khinh Nhan tức giận đương nhiên là vì Lý Mộ Vũ. Ta đứng lên nói:
“Dận Không hơi mệt, ta đi trước một bước!”
Lý Mộ Vũ hướng Khinh Nhan chắp tay, cùng ta đồng thời đi ra phía ngoài, Khinh Nhan dường như thật sự nổi giận, không thèm liếc mắt nhìn hắn.
Đi ra bên ngoài khoang thuyền, trời đã đầy sao, Lý Mộ Vũ hướng ta nói:
“Lý mỗ lại nhắc lại lần nữa, Bình vương điện hạ tốt nhất là nên chú ý nhiều hơn, nếu như người xảy ra chuyện gì ở Hán đô, thì quan hệ của hai nước Khang, Hán sẽ rất tệ.”
Ta lạnh lùng nói:
“Đa tạ Lý Đô Đốc lo lắng, bản vương vẫn biết tự chiếu cố mình.”
Lý Mộ Vũ gật đầu, thân hình lăng không như chim bay lên, vững vàng đáp xuống một chiếc thuyền nhỏ, chiếc thuyền kia không hề dao động. Trong lòng ta rùng mình, võ công của người này tuyệt đối ở vào hạng nhất lưu.
Đợi cho Lý Mộ Vũ đi xa, ta mới đi dọc theo cầu thang trở lại thuyền nhỏ.
Đường Muội và Tiêu Tín vẫn đang ngồi ở trên thuyền chờ ta, Tiêu Tín đại khái hơi mệt mỏi, dựa vào đầu thuyển ngủ, thân thuyền dao động làm cho hắn tỉnh giấc, dụi dụi hai mắt, buồn ngủ nói:
“Điện hạ đã trở về.”
Ta gật đầu, hướng lão giả kia nói:
“Lão gia tử, trở về đi!”
Đường Muội nói:
“Người lúc này là ai vậy, võ công của hắn không kém.”
Ta thấp giọng nói:
“Đại hán Đô Đốc Lý Mộ Vũ.”
Tiêu Tín thất thanh nói:
“Hóa ra là hắn!”
Thuyền nhỏ dần dần cách xa thuyền hoa, ta quay đầu nhìn lại, đã thấy Hạng Đạt Sinh cũng trở về thuyền nhỏ của mình, Tịch Mịch phảng trở lại yên tĩnh, ta mơ hồ nhận ra hàm nghĩa chân chính của Tịch Mịch phảng.
Sự xuất hiện của Lý Mộ Vũ làm cho tình cảnh của ta ở Đại Hán càng thêm khó khăn hơn, ta có một dự cảm cực kỳ mãnh liệt, ta biết hắn sẽ giám sát chặt chẽ nhất cử nhất động của ta, có lẽ hắn chính là đối thủ của ta ở Đại Hán.